Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch thấy liền biết là điều gì sắp đến, nhưng vẫn im lặng theo dõi.

Hai nàng mở chiếc hộp dài, quỳ xuống trước mặt hai người, cúi đầu đồng thanh nói: “Gái nước Tề, Ðiền Trinh, Ðiền Phụng bái kiến tiên sinh.”

Tề quốc Điền thì là quốc tính, lấy mỹ mạo cùng song sinh tỷ muội này lại ở Triệu Mục phủ trong, Thiên Trạch không quá khó đoán, mười phần là y dùng giá tiền cao mua lại rồi để trong phủ mình, dùng mỹ nữ để lung lạc người hoặc ban thưởng cho thuộc hạ.

Thiên Trạch nhẹ nhàng phất tay, hai nữ chậm rãi được nâng dậy.

Triệu Mục nhìn thấy Thiên Trạch đem hai nữ nâng lên, đưa tay mở chiếc hộp dài, đem ra một thanh cổ kiếm.

Triệu Mục cười lớn nói : “Nói đến bảo kiếm, chẳng ai vượt qua được thợ kiếm nước Việt. Thanh kiếm đầu tiên là do họ tạo nên, sau khi đã tôi luyện nhiều lần rồi mới đánh thành thiết kiếm, tính năng vượt hẳn loại đồng kiếm vừa ngắn vừa giòn. Trên tay của ta là thanh Phi Hồng kiếm. Bổn hầu thấy tiên sinh không có mang vũ khí, người ta nói bảo kiếm tặng cho anh hùng, hôm nay bản hầu tặng kiếm này cho tiên sinh.”

Thiên Trạch biết đây là Triệu Mục mua chuộc lòng người, nếu đổi lại người khác không phải hắn có lẽ sẽ bị y lay động rồi, Thiên Trạch đưa tay cách không hấp lấy kiếm.

“ Tranh!”

Phi Hồng kiếm ra vỏ.

Khí lạnh từ thanh kiếm toát ra như minh nguyệt phá vân.

Thanh Phi Hồng kiếm này dài năm xích, thân kiếm có hoa văn hình lăng rất tinh tế, sống kiếm có khảm một hàng bảy hình phụng nhãn, ngoài ra còn khảm lưu ly màu lam, lưỡi kiếm thẳng rất tiện để chém, mũi kiếm dài và nhọn, đây là một thanh danh kiếm cực kỳ có chất lượng.

“ Kiếm tốt! ta sẽ không khách khí rồi” Thiên Trạch nói

Triệu Mục cười nói : “ có câu bảo kiếm và mỹ nhân phối anh hùng, tiên sinh chọn tỷ tỷ hay muội muội?”

Thiên Trạch nói : “ta chọn cả hai”

“ Ha ha” Triệu Mục cười lên, nói : “ tiên sinh quả là có ánh mắt”

Hai cái mỹ nữ nghe được vị nam tử kia chọn cả hai tỷ muội, cũng không có bài xích gì, một bộ ngoan ngoãn nhận mệnh.

“ Tính ra còn phải cảm tạ hầu gia lễ vật” Thiên Trạch đem kiếm tra vỏ, cười nói.

Triệu Mục đáp : “ Nhất Việt ưa thích là được rồi”

Thiên Trạch cũng không khách khí, người ta đưa mỹ nữ đưa kiếm, hắn không việc gì không nhận cả, tiếp tục ăn uống.

Ăn uống no say xong sắc trời đã tối, Triệu Mục thăm dò Thiên Trạch có muốn ở lại trong phủ hay không nhưng bị hắn từ chối, thế là cho người hộ tống rời đi.

“ Hầu gia đưa tiễn đến đây được rồi!” Thiên Trạch hướng Triệu Mục nói, sau đó hướng song sinh tỷ muội eo nhỏ bắt đến, trái ôm phải ấp thoáng cái đã dịch thân đi.

Triệu Mục nhìn theo rồi nói : “ cho người theo dõi, để ý xem là ai tiếp cận với y”

“ Vâng!” ở bên cạnh thuộc hạ cung kính đáp sau đó đi chấp hành.

Thiên Trạch mang hai nữ rời đi chừng ba trăm mét, rồi hỏi : “ các nàng bao lớn rồi?”

Hai nữ thoát ra khỏi người mặt ửng hồng lên, ngượng ngùng nói : “ hồi đại nhân, mười bảy ạ”

Từ khi bị Triệu Mục dùng giá tiền lớn mua lại cả hai đều biết sẽ số phận của mình, đối với việc bị Triệu Mục đưa cho người khác cũng không quá ngạc nhiên.

Bởi đây là là thời đại này nữ tử bi ai, nữ tử có địa vị thấp nhất là những cô gái được mua lại, bên người người hầu nữ tử có thể tùy ý vui đùa hoặc bị tặng đi.

Các nàng chỉ có thể làm, đó là hy vọng có một vị chủ nhân tốt. Không hy vọng trở thành một dạng kỷ nữ tùy tiện tặng đưa, lâu dày trở thành hạ tiện kỷ nữ.

“ Ukm!” Thiên Trạch nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục bước đi, nói : “ thời gian tới các nàng làm thị nữ cho ta”

“ Vâng ạ!” hai cái điềm điềm nói.

Thiên Trạch ngoại hình đả bắt mắt mang theo hai một đôi song sinh đi trên đường dễ dàng hấp dẫn nam tử ánh nhìn.

Đi chừng nửa tiếng hắn dừng lại trước một tòa kiến trúc.

Đó là một cái náo nhiệt vô cùng lâu các, ngựa xe ra vào rất nhiều từ bên trong truyền ra tiếng cười cùng nhạc điệu, đứng dưới cửa lầu còn có mấy cái nữ tử xinh đẹp chờ, là một cái thanh lâu kỷ viện.

Khi Thiên Trạch dừng trước chốn thanh lâu, hai cái chiêu bài nữ nhân chú ý, ánh mắt tỏa sáng nhìn cái thân ảnh nam tử kia, nhưng thấy bên cạnh hai cái song sinh tỷ muội mà không đến chào hỏi.

“ Lẽ nào.... đại nhân muốn bán chúng ta” song sinh Điền thị trong lòng kinh hoảng, hai bàn tay nắm chặt khẩn trương, mặc dù không lâu trước có nghe y nói mình là thị nữ nhưng bán đi lần đầu tiên cũng không phải không thể, hoặc có thể đổi ý đây?

“ Không cần sợ! ta chưa dạo thanh lâu lần nào lại không kiếm được chổ ngủ” Thiên Trạch cất lời nói.

Điền thị chị em nghe được bớt khẩn trương thấy chủ tử đi trước các nàng chỉ có thể đi theo, cho dù y thật bán các nàng vào kỷ viện thì bản thân cũng vô lực xoay sở, bởi mệnh các nàng thuộc về nam nhân này rồi.

Hai cái chiêu bài khách tuy bất ngờ khi thấy Thiên Trạch mang theo song nữ đi đến, song rất nhanh ứng đối, thăm hỏi không phải là bán nữ tử mà đến dạo thanh lâu, đối với y yêu thích không có nói gì, chỉ cần có tiền là được rồi.

Thiên Trạch mang theo hai nữ đi theo một cái nữ tử thanh lâu dẫn đường, lên được lầu hai liền vào một cái gian phòng trống nghỉ ngơi, tiền hắn không thiếu cho nên ra tay cũng không keo kiệt.

Điền thị song nữ thấy y ra tiền cũng bớt khẩn trương đi, ở bên cạnh rót rượu hầu hạ.

Cửa lại mở ra, từ bên ngoài đi vào một cái thân ảnh.

Hồng Nương Tử tuy đã có tuổi nhưng trang điểm rất kỹ, lại thêm thân hình vẫn còn đẹp cùng với dáng vẻ phong tình cũng khiến kẻ khác phải nuốt nước bọt, mụ thấy rõ nam nhân kia đang cùng song sinh tỷ muội hưởng rượu, mụ nhiệt tình chào hỏi : “ ai nha, đem nay thiếp thân thật vinh hạnh, không nghĩ đến có quý khách quang lâm”

Thiên Trạch không để ý, đem chung rượu lại uống : “ có chuyện gì?”

Hồng Nương Tử thấy y không mặn không nhạt nói, ánh mắt cũng đối với bộ thân thể kia mong nhớ, đến gần cười nói : “ chỉ là có người dặn dò thiếp thân hầu hạ quý nhân cho thật tốt, sợ có gì sai lầm cho nên mới đến thăm hỏi quý nhân còn gì yêu cầu không?”

Thiên Trạch biết người dặn dò bà ta là ai, hắn là Triệu Mục, nói : “ nghe nói hoa khôi nơi này rất đẹp, ta cũng muốn xem thử”

Hồng Nương Tử một bộ u oán nhìn : “ quý nhân thật có ánh nhìn, vừa vào đả điểm cây rụng tiền của ta rồi đó”

Thiên Trạch nói : “ có vấn đề”

“ Nào có chứ! thiếp thân đi ngay đây” Hồng Nương Tử nói xong lại đi ra, lần nữa trở lại mang theo một cái thiếu nữ.

Cô gái cao ráo trắng trẻo, rất sáng sủa xinh đẹp, bước vào, quả nhiên không có một chút phong trần tục khí nào.

Thiếu nữ tội nghiệp ấy vẫn cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.

Hồng Nương Tử cười nói, “Xem đó, má má không phải lừa ngươi chứ? Con gái yêu, người có bao giờ thấy một người đàn ông nào phong lưu đa tình hơn Hạng gia đây chăng?”

Thiếu nữ tội nghiệp ấy vẫn cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên. Hạng Thiếu Long trong lòng không nỡ, định mở miệng nói, nhưng Hồng Nương Tử đã đẩy Tố Nữ vào lòng gã.

Tố Nữ vẫn lặng thinh.

Hồng Nương Tử liếc mắt đưa tình với Thiên Trạch, đến cạnh gã, nói : “tiên sinh là quý khách đầu tiên của Tố Nữ, nếu không có chiêu bài của Hầu gia ra, nô gia sẽ không chịu để đứa con ngoan này ra đâu. Tố Nữ có điều gì đắc tội, xin tiên sinh bỏ qua cho!”

Nói xong bỏ đi.

Thiên Trạch cười nói : “lại đây, đêm nay bồi ta uống rượu là được, cũng không cần nàng làm gì”

Tố Nữ nghe được đi lại gần, ngẩng mặt lên nhìn gã đàn ông kỳ lạ này.

Vừa nhìn nàng đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, quả thật cái nam nhân này vẻ ngoài quá mức liêu người đi.Lát sau lại len lén nhìn gã, nghĩ bụng người đàn ông này thật đẹp, tựa như trích tiên nhân gian vậy. Trời ơi! Tại sao ở đây ta mới gặp được người đàn ông này ?

Tố Nữ ngước đầu lên, nhìn gã nói: “Hảo ý của tiên sinh nô gia xin nhận, Tố Nữ hôm nay rơi vào chốn này, tiên sinh không cần phải thương tiếc cho nô gia, chẳng có tác dụng gì cả, ở đây ai cũng có thể giày vò nô gia được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK