Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Thiên Lạc trúng một cước như sung rụng rơi xuống.

“ Thiên Lạc tỷ tỷ” Lâm Thủy Dao thấy vậy hô lên, buông bỏ đối chiến với hai tên phía trước, cướp đến đỡ lấy Hàn Thiên Lạc.

“ Âm thanh này, lẽ nào là Thủy Dao muội muội” Hàn Thiên Lạc cũng nhận ra thanh âm của Lâm Thủy Dao, có chút kinh ngạc.

“ Leng keng!”

Hoa lửa không ngừng bắn ra, song đao từ trên chém xuống lại bị đoản kiếm của Lâm Thủy Dao chặn lại, kịp đở thay cho Hàn Thiên Lạc một kích.

Một cái trung niên mặc cẩm bào tay cầm trường thương nhìn Hàn Thiên Lạc đang từ trên cao tiếp đất, nở lấy nụ cười, tung người nhảy lên đâm một thương.

“ Xuy!”

Thương khí như gió rít, thương cũng rời tay y như thiểm quang lao đến Hàn Thiên Lạc.

Chính lúc này....

“ Phập!”

Điện quang hỏa thạch lóe lên, một thanh đại kiếm quỷ dị hiện ra ở trước Lâm Thủy Dao, sau đó xuyên nhanh qua cơ thể đao khách.

“ Phốc!” hắn phun ra một ngụm máu cơ thể bắn ngược về sau, đến chết cũng không nghĩ ra được mình chấm dứt sinh mạng lại như vậy.

Chuyện còn chưa có dừng lại.

Mủi thương lăng lệ bị ném đến Hàn Thiên Lạc bị chặn lại, hơn nữa là bị tay không bắt giữ lại không trung.

Kẻ ra tay hóa giải cho Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc chính là Thiên Trạch.

Một tay tỏa ra luyện khí chặn lại mủi thương, một tay luồng qua eo nhỏ của Hàn Thiên Lạc giữ lại thân hình của nàng.

Trong sát na, Hàn Thiên Lạc cùng Thiên Trạch đưa mắt nhìn lẫn nhau.

Ở cự ly gần quan sát Thiên Trạch càng rõ được Hàn Thiên Lạc đẹp.

Một bộ trường y màu trắng ở các viền cổ có các hoa văn xanh nhạt đan xen, đến eo tóc dài, hình đóa hoa trang sức kẹp tóc, phiêu nhiên xuất trần.

Tóc đen dài suôn mượn, một trương xinh đẹp khuôn mặt khiến nam nhân đem lòng mê mẩn, dung mạo không chút nào kém Lâm Thủy Dao cả, có chăng khí chất thì như băng thanh lãnh, lẫn nhược thủy mềm mại nhu nhược.

Thiên Trạch cũng không bị mỹ nhân chấn kinh mà thất thần, dù sao hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ rồi, dời mắt đi nhẹ phất tay.

“ Phanh!”

Trường thương bị tay hắn giữ bị hắn đánh ngược xuống dưới, trực tiếp xỏ xuyên qua một tên đeo mặt nạ hổ trắng cầm đao nam, đem hắn đóng đinh dưới mặt đất.

“ Ah!” Hàn Thiên Lạc cũng nhẹ hô một tiếng, theo động tĩnh kia phát ra cũng đem nàng trong thoáng thất thần kéo tỉnh lại.

“ Thiên Lạc tỷ tỷ! tỷ là Thiên Lạc tỷ tỷ phải không?” Lâm Thủy Dao nhìn thấy Thiên Trạch cứu Hàn Thiên Lạc cũng có chút ăn vị khi ôm ấp, đã không còn bị kiềm chế vội đi đến gần cất lời thăm hỏi.

Hàn Thiên Lạc cất lời : “ Muội là Lâm Thủy Dao phải không?”
.
“ Là! Thiên Lạc tỷ tỷ, muội không nghĩ gặp được tỷ” Lâm Thủy Dao ngữ khí vui mừng không che dấu vui sướng: “ ba năm nay mỗi ngày chúng ta chỉ có thể trò chuyện thông qua mật đạo. Nếu không có tỷ muội đả sớm bị buồn chết rồi”

Nếu Mộ Dung Diệp và Độc Cô Mạc là hai kẻ khiến Lâm Thủy Dao chán ghét và căm giận, thì Hàn Thiên Lạc là người bạn mà nàng kết giao ở Cốc Tử mộ, tại ba năm chi gian buồn tẻ vô vị mà khởi sắc lên.

Cả hai tuy không gặp gỡ nhau nhưng lại có thể trò chuyện cùng nhau, đồng bệnh tương liên rất nhanh từ xa lạ mà kết thành tỷ muội.

“ Phải, ta tưởng cả đời này, chúng ta không gặp được nhau chứ” Hàn Thiên Lạc cảm khái lên tiếng, bản thân nàng cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ cùng vị muội muội tầng dưới gặp gỡ, lại càng không nghĩ gặp trong tình cảnh này.

“Lại thêm hai tên không biết sống chết, được lắm! giết các ngươi một thể”không để ý thuộc hạ bỏ mạng, Tần Từ Hải đi đến nhổ lấy trường thương lên, lạnh giọng nói.

Hắn là Phát Khâu bang bang chủ, lần này vì tài bảo mà đến không nghĩ em trai vì thăm dò mà bị Thủ Mộ Nhân sát hại, bây giờ gần giết được kẻ sát hại báo thù cho em trai lại bị phá hỏng, tâm tình làm sao mấy tốt đẹp được.

Vừa nói xong, hắn nâng thương nhảy bổ lên không, liên tục điểm ba thương.

Thương khí phun trào, ba cái thương ảnh ngưng hiện lao xuống.

“ Trò vặt vảnh” Thiên Trạch khinh thường, né đi ba thương đâm đến như thuấn di đã xuất hiện phía sau lưng Tần Tứ Hải.

Tần Tứ Hải trong sát na cảm nhận được khí tức phía sau, kinh hoảng.

“ Bành!”

Chỉ một cước, Tần Tứ Hải tuy phát hiện nhưng không kịp phản ứng lãnh trọn một cước này, như diều đứt dây văng xuống sân trên, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“ Phanh! Phanh! Phanh!!”

Liền ngay sau đó, Thiên Trạch như ảo ảnh dời hình xuất hiện không ngừng ở những tên cầm binh khí phía trước, quyển cước tung ra đem từng cái đánh văng đi.

“ Cơ hội đến rồi!” nguy cơ giải trừ, từ kinh ngạc lẫn nghi hoặc khi thấy Lâm Thủy Dao cùng Thiên Trạch hiện thân, Lạc Thời Thu nhanh chóng hồi thần tung người nhảy đến bạch ngọc khô lâu nơi.

Từ nhỏ đã trong mộ thật tập luyện, đối với cơ quan hắn đương nhiên nhận biết, quan sát một hồi Lạc Thời Thu nhanh chóng phát hiện ra cơ quan ẩn tàng, đem trường kiếm của mình ấn nhẹ lên đầu một khô lâu.

Theo cái đầu khô lâu bạch ngọc bị ấn xuống, cơ quan lập tức khởi động, một tràng bánh răng cơ quan vận chuyển phát ra thanh âm riêng biệc. Khung quan tài do Hàn Thiên Lạc kéo đến ngay lập tức bị sập rơi xuống.

“ Nhanh vào quan tài” Lạc Thời Thu vội hô cho huynh đệ mình.

Lâu Mãn Phong không nữa bước dư thừa, tung người nhảy đến vào quan tài.

“ Không được” Hàn Thiên Lạc nhìn thấy hai người kia mở cơ quan, mặc dù hai kẻ này đột nhiên xuất hiện trợ giúp mình chống lại những kẻ trộm mộ tìm đến, nhưng lại phát hiện ra cơ quan ẩn tàng đi xuống, đối với nàng mà nói là một cái chuyện xấu.

Chỉ thấy Hàn Thiên Lạc làm ra phản ứng, không để ý một bên Lâm Thủy Dao nhảy vào bên trong quan tài.

Lâm Thủy Dao lo lắng cho Hàn Thiên Lạc cũng nhảy theo vào bên trong, dù sao nàng cũng biết bí đạo lên lại, dù có đi xuống lần nữa cũng không chút sợ nào, chỉ sợ đó là vị tỷ tỷ của mình bị hai kẻ kia nguy hại.

“ Đúng là....” Thiên Trạch nói không ra lời, hắn không nghĩ đến dù có lộn xộn một hồi Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong và Hàn Thiên Lạc giống như hắn biết thông qua cơ quan mà xuống tầng thứ 4, có chăng có hắn can thiệp lại thêm một cái Lâm Thủy Dao.

Thiên Trạch cũng không có ở lại, mà theo Lâm Thủy Dao nhảy vào bên trong quan tài bên trong.

Nắp quan tài lại tự động được đóng lại và mang theo 5 người hạ xuống tầng thứ 4, để lại đám người ở trên bất lực nhìn theo.

Ngọc quan là lối đi thứ hai thông xuống tầng thứ 4, dài đến hơn trăm mét, bốn mặt bố trí cơ quan ẩn tàng, cho dù tinh thông ngự khí đi xuống cũng khó mà toàn thân đi lên được, chỉ có ở bên trong ngọc quan mới là lối xuống an toàn.

“ Phừng!!”

Theo Lạc Thời Thu lấy ra trong người một cái chuyên dụng cho Công Mộ người, Hỏa Nhãn quẹt lên vách quan, nháy mắt Hỏa Nhãn phát hỏa đem u tối không gian thắp sáng.

Thấy được ánh sáng, Hàn Thiên Lạc thoáng qua đám người, trong ngắn ngủi làm ra hành động, nàng đem tay hóa trảo trực tiếp bắt giữ người gần nhất, năm đầu ngón tay móng tay dài ra chứa kịch độc trực chờ đâm thủng yết hầu.

“ Các ngươi là ai? Làm sao lại biết cơ quan Bạch Ngọc Khô Lâu Quan?”

Lời Hàn Thiên Lạc vừa nói xong, Lâm Thủy Dao vội tiếp lời : “ Thiên Lạc tỷ tỷ, mau buông tay ra”

Hàn Thiên Lạc nhíu mày nghi hoặc khi thấy Lâm Thủy Dao nói, hỏi : “ Thủy Dao muội muội, muội quen người này”

“Chàng ấy là phu quân của muội” Lâm Thủy Dao ngượng ngùng nói.

Hàn Thiên Lạc nghe nhíu mày hơn : “ Độc Cô Mạc!”

“ Không phải” Lâm Thủy Dao phản bác.

Chính lúc này, Thiên Trạch phản khách vi chủ, thần lực không một tiếng động vô thanh vô tức xâm nhập vào người Hàn Thiên Lạc.

“Ah”bị tập kích, Hàn Thiên Lạc thoáng qua thất sắc, cơ thể bị phong tỏa huyệt đạo để nàng không nhịn được thốt lên.

Thiên Trạch lúc này đem tay luồn qua eo của Hàn Thiên Lạc kéo về chổ Lâm Thủy Dao, sau đó thu hồi thần lực trong người nàng, cười nói : “ nàng chọn sai người ra tay, hơn nữa ta không phải Độc Cô Mạc”

“ Đạo Thánh!” Lâu Mãn Phong cùng Lạc Thời Thu cùng hô lên, đại não rà soát thông tin sau đó rơi vào tấm mặt nạ thì gương mặt thoáng qua biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK