Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Bạch khó mà bình tâm xuống, dù là tranh họa hay tin tức của muội muội để nàng khó mà ở lại nơi này tiếp. Hiện giờ nàng cần làm nhất đó là đến Triệu quốc tìm đến Hằng Sơn phái xác nhận thông tin thật hư muội muội.

Chỉ là nàng định rời đi thì sắc mặt khẽ biến, bởi trong người nàng một vật trôi ra ngoài và rơi vào tay kẻ kia.

“ Tử Kim Thần Vũ!” Hoàng Dung đã nghe qua không ít nhưng lần này thấy được tận mắt thứ thần vật này, khó mà nhịn được thốt lên.

Đông Phương Bạch ngưng trọng nhìn nam tử kia, một hồi nói : “ như nếu thông tin là thật, vật này đưa cho công tử cũng không phải không được. Chỉ là thứ này bản tọa tốn không ít sức, công tử cần đáp ứng ta một điều kiện”

“ Ồ! Điều kiện gì?” Đế Thiên An hứng thú hỏi.

Đông Phương Bạch nói : “ tạm thời ta còn chưa nghĩ ra”

Đầy lổ thủng nhưng Đế Thiên An không bận tâm, hắn nhẹ đồng ý xem như chấp thuận lấy lời nói của Đông Phương Bạch, lại nói : “ một chuyện đã xử lý xong, vậy đến chuyện của sư đồ các nàng, ra đây, ta có chuyện cần làm”

Chúc Ngọc Nghiên như u linh hiện ra, nhanh chóng cướp đến trước người hắn, cúi đầu rồi nói: “Chúc Ngọc Nghiên nghe công tử phân phó”

Đông Phương Bạch kinh ngạc, bởi rằng ba chữ Chúc Ngọc Nghiên để cho nàng biết nữ tử kia chính là Âm Hậu, đường đường là chưởng môn Âm Quỳ phái lại mà cúi đầu trước gả nam tử kia.

Tu La công tử rốt cuộc có thân phận gì để cho Âm Hậu làm như vậy? Nàng nghĩ mãi không ra, có người sẽ để cho Âm Hậu nhún nhường ư? Lẽ nào là Ma môn Tà Đế ư?

“ Chúc Ngọc Nghiên… đây không phải là Âm Quỳ phái Âm Hậu!” Hoàng Dung hơi giật mình kinh ngạc, nàng dù từ nhỏ lớn lên ở ngoài đảo song mấy đại phái trên trung nguyên vẫn là nghe biết, trong đó Ma môn cự đầu Chúc Ngọc Nghiên vẫn là nghe qua. So với phụ thân nàng Đông Tà còn nổi danh hơn, ấy vậy mà giờ đây lại chấp nhận làm cửa dưới của người mình mới nhận thức không lâu.

Thượng Quan Tiểu Tiên mày nhíu lại, dù nàng đã từng thấy qua hai sư đồ Âm Hậu nhún nhường và duy trì Tu La công tử, song đến hiện giờ nàng cũng không tài nào rõ được.

Đế Thiên An nói : “ dù muốn dù không thì Loan Loan cũng trợ giúp ta, phần này ân tình ta sẽ ghi nhớ. Hiện giờ ta đang cần lấy lại những thứ thuộc về mình”
Nghe đến đây Chúc Ngọc Nghiên nhịp tim đập nhanh hơn, có được câu nói kia của vị kia nàng đã biết sau này Âm Quỳ phái sẽ nhận được cơ duyên to lớn, dù y có ngã xuống nhưng chỉ tùy tiện công pháp đan dược… hoặc là một giọt máu thôi cũng đã là đại cơ duyên với Âm Quỳ phái rồi.

“ Công tử quá lời, Loan Loan có thể trợ giúp công tử đó là may mắn. Hơn nữa cao đồ cũng được công tử cấp cho cơ duyên, Chúc mỗ không có nghĩ nhiều đến” Chúc Ngọc Nghiên trấn định lại, dù sau nàng từ Loan Loan cũng biết phong phanh và nghe vị đằng trước không để lộ thân phận, nơi này lại còn ba cái nữ tử khác cũng lựa lời mà nói.

“ Trong thời gian ngắn nhất ta cần biết những thứ thuộc về ta phân bố, và tích trữ đại lượng dược liệu, ngươi có làm được không?” Đế Thiên An hỏi lấy.

Chúc Ngọc Nghiên đáp : “công tử xin an tâm, như chỉ hai chuyện này Chúc mỗ sẽ cho người kết quả hài lòng”

Thái Cực gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay ra, một cái vòng tay trang sức cấp đến cho Loan Loan Loan và Chúc Ngọc Nghiên, truyền âm “ “ nhỏ máu nhận chủ, tự khắc các ngươi biết phải làm gì với nó”

Cả hai liền đem trang sức kia thu lấy, đồng thời cũng rõ ràng vị kia không muốn cho người khác biết nên truyền âm, cả hai khôn khéo tỏ ra như thường xem như là được tặng một món trang sức bình thường, dùng suy nghĩ cùng nói : “ cảm tạ công tử ban thưởng”

Thượng Quan Tiểu Tiên nhìn thấy nam tử kia một lúc đem hai cái vòng trang sức cấp cho hai cái nữ tử, nàng lại có chút ăn vị, chỉ là nàng còn chưa mở miệng thì ánh mắt hiện lên chấn kinh.

Không chỉ nàng những người khác cũng không khác gì.

Bởi rằng các nàng thấy được không gian đột nhiên vặn vẹo rồi xoáy tròn, một cái hắc động rất nhanh hiện ra ở phía trước Đế Thiên An.

Càng là đôi mắt phong bế của Đế Thiên An lại đột ngột mở ra, thời khắc nó mở ra lập tức khiến cho đám nữ bên trong ai nấy thất thần, cả linh hồn tựa như bị đôi mắt kia cuốn vào.

“ Có chuyện gì?” Đế Thiên An nghi hoặc, hắn không nghĩ đến phân thân mình lại chủ động mở cổng không thời gian với mình, ắt hẳn có chuyện quan trọng, bèn dùng linh hồn truyền âm.

“ Ta tìm được Long Mạch rồi!” Thiên Trạch bên kia đáp trả.

Đế Thiên An có tầm nhìn chia sẻ, chỉ là hắn không có cùng phân thân liên kết cho nên không để ý đến Thiên Trạch gần đây, bây giờ nghe được phân thân nói liền dùng nhãn đồng câu thông.

Tuy Thiên Trạch bây giờ chả khác là một cái cá thể riêng biệc, nhưng mối liên kết linh hồn giữa cả hai vẫn không khác gì. Cho nên Đế Thiên An dễ dàng thông qua thị giác cùng linh hồn mà trao đổi, từ đó rất nhanh biết được mọi chuyện.

“ Tốt lắm! ta sẽ qua ngay!” hắn vốn định thức tỉnh vi hạt thứ 10 sẽ trực tiếp đến Lăng Vân động, không nghĩ đến phân thân đã đem chuyện tìm Long Mạch thay hắn giải quyết.

Chưởng khống Long Mạch có thể giúp hắn tăng khả năng khôi phục lực lượng, đồng thời kiểm soát Thần Châu, từ đó có thể loại bỏ những mối nguy hại bất ổn cho thế giới này hơn, đây là một công nhiều chuyện.

Đế Thiên An đi đến cổng thời không, tại trước khi tiêu thất một tay vươn ra.

Liền sau đó, trong ống tay áo của Chúc Ngọc Nghiên, một cái hạp ngọc bay đến chổ hắn, bên trong chính là đựng lấy Tử Kim Thần Vũ của Âm Quỳ phái, hiển nhiên Âm Hậu khi nhận được tin Loan Loan tiến đến gặp Đế Thiên An cũng không phải đi không. Chỉ là sau khi từ Bạch Hạc Lâu qua đi không có cơ hội để đưa cho hắn, cho đến bây giờ thì bị hắn lấy đi.

Lấy xong vật của mình, Đế Thiên An trực tiếp bước vào cổng không thời gian để lại đám nữ rồi tiêu thất.

“ Công tử để lại thần binh cho ta, lẽ nào là muốn để ta làm việc người giao phó” tại nhìn thấy Đế Thiên An rời đi, Loan Loan vội từ thất thần đi ra và muốn bám theo, chỉ là nàng vừa đến cổng không thời gian đã đóng lại, Thừa Ảnh lại được Đế Thiên An cấp đưa cho nàng, trong ngắn ngủi Loan Loan đại não phân tích.

“ Vừa rồi… lẽ nào…” chứng kiến hết thảy sự việc, Đông Phương Bất Bại thầm kinh, trong đầu nảy lên một suy nghĩ điên cuồng.

Nàng không phải kẻ ngu, ngược lại rất có tâm cơ và thông minh nữ tử. Vừa rồi nàng chứng kiến Đế Thiên An đôi mắt, đôi mắt của y quả nhiên không có mù lòa mà là một đôi cực kỳ bắt mắt và dị biệt nhãn đồng.

Một đôi không phải thường nhân có được ánh mắt, còn chưa để cho nàng bất ngờ trước đôi nhãn đồng kia, gả kia đã đi vào cái hố đen quỷ dị kia rồi tiêu thất. Đây không phải là võ công lẫn trận pháp có thể, càng không phải là huyễn cảnh… nàng cũng liên tưởng đến một khả năng, cũng chỉ khả năng này mà Âm Quỳ phái tông chủ vì sau lại tận lực giữ gìn và cúi nhường Tu La công tử.

“ Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Đại ca đâu mất rồi?” Hoàng Dung hướng Loan Loan dò hỏi, nàng đối với đôi mắt của vị kia cùng y rời đi cũng kinh diễm, mà tại nơi này có thể cho nàng đáp án có thể là Loan Loan.

Bởi rằng Đế Thiên An rời đi đã để lại thanh kiếm cho nàng, hơn nữa từ biểu hiện để nàng thấy được Loan Loan cực kỳ thân cận. Khả năng cao là biết được nhiều thứ mà nàng không hề biết lấy.

“ Dung muội muội, có những việc tốt nhất không nên hỏi thì hay hơn. Về phần công tử đi nơi nào, ta cũng không rõ. Nhìn ở chổ công tử yêu thích, sự tình này muội tốt nhất hãy quên đi, đồ công tử tặng cho phải giữ kín bằng không sẽ có họa sát thân đấy.” Loan Loan đối với Hoàng Dung thiện ý truyền âm nhắc nhở, dù sau nữ tử này có thể để công tử đem theo bên người lại được tặng tranh cho, nàng không vì ghen tỵ đố kỵ mà làm việc ngu xuẩn để vị kia không thích.

“ Cảm tạ tỷ tỷ nhắc nhở” Hoàng Dung đột ngột trong đầu vang lên thanh âm của Loan Loan, nàng không có kinh hoảng gì cả, dù sau cũng xuất phát từ thế gia cho nên cũng rõ việc truyền âm nhập mật này, nàng dùng suy nghĩ đáp lại : “ Dung nhi được đại ca trợ giúp, hiện tại lại không có chổ đi, Dung nhi có thể đi cùng tỷ trợ giúp việc mà đại ca đang cần làm không?”

Đông Phương Bất Bại nghĩ đến chuyện Hoàng Dung cũng nghĩ đến, tóc của vị đại ca kia quá mức khác người, bây giờ lại thêm một đôi nhãn đồng cùng thủ đoạn bày ra kia, việc Âm Quỳ phái tông chủ lại giữ lễ, mặc dù cả hai tận lực che lấp nhưng nàng lại có thể nhận ra được.

Nếu như suy đoán là thật, nàng lần này quả thật là thiên đại may mắn à! Cho nên không dễ gì phải từ bỏ cái thân ảnh kia. Về phần chọn đi theo Loan Loan, đó là vì người kia để lại vũ khí, cùng với Loan Loan là can hệ sâu đậm nhất, tất nhiên so với nàng thì Loan Loan có thể liên lạc được với vị kia.

Chỉ cần đi theo nàng ta tự khắc sẽ gặp lại. Cho dù phỏng đoán không đúng đi nữa, nàng cũng muốn thông qua Loan Loan mà lần nữa gặp lại vị đại ca mới gặp kia.

“Không ổn! sự tình vừa rồi chỉ sợ Đông Phương Bất Bại, Thượng Quan Tiểu Tiên nghi ngờ rồi” Chúc Ngọc Nghiên thầm lo lắng, lấy nàng trí tuệ cùng quan sát thấy được hai nữ kia thần sắc mà cảnh giác.

“ Tiểu nữ thật hiếu kỳ, rõ ràng là Âm Quỳ phái chưởng môn lại vì cớ gì lại ra sức vì nam nhân Tiểu Tiên” Thượng Quan Tiểu Tiên thăm dò.

Chúc Ngọc Nhiên cười lạnh : “ công tử trợ giúp đệ tử bản tọa, bản tọa này nhìn trúng công tử, đây là một cuộc trao đổi, Âm Quỳ phái hổ trợ công tử đổi lại sau này công tử trợ giúp cho bản phái thống nhất Thánh môn.”

Câu trả lời khó mà tìm ra sơ hở, chiếu theo nguyên do này sự trợ giúp của Âm Hậu giành cho Tu La công tử. Chỉ là ba cái nữ nhân nơi này đã nghi ngờ, bọn họ sẽ tin ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK