Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong Thiên Trạch đem dịch dung hóa đi.

Âm Tần nhìn dung mạo kia trong giây lát, nàng thất thần, bởi dung mạo của y quả thật nàng cũng rất muốn biết.

“ Nàng lựa chọn” Thiên Trạch trả lời.

Âm Tần đáp : “ đây là lựa chọn ư? đây là ép buộc”

Thiên Trạch nói : “ so với nàng móc mắt ra có khác sao? ta đã chiều lòng nàng rồi, nàng cũng phải có qua có lại chứ”

Âm Tần cười nhẹ một tràng, nói : “ như ta không lựa chọn”

Thiên Trạch nói : “ nàng nghĩ mình có thể thắng được ta à?”

Âm Tần đáp : “ võ công của Đạo Thánh đã thịnh danh trên chốn giang hồ, tiểu nữ dù chưa mãn nhãn nhưng vẫn biết mình không là đối thủ. Chỉ là ta cũng có quyền lựa chọn, điều này có đúng không?”

Thiên Trạch gật đầu , hỏi : “ lựa chọn của nàng là gì?”

“ Ta không cần phải để ý đến ngươi” Âm Tần nở lấy nụ cười cực tươi, nói : “ Đạo Thánh cũng có thể ra tay giết ta à”

Thiên Trạch không nói mà uống rượu.

Âm Tần cười nói : “ Đạo Thánh có phải không nở giết ta”

Thiên Trạch nói : “ ta chỉ không quen giết mỹ nhân”

Âm Tần cười tươi như hoa, rất đẹp.

Thiên Trạch nói sang chuyện khác : “ nàng ở nơi này cũng là vì Thiên Ma Cầm”

Âm Tần biết hắn nói sang chuyện khác cũng không dây dưa nàng lựa chọn : “ ta chỉ tránh một tên đáng ghét, chỉ là không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây, bây giờ lại đổi ý, ta muốn Thiên Ma Cầm, Đạo Thánh có thể cho ta không?”

Thiên Trạch trả lời : “ nàng nghĩ ta sẽ cho nàng ư?”

Âm Tần cười nói : “ sẽ cho, bởi Đạo Thánh muốn có được ta, muốn để ta làm nữ nhân của mình, mà đưa đồ cho nữ nhân mình vui, há không phải là một chuyện rất bình thường hay sao?”

Thiên Trạch cười lên, nói : “ nàng có phần tự tin mình dung mạo rồi đấy, trong số những mỹ nhân ta thấy qua, nàng không tính là đẹp nhất gì cả, thậm chí còn không ít người thắng qua nàng dung mạo”

Âm Tần trước nay rất tự tin với dung mạo của mình, nghe hắn nói trong lòng hẳn không vui, nói : “ ta cũng muốn kiến thức một chút, có thể thỉnh giáo một chút mỹ nhân lọt vào mắt Đạo Thánh không?”

Thiên Trạch trả lời, nói : “ sau này nàng gặp họ sẽ biết”

Âm Tần đáp : “ Gặp họ, lời này rất có ẩn ý sâu xa đó”

Thiên Trạch nói : “ ta đưa ra hai lựa chọn cho nàng, đích thật nàng có lựa chọn của mình, chỉ là nàng quên mất ta có buông tha hay không là ở ta. Nàng nghĩ ta sẽ để một người biết mình dung mạo không thuộc ta tin tưởng ở bên ngoài sinh hoạt à”

Âm Tần nói : “ ta cũng muốn xem thử Đạo Thánh sẽ làm gì ta đây?”

Thiên Trạch nói : “ ta có một loại bí pháp, biến kẻ đó thành vĩnh viễn nô bộc và con rối của mình, bất giác nhận thức, cả đời đến chết trung thành với chủ nhân, nàng thấy bí pháp này thế nào?

Âm Tần ánh mắt thoáng qua quang mang, sau đó cười nói : “ nghe rất ghê gớm, xem ra Đạo Thánh muốn đem nó nên người ta rồi”

Thiên Trạch gật đầu : “ cho nên nàng vẫn còn quyền lựa chọn”

Âm Tần đáp : “ nhưng mà Đạo Thánh quên mất, có nhiều người cũng không muốn nghe Đạo Thánh đâu?”

Thiên Trạch lại uống một ngụm rượu, nói : “ hắn ư?”

“ Vâng” Âm Tần đáp, nàng nói xong lại lựa chọn uống rượu, rồi hơi lớn tiếng : “ ta đối với ngươi rất có hảo cảm, như muốn ta làm nữ nhân, nếu chịu khó một chút nữa biết đâu sẽ được đấy, dù sao đến giờ trong đám đàn ông ta thấy ngươi là được nhất”

Mấy lời này, Thiên Trạch tin ư? hiển nhiên là không tin rồi, nàng nói ra thực tế là cho một kẻ khác.

“ Được nhất sao? để ta xem kẻ nào mà Âm cô nương lại tán thưởng như vậy?”

Từ bên ngoài vọng vào một cái thanh âm nam nhân, ngữ khí trong có 5 phần giận 3 phần ghen tuông còn lại thì nghi ngờ.

Lời còn chưa dứt một thân ảnh đã cướp vào trong miếu cũ.

Thanh niên cũng không anh tuấn, mặt tròn như trăng rằm, y có vầng trán cao, nổi bậc hai mắt như hai con mắt phụng. Trên người mặc lấy hoa lệ y phục, nhìn qua tựa như một cái tài đại khí thô tài chủ mà thôi, hơn nữa vẫn là cái loại này kiến thức cực nông cạn thổ tài chủ.

“ Ngươi lại tìm được rồi, chỉ là ta đối với ngươi không hứng thú, so với hắn ta càng hứng thú hơn” Âm Tần cười duyên nói.

Gả thanh niên nghe xong sắc mặt trầm xuống, hỏi : “ hắn có chổ nào để cô nương hứng thú đây?”

Âm Tần cười nói : “ hắn anh tuấn hơn, võ công lại mạnh hơn, tài năng lại mạnh hơn, hơn nữa ta thích hắn hơn”

Thiên Trạch biết nàng ta cố tình để mình làm tấm mộc, bất quá hắn cũng không để ý chuyện này, nói : “ đây là người nàng trốn tránh à”

Âm Tần đáp : “ ukm, y theo ta thật lâu, chỉ là ta không thích”

Nói xong nàng lại dựa người bên cạnh Thiên Trạch, ngữ khí thần sắc như cùng tình nhân âu yếm vậy.

Gã thanh niên khó mà chịu được, song hắn dằn lại nộ khí, hắn cũng không phải là hạng kiến thức nông cạn, qua lời nói của Âm Tần để hắn biết kẻ trước không phải là tầm thường, nhất là trên đường truy tìm nàng hắn cũng nghe đến mộ kẻ áp Thiên Ma Cầm, cái thứ ma cầm này dám người nhận tiêu mà còn sống đến giờ thực lực sẽ yếu?

“ Âm cô nương nói các hạ anh tuấn hơn ta, võ công lại mạnh hơn, tài năng cũng hơn, tại hạ thật không tin tưởng, tại hạ Chu Tảo không biết có thể mời các hạ ra ngoài thỉnh giáo hay không?” y mở miệng lên tiếng, không mất lấy phong độ của mình.

Chu Tảo không phải là kẻ tầm thường, hắn võ công tuyệt đối không một chút thấp, nếu theo ngủ phẩm lục cảnh phân chia thì hắn đạt đến Thần Du Huyễn Cảnh trung kỳ.

Bằng không Âm Tần cũng đã sớm đem kẻ này móc đôi mắt xuống hoặc là giết chết, chỉ là nàng không đánh lại Chu Tảo, hơn nữa nàng cũng không muốn giết y.

Tại giang hồ Chu Tảo cũng không có quá lớn danh khí, bất quá hắn coi như thiên tài.

Cầm kỳ thư họa không gì không biết không gì không giỏi, bất quá hắn cũng không nguyện ý ở trên giang hồ đi lại, bởi vậy ở người giang hồ trong mắt danh khí không lớn, nhiều nhất cũng bất quá coi như là vị kỳ nhân mà thôi.

Hắn không mấy nổi danh nhưng cha hắn lại nổi danh, Dạ Đế.

Đương kim trên đời cực kỳ nổi danh người có không ít, Dạ Đế chính là một trong những kẻ đó, một thân võ học tu vi trên giang hồ ít có người có thể chống lại, có thể nói Dạ Đế là cao thủ thuộc tầng lớp đỉnh kim tự tháp sau khi ngàn năm qua không ai đạt đến Thần Ma cảnh.

Dạ Đế là người rất phong lưu, bằng vào tài năng của mình đã hấp dẫn nhiều phụ nữ khắp nơi. Cuộc sống của ông vô cùng lạc thú, xung quanh đầy mỹ nhân, vô số báu vật, ông cũng rất tuân thủ đạo làm người và giữ lời hứa.

Chu Tảo chính là con trưởng của Dạ Đế cùng chính thất, y học được một thân bản lĩnh gia truyền của cha mình, không chỉ giống dung mạo mà còn cả tính cách học được cái thói phong lưu của ông ta không khác gì.

Âm Tần chính là một trong rất nhiều mỹ nữ mà Chu Tảo muốn đem làm hồng nhan của mình, chỉ là hắn truy cầu người ta lại bị người ta lạnh nhạt không để ý, càng như thế hắn lại càng dấy lên lòng chinh phục.

Bây giờ người đàn bà mình muốn sở hữu lại đối với nam nhân khác sinh hứng thú, còn trước mặt hắn nói hắn không bằng, Chu Tảo một thân bản lĩnh là có làm sao mà chịu được đây, cho nên hắn muốn chủ động đưa ra giao thủ, chứng minh cho Âm Tần thấy nàng lựa chọn sai lầm.

“ Nàng nói không sai, ngươi không là ta đối thủ, không nên tự rước lấy nhục” Thiên Trạch từ tốn nói.

“ Tự rước lấy nhục ư? lời này còn chưa biết dành cho ai đâu?”Chu Tảo cười lạnh, còn chưa động thủ, khí tràng bốc lên cao.

Trên giang hồ trung nguyên kẻ mạnh hơn hắn có không ít, nếu chia làm 10 thành thì 7 thành người đã không là hắn đối thủ, chỉ còn lại 3 thành còn lại là người hắn không đụng vào được.

Bây giờ nghe một kẻ khác khinh thị mình, nữ nhân mình muốn lấy về lại ở có tại đây, còn bị y khinh nhục, hắn há chịu được ư?

“ Không cần, đối phó với ngươi ta cần phải đi ra ngoài ư?” Thiên Trạch lạnh nhạt nói, bàn tay đưa lên.

“ Phanh!”

Không Thức Giới Thần Lực vô hình phát động, mặc cho Chu Tảo đã ngưng thần phòng bị vẫn bị đánh văng ra ngoài miếu cũ.

“ Phừng!”

Liền sau đó, Tru Tiên trước cửa miếu hiện ra, hỏa diễm đốt cháy không gian.

“ Luyện Khí Chi Kiếm” Âm Tần cùng Chu Tảo chứng kiến thanh kiếm tản ra áp bách năng lượng này liền thốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK