Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Một đạo thần lực cột sáng xông thẳng thiên khung, khiến cho toàn bộ Thần Ẩn Bộ thành viên đều có thể phát giác ra được, ai nấy đều dừng việc của mình và nhìn về phía thần lực phun trào chỗ.

Bọn họ thấy được, một đạo trong suốt, mang theo vô tận uy áp thần lực ba động từ bên vị trí cánh rừng, nơi mà Phục Hy vẫn thường đem Vũ Canh đi rèn luyện.

“Đây là Thiên Khải!”

“ Vô Sắc Giới Thần Lực!!!!”

“ Là Thiên Khải!!”

“ Lẻ nào là thằng nhóc đó!!”

“ Chính là nó! Tế Sư mấy ngày gần đây đang cùng nó luyện tập”

“ Không ngờ! đúng là không ngờ nó có thể thức tỉnh Vô Sắc Giới Thần Lực”

“Thế mà đã thức tỉnh Vô Sắc Giới Thần Lực”

Thành viên Thần Ẩn Bộ đều đả trải qua Thiên Khải, cho nên bọn họ biết được cái động tĩnh kia là gì xảy ra.

Tại Thần Ẩn Bộ này chỉ có A Xuyên và Tiểu Hổ là nhỏ tuổi nhất, nhưng cả hai đả trải qua Thiên Khải, bây giờ Thiên Khải lại xảy ra chỉ có một kẻ có thể, chính là cháu ngoại của Tế Sư Phục Hy.

Mọi người đều biết, Vô Sắc Giới Thần Lực là đông đảo thần lực bên trong cường đại nhất thần lực, là những thần lực khác căn bản khó mà sánh bằng.

Hơn nữa Vô Sắc Giới Thần Lực cực kỳ hi hữu, trước mắt toàn bộ Thần Vực cũng chỉ có xem như chúng thần chi chủ Thiên cùng với Lam Nguyệt Thánh Vương nắm giữ Vô Sắc Giới Thần Lực, còn lại rất ít kẻ có thể có được loại thần lực này.

“ Không nghĩ đến nó lại thức tỉnh Vô Sắc Giới Thần Lực!” Đến cả Phục Hy cũng bất ngờ khi thấy được Vũ Canh lại thức tỉnh loại thần lực mạnh mẽ này.

Lúc này Vô Sắc Giới Thần Lực không ngừng tàn phá bữa bãi, mọi thứ xung quanh Vũ Canh đều bị Vô Sắc Giới Thần Lực hủy hoại, có cây nhanh chóng khô héo sinh cơ bị tước đoạt đi.

Vũ Canh đôi mắt đả không còn như trước kia, mà thay vào đó là con ngươi màu xanh như các thành viên tộc Thần khác, có chăng giờ phút này gương mặt không ngừng xuất hiện mồ hôi, tựa hồ tại tiếp nhận thống khổ cực lớn.

“ Đau quá đi! Áp chế! Mau áp chế!” Vũ Canh trong đầu hò hét.

Đau đớn, toàn thân như muốn rách ra là những gì mà Vũ Canh cảm nhận được, mặc dù đã được cảnh báo từ trước, nhưng bây giờ trực tiếp cảm nhận cũng để cho Vũ Canh khó mà thừa nhận được.

Sức mạnh rất lớn, chấn động tới ngũ tạng, khiến Vũ Canh không thể nào suy nghĩ được. Thân thể dường như bị hàng ngàn trận cuồng phong công kích, hoàn toàn mất đi phương hướng không thể tự chủ được.

“ Vũ Canh! Hãy giảm bớt thần lực lại! giảm nó lại đừng để thần lực chạy vào cơ thể nữa” Phục Hy từ trong kinh ngạc lẫn vui mừng khi thấy cháu ngoại mình thức tỉnh loại thần lực bá đạo, lập tức lớn tiếng chỉ dẫn cho Vũ Canh vượt qua Thiên Khải.

Không Thức Giới Thần Lực trong người Phục Hy dũng mãnh tràn ra ngoài, hắn muốn áp chế Thần Lực cho Vũ Canh, thuận lợi vượt qua hiểm cảnh trước mắt.

“ Thức tỉnh rồi! thật không ngờ đến lại là Vô Sắc Giới Thần Lực!!” Khổng Tước nhìn về phương hướng của Vũ Canh, ngữ khí vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.

“ Tiểu tử đần độn kia thức tỉnh Vô Sắc Giới Thần Lực” ở bên cạnh phiêu phù trong không trung, Lục Vân cũng có chút bất ngờ khi Vũ Canh lại thức tỉnh loại thần lực giống như Thiên.

“ Khổng Tước! ta đi trước đây!” Lục Vân lời còn chưa dứt đả phóng mình rời khỏi chổ của Khổng Tước, phương hướng là nơi mà Vũ Canh và Phục Hy tập luyện.

“ Có Lục Vân cùng Phục Hy thì Vũ Canh cũng thuận lợi vượt qua Thiên Khải” Khổng Tước nhìn Lục Vân rời đi nhỏ giọng tự nói, nàng vốn định đi đến trợ giúp một hai, nhưng đả có Lục Vân đi trước nàng đi thêm chỉ thành thừa.

Vũ Canh mặc dù thức tỉnh Vô Sắc Giới Thần Lực bá đạo, song Phục Hy thực lực mạnh hơn hắn nhiều, lại có Lục Vân có Nguyên Sử Giới Thần Lực bá đạo chỉ có Thiên mới có thể áp chế, một Vũ Canh chỉ mới thức tỉnh thần lực làm sao mà có thể chống đở được.

Khổng Tước ánh mắt nhanh thay đổi, hướng về cái hạp gỗ tinh xảo nhỏ bên cạnh nàng, đem tay bắt lấy rồi di chuyển vào bên trong căn lều của mình.

Đợi đến khi vào trong, ổn định lại chổ ngồi nàng mới đem khay gỗ mở ra. Ngay khi khay gỗ được mở, nhất thời một mùi hương thơm nhè nhẹ tản ra để nàng ngửi được.

Nhưng Khổng Tước gương mặt rất nhanh cứng ngắc, thậm chí đôi bàn tay cũng siết chặt lại, đập vào mắt nàng hiện giờ đó là trong khay gỗ kia, không có chứa bất cứ thứ gì trong đó cả.

Khổng Tước có phần bực bội mắng một câu, nói : “cái đồ tham ăn này, không chừa cho ta một phần”

Lời dứt không lâu, một cơn gió thoáng qua, đem vải rèm nhấc lên.

“ Có phải rất tiếc nuối!”

Một đạo thanh âm đột nhiên vang đến tai Khổng Tước, để nàng nghiêng đầu qua trái, theo thanh âm phát ra liền thấy được một cái thân ảnh.

Đế Thiên An không một tiếng động, lại có thể xuất hiện ở trong căn lều của mình mà bản thân không thể phát giác ra, song Khổng Tước không chút kinh ngạc gì, dù sao trong thời gian này này nàng đả gặp quá nhiều thứ khiến nàng bất ngờ từ y.

Khổng Tước nói : “ ngươi đến đây làm gì”

Đế Thiên An đáp : “ Bản Đế cũng muốn cùng mỹ nhân tâm sự một chút ấy mà!”

Khổng Tước nói : “ đi! Vậy ngươi lẽ ra phải cùng A Lam gặp gỡ mới đúng, chứ không phải ta”

“Nàng có một phương vị khác à! Nhất là Khổng Tước nàng dáng vóc, chậc chậc.... ” Đế Thiên An lại ngả ngớn trêu chọc, còn đem đôi mắt không ngừng quét lên những chổ nhạy cảm của nàng.

“ Ngươi có thể đi được rồi! chúng ta không có gì nói chuyện!” Khổng Tước làm bộ xem như chưa từng nghe thấy, song cả người tỏa ra thần lực bao bọc lấy cơ thể mình lại, đồng thời hai thanh vũ khí treo trong nhà cũng được nàng thu vào tay.

Bản thân nàng cũng bị Đế Thiên An trêu chọc không ít lần, nhất là khi biết hắn đôi mắt có thể nhìn xuyên qua y phục, cho nên nàng rất hạn chế xuất hiện ở trước mặt hắn, để hắn chiếm tiện nghi của mình.

“Chỉ trêu nàng một chút thôi mà! Vốn định nhờ Lục Vân đưa các nàng ít đồ, ai ngờ cái đầu thăm ăn này lại ăn sạch” Đế Thiên An vừa nói, lại từ không gian mình lấy ra một cái hạp gỗ điêu khắc tinh xảo khác.

“ Hừ!” Khổng Tước hừ một cái, nhìn đối phương thần sắc không còn như trước đùa cợt, nói : “ ngươi có thể đi được rồi!”

Đế Thiên An hỏi : “ nàng, không có gì nói với Bản Đế ư?”

“ Không!” Khổng Tước lạnh lùng đáp.

Đế Thiên An cũng không nói gì thêm, lại như cơn gió thổi đến rồi như cơn gió rời đi, để lại rèm vải che tung bay trong không trung.

Khổng Tước nhìn phương hướng ngoài cửa, đến khi tấm vải che lặng yên trở về vị trí cũ, không còn ai làm phiền nàng đem lấy hạp gỗ kia mở ra, liền nhìn thấy bên trong là những chiếc bánh nhỏ gọn sắp xếp.

“ Nhìn ở đồ ăn phân thượng, đêm nay xem như chưa từng gặp ngươi” Khổng Tước lẩm bẩm, đem tay vươn ra bắt lấy một mẫu bánh lên, đả không chờ được nữa đem lên miệng ăn lấy.

Đế Thiên An trêu chọc nàng không ít, nhất là đôi mắt của hắn khiến nàng vừa thẹn lại giận, nhưng nàng đối với hắn cũng yêu hận đan xen, bởi nàng khó mà chống cự được những món đồ ăn mà y làm ra đưa cho mình.

Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tầng hồng hà, đôi mắt nhắm nghiền vì say mê, song một ngụm tiếp nối một ngụm không dừng lại được, hết mẫu bánh này đến mẫu bánh khác bị Khổng Tước ăn lấy.

Hương thơm đã được Đế Thiên An khống chế, toàn bộ nội liễm vào bên trong từng mẫu bánh, đây là đỉnh cao của trù nghệ, toàn bộ hương khí chỉ tản ra ngoài khi theo từng mẫu bánh bị phá vở cân bằng trạng thái.

“ Thật khiến người say mê mà!” Khổng Tước từ trong mỹ thực tỉnh lại, lòng đầy tiếc nuối khi thức ăn đả không còn, không thể tiếp tục thưởng thức như trước.

Đột ngột, Khổng Tước vội đem mắt nhìn xuống hạ thể của mình, gương mặt nàng nhanh chóng hồng thấu lên, khi nàng phát hiện được bên dưới của mình bắt đầu ẩm ướt ra.

“ Phù!!” Khổng Tước thở phào nhẹ nhỏm một cái, đảo mắt nhìn qua căn phòng của mình, nói : “ may là tên kia đả đi rồi, bằng không đúng là xấu hổ chết người mà”

Chợt, một cổ dị dạng cảm xúc xông lên đại não của Khổng Tước, hơn nữa hô hấp của nàng so với trước càng thêm dày nặng hơn, gương mặt tràn đầy hồng hà đôi mắt trong lại ẩn hiện mê tình loạn ý.

“ Không xong! là đồ ăn kia! Tên hỗn đãn!” Khổng Tước nhanh chóng trấn định lại, đem những thứ ham muốn dục vọng nảy sinh đè ép xuống, cơ thể khác thường để nàng nhanh chóng phán đoán được nguyên do.

Nàng vốn không phải là nữ nhân dâm dãng, đối với ham muốn và dục vọng rất có khắc chế, mà hiện giờ trong đầu lẫn cơ thể lại nảy sinh xác thịt chi ái, đây là một điều tuyệt đối không thể bình thường được.

Mà đáp án chính là nàng dung qua thức ăn của Đế Thiên An đem đến, thức ăn kia chính là nguyên do dẫn đến cơ thể nàng khác thường.

“ Đồ hỗn đãn, khốn kiếp!” Khổng Tước giận dữ mắng lên, nàng không phải kẻ ngu liền biết là Đế Thiên An làm ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK