Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua một ngày.

Thăng Long từ sáng đến chiều vẫn chưa hết náo nhiệt, nghị luận chủ đề bàn tán khắp nơi vẫn là Thiên Trạch đại phá quần hùng võ lâm và lùi đại quân công thành, hoặc là các chính sách của Việt Đế, hoặc là các cao thủ đại chiến....

Tuy quần hùng võ lâm đã thua chạy nhưng trong thành lại vẫn còn không ít thế lực nán lại, song không một kẻ nào dám vuốt râu rồng như trước kia nữa, những kẻ ở lại trong có không ít thế lực vào hoàng cung Đại Việt trộm tiền không thành.

Bọn họ đã biết mình dây vào thứ không thể dây vào, đầu treo cây đao để cho bọn họ lo lắng bất an.Và để gở bỏ tình huống này, bọn họ muốn yết kiến vị kia muốn sữa chửa sai lầm hoặc đền bù tổn thất....

Chỉ là từ khi xảy ra đại chiến đến nay, trừ quan viên lâm thời Đại Việt ra rất ít kẻ có thể ra vào như trước kia.

Mà hiện giờ thì càng không, bởi hôm nay là ngày Việt Đế bày yến tiệc khánh mừng công cho thủ hạ hoặc những ai giúp đỡ.

Yến tiệc từ ba giờ chiều bắt đầu cho đến chín giờ tối thì đã tàn, quan viên hoặc thủ hạ kẻ ra hoặc ở lại trong chính hoàng cung, nán lại những gian nhà đá trong rừng cây hoặc là ở những gốc cây đại thụ kia.

Khi yến tiệc kết thúc, Thiên Trạch vốn tính trở về cùng chư nữ đàm luận nhân sinh thì Đế Thích Thiên trước khi rời đi lại truyền âm muốn cùng hắn trò chuyện, Thiên Trạch đồng ý để hắn nán lại.

“ Người cũng đã đi hết rồi, ngươi có chuyện gì cứ nói” Thiên Trạch vào thẳng chủ đề.

Đế Thích Thiên cười nói : “ bản thần đã cùng bệ hạ kết giao minh hữu, chỉ là mối quan hệ này cũng không mấy khắng khít cho lắm. Bất cứ mối quan hệ nào cũng có thể bị lợi ích, hoặc là thời gian ảnh hưởng”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu ảnh hưởng, dò hỏi : “ ý ngươi là....”

Đế Thích Thiên : “ bản thần ý chính là muốn để quan hệ giữa minh hữu chúng ta thêm gần một chút, tránh cho hai bên nghi kỵ lẫn nhau. Thiên Môn giúp bệ hạ chinh phạt thiên hạ xây dựng bá nghiệp, đổi lại bệ hạ cũng không thể để bản thần thất lợi được”

Thiên Trạch đã biết kẻ này muốn nói gì nhưng không xé mở : “ cứ nói thẳng”

Đế Thích Thiên nói : “ trong các mối quan hệ thông gia là ngắn nhất để hai bên tin tưởng lẫn nhau.”

Thiên Trạch gật đầu : “ kết thân gia đích xác là quan hệ thêm thân cận”

Đế Thích Thiên nói : “ dưới trướng bàn thần Thần Mẫu Lạc Tiên xinh đẹp như hoa, mỹ miều, cũng là hậu duệ của bản thần. Bản thần muốn gả nó cho bệ hạ kết thân”

Sau trận đại chiến mấy đêm trước trong Đế Cung, Đế Thích Thiên đã sâu sắc nhận ra thực lực và thế lực của Việt Đế hoàn toàn ép trội hắn. Đáng nói nhất, kẻ kia lại được ba cái thần thú hổ trợ, đây là chuyện khiến cho Đế Thích Thiên cực kỳ động tâm.

Từ khi giết và chiếm máu thần thú kéo dài thọ mệnh, Đế Thích Thiên thông qua ngàn năm dài lâu mà cảm ứng được đại kiếp. Hắn vẫn luôn mưu đồ các thần thú khác, nhưng giết thần thú nào phải là dễ dàng chứ?

Tam Túc Kim Ô nằm ở Thục Sơn có Ngu Uyên bộ tộc thủ hộ, lực lượng của nó cường đại hơn xa thần thú mà hắn giết được. Mà một đầu Phượng Hoàng khác ở Đúc Kiếm Thành không để hắn nhắm đến, bởi hắn đã có phượng huyết thì cần nữa ư?

Thần Long cường đại song lại không dễ đạt được, một cái thì ở Chiến Thần Điện không cách nào truy tìm ra. Một cái thì nằm ở trung châu ở sâu dưới đáy nước, mà muốn đến được đó không phải là chuyện dễ, bởi vì tại đó có phong ấn của thần linh để lại và được tiên canh giữ.

Về phần Hỏa Kỳ Lân thì ẩn nhiễm ma tính, dù yếu nhất trong các thần thú nhưng một khi phục dụng chỉ có mầm họa.

Nhưng tại đêm Đế Cung, Đế Thích Thiên phát hiện Hỏa Kỳ Lân nào có ma tính như trước kia, và Hắc Long vốn nên ở trong Chiến Thần Điện lại có mặt trong Đế Cung, còn cả Hỏa Phượng Hoàng dưới Đúc Kiếm Thành.

Đế Thích Thiên tâm muốn giết hai đại thần thú kia cho mình, nhưng có thể được ư? cho nên hắn mới khéo léo đi vòng một đường lớn. Hy vọng dùng Thiên Môn và nữ nhân đả động tên kia, trước phải để Thiên Trạch thiếu hắn thật lớn nhân tình, sau đó thì mới mở miệng yêu cầu.

“ Thần Mẫu Lạc Tiên! Quả là xinh đẹp” Thiên Trạch nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về một cái nữ tử đi theo Đế Thích Thiên dự tiệc, tay nhẹ vung ra mặt nạ đeo trên đó rơi ra.

Nữ tử kia luận dung mạo so với đám nữ nhân của hắn không thua kém, có một phần thanh lạnh như Tiểu Thanh, tựa như không ăn khói lửa tiên nữ, nàng chính là thủ tịch đại đệ tử cũng là ái đồ mà Đế Thích Thiên tin tưởng, Lạc Tiên.

Nguyên tác Phong Vân trong Đế Thích Thiên phái nàng tiếp cận Nhiếp Phong, sau đó bí mật dẫn dắt khống chế, hiệp trợ hắn đồ long. Nhưng hiện giờ Đế Thích Thiên chính là đem Lạc Tiên đẩy đến bên cạnh Thiên Trạch.

“Lạc Tiên cảm tạ bệ hạ tán thưởng” Lạc Tiên đã sớm được Đế Thích Thiên thông báo, nàng nghe người kia gọi tên mình, khẽ khom người thi lễ.

“ Sư tôn nàng muốn gả nàng cho ta, ta đối với mỹ nhân trước nay đều thương tiếc, ý nàng thế nào?” Thiên Trạch dò hỏi.

Lạc Tiên giống như thiếu nữ e thẹn : “ bệ hạ anh hùng cái tế, thần uy vô địch. Lại đối với nữ lưu thương xót, dựng lên khoáng cổ tuyệt kim vương triều, Lạc Tiên sinh lòng ái mộ”

Thiên Trạch cười nói : “ phụ lòng mỹ nhân là chuyện ta không muốn, mối hôn sự này trẫm đồng ý. Từ nay nàng là Đế Phi của Đại Việt, chờ ngày lành tháng tốt, trẫm sẽ thiết lập đại hôn”

Lạc Tiên khẽ cúi người thi lễ, bày ra vui mừng : “ Lạc Tiên cảm tạ bệ hạ thương tình, thần thiếp xin tạ Đế ân”

Đế Thích Thiên lại cười lên một tràng : “ tốt! tốt! bản thần hy vọng cuộc thông hôn này khiến hai bên chúng ta càng thêm gắn kết”

Cùng thời gian, Đế Cung đường lớn dẫn đến một tòa không thuộc về thời đại này hai tầng biệt thự, trên đường có tám cái thân ảnh lớn nhỏ khác nhau.

“ Phong đệ! ta lại quên mất, truy giết Hùng Bá thế nào rồi?” Khấu Trọng mặt hơi đỏ lên, tay còn ôm một bầu rượu bước đi lại hỏi nhỏ hơn thiếu niên bên cạnh.

“ Đáng ghét! Cái lão khốn kia quá giảo hoạt, chúng ta để hắn chạy” người trả lời lại không phải Nhiếp Phong mà Đoạn Lãng cướp lời.

Từ Tử Lăng nói : “ Chạy mất! có Hỏa Kỳ Lân còn ba đệ truy sát cũng để hắn chạy ư?”

Nhiếp Phong nói : “ chúng ta truy sát hắn ba mươi dặm, Hùng Bá chạy đến một thôn làng Việt quốc, sau đó lợi dụng Hỏa Kỳ Lân khiến cho dân lạng sợ hãi, hắn lại giả dạng chạy đi mất”

Tại Đế Cung chi chiến trong, Nhiếp Phong Đoạn Lãng và Bộ Kinh Vân phát hiện ra Hùng Bá, cả ba cũng kéo đến giết lấy Thiên Hạ Hội chi chủ. Một trận chiến này cả ba đơn đả độc đấu thì vẫn kém y, song ba kẻ liên thủ thì lại áp chế được Hùng Bá.

Chỉ là Hùng Bá quá giảo hoạt, khi hắn nhận ra được tình huống càng ngày càng bất lợi, hậu chiêu của Việt Đế lưu lại áp đảo hết thảy mọi thế lực. Hắn lập tức từ bỏ việc chia chát tài sản với các thế lực, sau đó thoát lui.

Nhiếp, Đoạn và Bộ làm sao cam lòng, cả ba mang theo Hỏa Kỳ Lân truy sát Hùng Bá, chỉ là kết quả không được như ý, cuối cùng mang theo thần thú trở về lại Đế Cung.

Khấu Trọng nói : “ không sao! Thiên Hạ Hội vẫn còn, hắn chạy thế nào được?”

Đoạn Lãng gật đầu : “đúng vậy à! bây giờ hắn hẳn e sợ phụ hoàng lắm, cho hắn sống thêm một thời gian trong nơm nớp lo sợ đi”

“ Nhưng mà Hùng Bá chạy trốn thì sao?” Vu Sở Sở cũng đi cùng với đám người này, một bên tiếp lời vào.

“ Sở Sở nói cũng có lý! Phụ hoàng khoe y thế kia, còn kẻ nào mà không sợ, nhất là những kẻ đắc tội phụ hoàng, dám vào Đế Cung mưu đồ” Khấu Trọng nói : “ Hùng Bá có lẽ sẽ đem Thiên Hạ Hội trốn mất”

Đoạn Lãng nói : “ hắn dù trốn thì thế nào, chỉ cần phụ hoàng muốn tra ta không tin hắn có thể chạy được đâu”

Đối với Đoạn Lãng mà nói, Thiên Trạch cho hắn cảm nhận là loại người không có gì mà làm không được, cho nên hắn mới không lo sợ việc Hùng Bá kiêng sợ nghĩa phụ mình mà trốn chạy.

Bộ Kinh Vân vẫn luôn im lặng, nói : “ chúng ta đi một chuyến Thiên Hạ Hội, trước khi hắn dời đi liền giết hắn”

“ Ta nghĩ không cần đâu! Cả một cái Thiên Hạ Hội lớn như thế, Hùng Bá muốn ẩn lui sẽ để lại không ít dấu vết. Hơn nữa hắn sẽ cam lòng được ư? ta nghĩ hắn không chỉ không chạy, ngược lại có khi còn đem tài lực ra bồi tội, còn ráng cầu hòa với phụ hoàng. Mà phụ hoàng sẽ nhận lấy thành ý của hắn, lưu hắn lại cho ba đệ từ từ trả thù” Từ Tử Lăng phán đoán nói.

Nhiếp Phong, Đoạn Lãng, Bộ Kinh Vân nghe được an lặng suy ngẫm.

“ Tử Lăng đại ca! làm sao biết được thế?” Vu Sở Sở ánh mắt khâm phục dò hỏi.

Một bên nữ nhi của Tuyết Đạt Ma đồ đệ của Ma Chủ Bạch Tố Trinh, Khổng Từ niên kỷ sấp sĩ với Vu Sở Sở, chen vào : “ lẽ nào bệ hạ nói cho đại ca hay à”

Từ Tử Lăng nhìn hai tiểu cô nương nhìn mình, cười nói : “ chuyện này cũng đâu quá khó đâu, phân tích là được mà. Hùng Bá lo sợ phụ hoàng, tất nhiên sẽ muốn cởi xuống hiểu lầm, đưa tiền bạc đưa mỹ nhân, bồi thường.... mà phụ hoàng tất nhiên sẽ vui lòng nhận, đồng ý tha cho hắn để hắn bớt lo sợ. Bỏ qua chuyện hắn tấn công Đế thành nhưng không bỏ qua ân oán của hắn với các đệ à”

“ Hóa ra là vậy” Nhiếp, Đoạn, Bộ lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK