Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp đến một số triều thần khác cũng run rẩy quỳ lại.

Cơ Vô Dạ vẫn một mực đứng nhìn, khẩn trương quan sát, sau đó cân đo đong đếm một chân quỳ xuống thi lễ.

Chỉ có duy nhất hai người trong triều vẫn đứng, Hàn Phi;Vệ Trang.

Hàn Phi ánh mắt bi thương nhìn cha già thảm cảnh bị song long siết lấy kia, lại nhìn Hàn Vũ cùng văn thần quỳ bái người kia, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Đường đường là quân vương của Hàn quốc cứ như vậy bị đánh giết ngay trên chính điện, song triều thần văn võ lẫn hắn cũng không dám vì vua báo thù.

Vệ Trang thì đứng nhìn kẻ trước, hắn đã tham dự vào bộ máy Hàn quốc là Tả Tư Mã chức vị hiển nhiên sẽ tham dự vào triều, chỉ là còn chưa đại triển hùng uy lớn mạnh thế lực phe mình thì Việt Đế đã thay đổi bố cục.

“ Ngươi rất không tệ” Thiên Trạch chậm đi xuống Hàn Vũ, một tay đặt lên vai hắn.

Hàn Vũ khẩn trương vô cùng song hắn biết lúc này cần phải bình tĩnh, càng phải tĩnh táo hơn.

“ Hàn Cảnh tên phế vật kia đúng là không thể bì được với ngươi! Bản Đế rất trông chờ Hàn quốc vào tay ngươi” Thiên Trạch hờ hững nói

Hàn Vũ kinh sợ khi song long trường đến trước người, nói : “ Hàn Vũ tài đức không đủ, không dám nghĩ đến chuyện đó”

“Có dám hay không Bản Đế cũng không cần biết!” Thiên Trạch đi qua, lại nói : “ Hàn An từ nay đã không còn nữa, đám hậu cung của hắn theo lý phải tuẫn táng chết theo, Bản Đế là người thương hoa tiếc ngọc, ngươi rõ không?”

“ Hàn Vũ rõ” Hàn Vũ đáp.

Thiên Trạch gật đầu : “ từ nay Hàn quốc ngươi là Hàn vương mới! Đừng để Bản Đế phải thay một tên Hàn vương khác! Chỉ cần Bản Đế định là được, kẻ nào cả gan trái ý cứ giết là được.”

Cũng bất kể đám người trong điện phản ứng, dậm chân hướng về không trung phi hành, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Hàn cung, còn mang cả Hàn An đi theo.

Chừng mấy phút Thiên Trạch thẳng đến Hàn Phi phủ đệ trước.

Tử Nữ đã bị long ngâm chấn động mà chú ý, lập tức rời khỏi vị trí của mình tiến về một cái gian phòng.

“ Tử Nữ còn tưởng ai gây ra náo động lớn như vậy, thì ra là quý nhân” Tử Nữ mở cửa phòng ra nhìn thấy một cái thân ảnh lăng không mà đứng, vũ mị cười nói, ánh mắt lại nhìn bảo tọa kia.

“Hàn An!” Hồ Mỹ Nhân quan sát thầm nói.

Ngọc Long Tọa vốn đã là bảo vật hiếm có trên đời, lúc này trên chồng chất không ít tài bảo quý hiếm, trang sức giá trị trân châu mã nảo chất đầy một góc, mà Hàn An thì bị ném ở một góc trên bảo tọa xa hoa.

Hồ Mỹ Nhân sống trong hậu cung của Hàn An nhiều năm từng gặp qua Hàn An không ít, cho nên khi nhìn cái thân ảnh còn chưa rõ dung mạo kia liền đoán ra.

“ Bệ hạ!” Hồ Oánh chậm rãi lên tiếng.

Thiên Trạch gật đầu : “ đến lúc trở về rồi”

“ Mỹ Nhân thật tò mò muốn biết! ngài đi một chuyến Hàn cung sẽ lật nên long trời lở đất gì đây?” Hồ Mỹ Nhân đi đến gần, đem tay sờ vuốt long thân mắt đẹp lưu chuyển thăm dò.

Thiên Trạch đấp : “ chỉ là đem Hàn An bắt về thụ tội, tuyển một tên nghe lời Hàn vương, thuận tiện đem cả hậu cung hắn dời về Bách Việt”

Đám người nghe thầm rung động, lời Thiên Trạch hời hợt nhưng chính là chuyện đại sự của Hàn quốc.

“ Không hổ là Đạo Thánh, ngài trước thì dời quốc khố bây giờ còn dời cả hậu cung của Hàn vương” Tử Nữ nhanh trấn định lại, thanh âm tán thưởng lại cùng châm chọc.

Thiên Trạch không nói mà đem ba nữ dời lên.

“ Bệ hạ chỉ đi một lát lại có thêm mỹ nữ rồi!” Mộc Tuyết Nhu bày ra u oán thần sắc nhìn nói.

Cầu Hoàng thì ngồi một bên xa nhìn không có ý định tham dự.

“ Bệ hạ! Lộng Ngọc.... Lộng Ngọc có một thỉnh cầu” Lộng Ngọc cúi người quỳ lễ, đem tâm trạng ngổn ngang cảm xúc đè xuống, hướng Thiên Trạch nói.

“ Thỉnh cầu ư!” Thiên Trạch niệm lại rồi gật đầu.

Lộng Ngọc nói : “ Lộng Ngọc từ nhỏ được tỷ tỷ che chở, Lộng Ngọc thỉnh cầu bệ hạ có thể để cho các tỷ muội thuận lợi đến Đại Việt sinh sống được không?”

Tử Lan Hiên tại Tân Trịnh sinh hoạt tuy sinh ý không nhỏ nhưng đầy rẩy nguy cơ, lại thêm bị Việt Đế tàn phá đang tu sửa, mà Đại Việt đô thành là nơi có rất nhiều quyền lợi dành cho nữ tử.

Ở nơi đó nữ nhân được tôn trọng, nàng cũng mong muốn các tỷ muội của mình có thể đến được vùng đất kia.

Hơn nữa gần nhất tin tức mà mẫu thân nói đến để nàng biết nơi đó là mảnh đất thần tiên, nàng muốn tỷ tỷ cùng mấy cái số khổ khác có thể đến nơi đó hưởng phúc.

Thiên Trạch chậm nói : “ cũng không tính là lớn gì chuyện, có điều trong mắt tỷ tỷ nàng Bản Đế là phương trộm cướp quen tay, tỷ tỷ nàng nguyện đi đến nơi tràn đầy thành kiến đó?”

“ Ta thấy ngài mới tràn đầy thành kiến về chúng ta đó” Tử Nữ vứt cho hắn một cái u oán thần sắc : “ ngài đến Tân Trịnh, giết khách quý trước Tử Lan Hiên, để đại quân vây bắt, còn khiến Tử Lan Hiên phải chỉnh sửa tận hai lần, đem hòn ngọc quý trên tay ta lấy đi, Tử Lan Hiên cũng sắp phải đóng cửa rồi!”

Thiên Trạch không một chút để ý, mở ra Truyền Tống Trận, nói: “ mảnh đất của trộm cắp, không thích hợp cho Lưu Sa. Về phần Tử Lan Hiên tàn phá là tự gieo gió gặt bão mà thành, ta không diệt hết là nhìn ở chổ Lộng Ngọc và nàng, nhưng còn muốn tính toán đến con dân trẫm, diệt sát mấy trăm mạng Tử Lan Hiên người cũng không phải không thể”

Nói đến Họa Kích Huyết Long Mâu nhổ đất mà lên, hồng quang đại thịnh.

“ Bệ hạ.... là chủ ý của Lộng Ngọc, tỷ tỷ không có ý định gì cả” Lộng Ngọc hốt hoảng vội nói.

Tử Nữ cười nói : “ còn nói không thành kiến ư? xem như tôi xui xẻo đi, làm sao dám cùng ngài tính toán chứ”

Thiên Trạch nói : “ Lưu Sa quân chính tài điệp, Tử Lan Hiên tai nghe bát phương cho Hàn Phi Vệ Trang, nàng còn ở trước mặt ta chơi đùa mấy cái trò vặt vảnh kia ư? nếu đã không cùng đường thì tốt nhất đừng nói thêm, ta cũng khuyên nàng một câu tốt nhất nên dẹp mấy chủ ý ngu xuẩn, ta tuy thương hoa tiếc ngọc nhưng không phải nhẹ dạ yếu mềm, mỹ nhân tuy đẹp nhưng bên cạnh ta không thiếu. Nhưng nếu muốn đến chổ ta, vậy thì tốt nhất nên thành thật”

Nói xong Thiên Trạch mang người xông qua Truyền Tống Trận tiêu thất.

Họa Kích Huyết Long Mâu nhổ đất phá lên mà đi qua trận pháp trở về Thăng Long.

Tử Nữ đưa mắt nhìn lấy, ánh mắt phức tạp nhìn người kia.

Chỉ là mấy giờ mà thôi, toàn bộ Tân Trịnh thành rung chuyển.

Trên dưới lớn nhỏ đều xôn xao với cái chết của Hàn vương cùng tân nhiệm được chọn làm quân chủ thứ 12 của Hàn quốc, Tứ công tử Hàn Vũ.

Lâm thời Hàn vương chiếu cáo thiên hạ rằng :

Tiên vương vì muốn sửa lổi lầm năm xưa lấy sinh mệnh làm đại giá, cùng với Đế Long Hoàng ân oán kết thúc. Hổ thẹn với những gì gây ra cho Bách Việt liền trả lại quốc thổ cho tân quốc Đại Việt.

Hạ chỉ hổ trợ con dân Bách Việt thuận lợi trở về cố hương. Đồng thời còn đem ba vùng Ninh Khê, Chỉ Lâm, Phù Cát cắt đất bồi thường cho Việt Đế. Hoàng kim 10 vạn, đầy tớ năm ngàn, cùng dâng lên mỹ nữ của Hàn quốc.

Vì để hóa giải thù hận cá nhân, nguyện lấy sinh mạng làm đại giá để cho Đế Long Hoàng đem ân oán hai bên chấm dứt, không nguy hại đến bách tính thương sinh, để cho trăm nhà yên ổn.

Chiếu cáo này ban ra khắp Tân Trịnh khiến cho lớn nhỏ trong và ngoài nước thế lực không yên được.

Kẻ tinh tường đều rõ Thiên Trạch là đến giết vua, nhưng cường thế quá lớn Hàn quốc xem như không thấy, dùng lời hay mỹ miều để che đậy sự thật.

Việc Đại Việt cường ép Hàn quốc làm chư hầu, đem hậu cung của Hàn An cướp về cũng lọt ra ngoài.

Khiến cho không ít kẻ ở sau phỉ nhổ mắng nhiếc trước việc làm của Thiên Trạch, và đa số bách tính trong thành thì vui mừng. Bởi lần này y chỉ đến giết một cái Hàn vương chứ không huyết tẩy gì thêm nữa, bọn họ có thể sống sót đã vạn hạnh, còn mấy chuyện khác ai quan tâm chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK