Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông có vẻ như gồm toàn các bà phù thủy sồn sồn cỡ tuổi bà Weasley.

Một ông phù thủy bối rối ra mặt, đứng ngay cửa ra vào nói: “Xin quý bà bình tĩnh… Đừng đẩy, coi kìa… để ý dùm những quyển sách, này”

Gilderoy Lockhart từ từ hiện ra trong tầm mắt của họ khi họ nhích dần tới. Ông ngồi ở một cái bàn, vây quanh là những tấm chân dung lớn của chính ông, cái nào cũng nháy mắt và cười phô hàm răng trắng bóng với đám đông.

Lockhart bằng xương bằng thịt thì mặc bộ áo chùng xanh lơ y chang màu mắt của ông, cái nón phù thủy chóp nhọn ung dung chiếm một góc trên mái tóc dợn sóng của ông.

Một lão lùn xủn có vẻ quạu quọ đang nhảy nhót loanh quanh để chụp hình ông bằng một cái mấy chụp hình đen phụt ra từng cuộn khói tím mỗi khi đèn nhá sáng. Khi lão lùi ra sau để chọn vị trí chụp ảnh tốt, lão quát Ron: “Tránh ra coi! Đây là ảnh để đăng trên Nhật Báo Tiên Tri”

Ron xoa xái chân đau bị lão dẫm lên; nói: “Mánh lớn dữ à”

Câu đó lọt tới tai cha Malfoy gần đó. Ông ngước đầu lên. Ông nhìn thấy Ron – rồi ông nhìn thấy Harry. Ông tròn mắt ngó. Rồi ông đứng phắt dậy, và ông nói to, dõng dạc: “ ĐÂY CHÍNH LÀ HARRY POTTER”

Đám đông tách ra, xì xào kích động. Lockhart nhoài tới, nắm cánh tay Harry, kéo nó lên phía trước đám đông. Khi Lockhart bắt tay nó để chụp hình, mặt Harry nóng bừng lên. Lão chụp hình thì bấm máy như điên, xịt khói mù mịt vào mặt những người trong gia đình Weasley.

Qua kẽ răng sáng bóng của mình, Lockhart bảo: “Cười tươi lên Harry! Hai chúng ta gộp lại thì dư sức lên trang nhất.”

Cuối cùng, khi ông buông bàn tay Harry ra, nó cảm thấy mấy ngón tay mình tê rần. Nó đang tìm cách lỉnh về đứng chung với đám gia đình Weasley, thì Lockhart lại quàng cánh tay qua vai nó và kẹp chặt nó vào hông ông.

Ông giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng và nói to: “Thưa quí bà và quí ông, khoảnh khắc này thật phi thường biết bao! Đây là khoảng khắc tuyệt hảo để tôi gởi đến quí vị một thông báo nhỏ mà tôi đã hằng chờ đợi. Hôm nay, khi cậu Harry trẻ tuổi này bước vào nhà sách Phú Quý và Cơ Hàn, cậu ấy chỉ muốn mua quyển tự truyện của tôi – quyển sách mà tôi sẽ sung sướng ký tặng cậu ngay bây giờ, miễn phí”

Đám đông vỗ tay và hò reo chúc mừng, và Harry nhìn thấy mình được tặng toàn bộ tác phẩm của Gilderoy Lockhart. Vác cái đống sách đó, nó hơi vẹo người, lê bước tìm đường tới một góc phòng ở ngoài vùng chiếu sáng của ánh đèn sân khấu, nó đến bên Ginny, cô bé đang đứng cạnh một cái vạc mới mua.

“Chắc mày khoái cái trò đó lắm hả Potter?”Harry không khó khăn gì nhận ra cái giọng nói vừa vang lên. Nó đứng thẳng để mình mặt đối mặt với Draco Malfoy. Cái mặt thằng này đang nở nụ cười khinh khỉnh thường lệ.

Malfoy nói: “Harry Potter lừng lẫy đến nỗi có vô nhà sách không thôi mà cũng không thể không lên trang nhất nhật báo hả”

Ginny nói: “ Để anh ấy yên. Ảnh không hề muốn tất cả những cái trò đó.”

Đây là lần đầu tiên Ginny mở miệng nói trước mặt Harry. Cô bé đang quắc mắt nhìn Malfoy.

Malfoy giọng lè nhè: “Mày kiếm được cả một con bồ nhí cho mày nữa hả, Potter?”

Ginny gượng chín cả người. Vừa lúc đó Ron và Hermione đã chen được lối đến bên bọn chúng, cả hai đứa đều khệ nệ với cái bị đầy sách của Lockhart tặng cho.

Ron nhìn Malfoy như thể nhìn một cái gì gớm lắm dính ở đế giày nó: “Thì ra mày! Chắc mày ngạc nhiên lắm khi thấy Harry ở đây hả?”

Malfoy cãi lại: “Cũng không ngạc nhiên bằng chuyện thấy mày trong nhà sách đâu Weasley. Tao đoán chừng ba má mày hẳn mừng lắm, năm nay tiết kiệm một lượng lớn tiền mua sách, bằng không phải nhịn đói cả tháng mới dành dụm đủ tiền trả cho mớ sách”

Ron cũng đỏ lên không kém gì Ginny. Nó cũng quẳng mớ sách vô cái vạc của Ginny, rồi xấn vô Malfoy, nhưng Harry và Hermione túm lưng áo khoác của nó lại.

“ Ron” Ông Weasley gọi, ông vất vả bươn tới cùng với Fred và George : “Các con làm gì ở đây? Trong này đông quá, chúng ta đi ra ngoài thôi”

“ Á à… Arthur Weasley” Ông Malfoy cha xuất hiện, đứng bên cạnh Malfoy con, quàng một cánh tay qua vai nó, nụ cười khinh khỉnh trên mặt, y như ông con.

Ông Weasley lạnh lùng gật đầu chào: “Chào ông Lucius”

Ông Malfoy nói: “Tôi nghe nói dạo này ở Bộ bận lắm hả? Tất cả những trò khám xét đó… Tôi hy vọng họ trả tiền làm thêm giờ chứ hả?”

Ông thò tay vô cái vạc của Ginny, lượm từ trong đống sách lòe loẹt của Lockhart ra một quyển rất cũ, hầu như long bìa sờn gáy rồi, đó là quyền Hướng dẫn nhập môn thuật Biến, rồi ông Malfoy nói tiếp : “Rõ ràng là họ không trả lời rồi. Cha chả, sỉ nhục thanh danh phù thủy bằng cách trả lương lậu không ra sao thì ích lợi gì kia chứ?”

Mặt ông Weasley còn đỏ hơn cả Ron và Ginny. Ông nói: “Chúng tôi nghĩ hoàn toàn khác ông về cái gọi là đánh mất danh dự phù thủy ông Malfoy à.”

“Hiển nhiên rồi.”Ông Malfoy nói, đảo đôi mắt nhợt nhạt về phía cha mẹ Hermione đang đứng theo dõi câu chuyện một cách lo lắng: “Với những dạng người ông giao du như thế kia, ông Weasley, tôi thấy gia đình ông không còn chỗ nào thấp hơn để lún xuống nữa rồi”

“Choang” một tiếng, cái vạc của Ginny bay về phía ông Malfoy; bản thân ông Weasley cũng lao vào ông Malfoy, đấm ông này ngã ngửa vô một kệ sách. Hàng tá cuốn sách bùa chú đổ ầm ầm xuống đầu họ.

Fred và George nhào lên: “Nện hắn đi ba”

Bà Weasley thì hét: “Đừng! Anh Arthur, đừng”

Đám đông dồn cục lại phía sau, xô đẩy làm ngã đổ thêm nhiều kệ sách nữa. Thế là, người bán sách bèn la to: “Quí ông làm ơn… làm ơn”

“ Bành” vang dội thanh âm vang lên chỉ thấy cả thân ảnh Lucius Malfoy văng mạnh đụng lên khung giá sách, cả đám đông đột nhiên im lặng đám đông đều tự động nhường chổ nhìn về một thân ảnh to con, cùng với thanh âm như sấm động “ giải tán giải tán” của Hagrid vang lên.

Nhưng làm cho đám người chú ý không phải là thân ảnh của Hagrid mà chính là thân ảnh nam tử xuất hiện phía sau hắn.

Chân trần di chuyển một bộ váy quần liền áo màu xám, từng thớ cơ săn chắc cường tráng của nam tử hiện lộ rõ ràng, phần ngực đến bụng hoàn toàn bại lộ, một chiếc thắt lưng màu đồng ở ngang eo, hai dải lụa phủ xuống đến gối mang trên đó hai quả cầu tròn giống như chiếc lục lạc bó buộc, chiếc váy quần phủ dài đến mắt cả chân phía trên một tấc thì dừng, một dải lụa khác uốn lượn ở hai tay trôi nổi bồng bềnh trong không khí.

Đôi nhãn đồng khác biệt như tinh tú phát sáng, tron đó lại có những vòng tròn màu vàng ấn hiện trên đó có chín chấm đỏ xếp tròn trên đó. Bắt mắt ngoài hình tà dị song đồng, cho dù đứng trong vạn người cũng không lẫn vào đâu được.

Thân ảnh nam tử bắt mắt này ngoài trừ Đế Thiên An ra còn là ai khác được nửa. Theo mỗi bước chân di chuyển dưới chân một đóa hoa sen lửa hiện ra nâng đở bước chân hắn, một bầu hồ lô rượu tùy ý uống, nhất thời làm cho vô số cặp mắt của các quý bà đều như sói đói nhìn về thân ảnh này.

“ Noah” Hermione cùng đám anh em nhà Weasley kinh hô lên.

Đế Thiên An đem bầu hồ lô uống một hơi dừng lại, thân ảnh chậm rãi đi đến gần nhóm người Harry, tay phất nhẹ một luồng quang mang bao trùm phủ bọc lên thân ảnh ông Weasley cái vết thương tét môi kia cũng nhanh chóng liền lại.

Nhìn về Lucius rút ra ma trượng giập một mắt, cười khinh thường đi đến bên cạnh Hermione tay vươn ra xoa đầu nàng, cười nói : “ kia là ba mẹ em sao?”

“ Ân, Noah” Hermione gương mặt có chút phiếm hồng tay dắt lấy tay hắn cất bước hướng về cha mẹ của mình bước đi.

Lucius ánh mắt như độc xà nhìn thân ảnh kia rời đi, đồng thời trong lòng cũng kiêng kỵ vô cùng, không tiếng động thi chú hắn lại không phát giác được người này cực kỳ cường đại, đôi mắt ông long lên sòng sọc hết sức quỉ quyệt nhìn về Ginny.

Cầm trên tay là một cuốn sách cũ nát: “Đây, con bé, cầm lại sách của mày này! Đó là thứ tốt nhất mà cha mày có thể mua được cho mày đó”

Vùng ra khỏi tay lão Hagrid, ông vẫy tay gọi Draco rồi hai cha con chuồn thẳng khỏi tiệm sách.

Lão Hagrid gần như nhấc bổng ông Weasley đứng lên trong lúc ông này chỉnh trang lại áo sống.

Lão nói: “Anh Arthur, lẽ ra anh nên mặc xác hắn. Cả cái gia đình đó đã thối rữa tận lõi rồi, ai cũng biết chuyện đó hết mà. Xấu máu là bản chất của họ. Chẳng có ai trong gia đình đó đáng để ta bận tâm hết. Thôi, đi nào… Ra khỏi đây thôi”

Người bán hàng có vẻ muốn níu áo ông Weasley bắt bồi thường, nhưng kịp nhận thấy mình chỉ đứng tới eo lão Hagrid, nên dường như đã khôn ngoan suy nghĩ lại, để mặc cả bọn đi ra ngoài chỉ có thể nhìn đám người vội vã đi ra phố.

“ Vẫn thường nghe Mione nói về cậu, cảm ơn cậu, Noah, tôi là Chirs Granger” trung niên nam tử một tay đưa ra từ trong sửng sờ lên tiếng.

“ Không có gì, Hermione rất đáng yêu, giống như em gái của tôi trước đây” Đế Thiên An lắc lư chém gió, một tay vươn ra vuốt đầu tóc nâu xù của Hermione cưng chiều.

“ Em gái, Noah sau em chưa từng nhìn thấy” Hermione vội hỏi.

Đế Thiên An trầm ngâm một hồi rồi đáp : “ từ lâu rồi ta không gặp lại em ấy nữa”

“Ah... em... em xin lỗi” Hermione liền phát hiện ra mình không đúng, đồng thời cũng đả hiểu được phần nào vì sao Đế Thiên An lại đặc biệc cưng chiều nàng như vậy, đối xử với nàng hoàn toàn ngoại lệ, hẳn nàng giống với cô em gái của hắn, về phần cô em gái kia chỉ e đả sớm qua đời rồi.

“ Noah, nghe nói cậu là người phương đông” bà Granger nhanh chóng dời đi chủ đề, quả thật ánh mắt cũng phiêu hốt khi nhìn thân ảnh Đế Thiên An, cực kỳ đối với nữ nhân hấp dẫn, cho dù bản thân mình nếu không phải còn có trượng phu ở bên cũng bị thanh niên này cho quyến rũ lấy.

“ Má khoái ảnh” Fred nhìn một bên mẹ mình bà Molly gương mặt đỏ hồng thỉnh thoảng liếc nhìn Đế Thiên An, cất lời trêu chọc.

“ Chậc chậc... Noah không chỉ làm cho đám nữ sinh trong trường mê mẫn, má ngài không thể được, còn có ba đây” Georgo tiếp lời.

“ Hai thằng quỷ” Molly có phần xấu hổ trừng cho hai đứa con mình, làm cho hai tên này cười ha hả lên chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK