Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Trang như hiểu ra điều gì lên tiếng nói : “ Dạ Mộ... thú vị...Bát Linh Lung thích sát tại Hàn quốc Dạ Mộ sẽ có sự trợ giúp”

Mà lúc này một toán binh lính tinh nhuệ được Cơ Vô Dạ điều động đi đến căn phủ đệ này, ý đồ không gì tốt hơn là một lưới hốt gọn lấy Doanh Chính, mà hai người lúc này cũng không hề biết một chút nào vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.

“ Đại vương là vua của một nước, cổ nhân nói thiên kim chi tử tọa bát thùy đường (thân phận tôn quý không dễ dàng vượt qua nguy hiểm”. Mà thân thể ngàn vàng này rời khỏi lảnh thổ, chẳng khác nào như rồng vào nước cạn.Vì gặp mặt Hàn Phi mà đại vương tự đẩy mình vào nơi vách núi nguy hiểm”

Doanh Chính cười nhạt, bước đến vài bước cười nói : “ Không trèo lên vách núi, làm sao thấy được phong cảnh tuyệt vời?”

“ Đại vương quả nhiên gan dạ sáng suốt bất phàm, khiến cho Hàn Phi không nén nổi mà nhớ đến quân vương của nước Triệu” Hàn Phi cất lời có chút nể phục

Doanh Chính nghe được, biết Hàn Phi muốn nói đến ai liền mở miệng : “ tiên sinh nói đến chính là Triệu Vũ Linh Vương”

Hàn Phi gật đầu : “ Triệu Vũ Linh Vương sau khi lên ngôi, một mình thâm nhập vào nước Hồ quan sát kỷ luật nhà binh của người Hồ. Sau đó Triệu quốc phát triển rộng Hồ phục kỵ xa, mặc dù không nhận được sự đón nhận của lể pháp thế tục, nhưng ngày ấy vẫn dốc toàn lực phát triển. Lệnh này vừa ra quốc lực nước nhà tăng mạnh, trong vòng vài năm nội diệt Trung Sơn ngoại lược đất Hồ có thể cùng Tần tranh phong”

Doanh Chính chậm rãi nói :“ Triệu Vũ Linh Vương quả nhiên thần dũng, tuy nhiên tuổi già khó giữ,cuối cùng không phải là chủ của thiên hạ. Bản thân tiên sinh đang ở trong hiểm cảnh, khó mà tự thoát còn lấy gì để thay người phân ưu?”

“Ồ! Xin hỏi tường tận” Hàn Phi lên tiếng

Doanh Chính chậm rãi đi đến gần Hàn Phi nói : “ Trong ‘Cô Phẩn Nhất Văn Trung’ của tiên sinh đã nói thẳng, một quốc gia kiêng kỵ nhất chính là thần tử uy vọng quá cao, quân vương lại đối với tả hửu cận thận quá mức tin tưởng, theo quả nhân nhận thấy Hàn quốc bây giờ chính là quyền thần cản đường, quân vương lại không có chủ kiến trước cục diện.

Ngoài ra Hàn quốc còn có loạn đảng Bách Việt nguy hại một phương. Trong triều vì thái tử mất mạng mà các thế lực tranh đấu gay gắt. Ở bên ngoài thiết kỵ đại Tần ta đang tiến đến mà không lui binh.

Tiên sinh đã dùng đến kế ở trên triều vướng vào nguy khốn ở cả trong lẫn ngoài. Lại còn khoe khoang khoát lác nói trong vòng mười ngày không thể phá án sẻ cắt đất cho Tần. Không phải làm người ta chê cười sao?”

Hàn Phi chậm rãi xoay đầu nói : “ Khó khăn của ta đại vương nắm rõ như vậy...Lẽ nào Đại vương muốn xem Hàn Phi có phải là kẻ khoe khoang khoác lác hay không?”

Doanh Chính trả lời : “ Ta rất hiếu kỳ”

Hàn Phi đáp : “ Hy vọng Đại Vương đồng ý giúp ta một chuyện”

“ Là chuyện gì” Doanh Chính hỏi

Hàn Phi nói : “Xá miễn cho một người”

“ Là người nào?” Doanh Chính mày có chút nhíu lại

“ Tạm thời bí mật” Hàn Phi cười nói : “ không trèo lên vách núi làm sao có thể thấy được phong cảnh tuyệt vời, Đại vương có thể tin tưởng Hàn Phi chứ”

“ Được. Ta đồng ý với ngươi” Doanh Chính trả lời, hắn cũng muốn xem Hàn Phi gỡ được thế khó này như thế nào.

Mà lúc này trên mái nhà Vệ Trang và Cái Nhiếp đả nhìn thấy Cơ Vô Dạ mang theo binh lính đang áp lại gần, nhíu mày Vệ Trang cất lời : “ Cấm vệ quân của Cơ Vô Dạ, Dạ Mộđã bắt đầu hành động rồi”

Cái Nhiếp ngón tay bật lấy chuôi kiếm, đem thanh kiếm lộ ra một khoảng để lộ một phần sắc bén mặt sắc lạnh rời đi : “ hành tung của vương thượng tuyệt đối không thể để lộ”

Doanh Chính chính là vua của một nước, nếu là hành tung bại lộ, không chỉ có Dạ Mộ cùng La Võng sẽ đối với Doanh Chính ra tay, quốc gia khác sát thủ chỉ sợ cũng phải như ong vỡ tổ vọt tới.

Sau khi ly gián kế thành, Tín Lăng quân không được nhận sự trọng dụng của Ngụy An Ly vương. Tần quốc từ thất thế dần lấy lại hung phong, bây giờ Tần quốc một nhà độc quyền, đè sáu quốc khác đã sớm không thở nổi, bọn hắn ước gì Doanh Chính đi chết, bọn hắn mới có thể thở.

Rất nhanh hai chiếc xe ngựa lập tức di chuyển khỏi tòa phủ đệ này, chưa đến 5 phút sau đó thì quân lính của Cơ Vô Dạ ập vào bên trong rà soát lấy.

Lúc này một tên binh lính có vẻ như có chức vụ khá cao đi đến bên cạnh Cơ Vô Dạ một chân quỳ xuống, hay tay đưa lên hành lễ nói: “ Mạt tướng phụng mệnh theo dõi hướng đi của cửu công tử.Sau khi cửu công tử đi vào nội phủ chúng tôi đợi ở xung quanh. Ngoại trừ hai chiếc xe ngựa đó không còn bất cứ người nào ra vào”

“ Có mật đạo nào không” Cơ Vô Dạ lạnh rên nói.

Một tên binh lính đi đến, hành lễ nói :“ Bẩm tướng quân, không có phát hiện”

“ Người nhất định ở trên xe ngựa, theo ta đi chặn xe ngựa” Cơ Vô Dạ lập tức đi nhanh ra khỏi phủ đệ, mang theo đám binh lính của mình đuổi theo.

Ở một con phố nào đó, trên mái nhà có hai thân ảnh một nam một nữ đang ở trên mái nhà quan sát đường phố bên dưới, âm thanh tiếng sáo được nữ tử thổi lên rồi chợt tắt đi.

“ Ta đã ngửi thấy mùi máu say lòng người đó” Nữ tử thân ảnh đứng dậy một tay đặt lên vai nam tử đang đứng phóng ánh mắt quan sát, dáng người mềm mại chết người diện mạo cũng xinh đẹp không thôi, chính là Bát Linh Lung thành viên Ly Vũ.

Nam tử nghe được miệng nhếch lên để lộ hàm răng trắng ngần của mình, vẻ mặt vui sướng lẫn căm tức. Hắn là một thành viên khác khó tin được hắn còn một thân phận khác chính là Trường An Quân bào đệ Tần vương Thành Kiều.

Thời gian lại chậm rãi trôi đi, hai cổ xe ngựa thoát đi cũng lần lượt bị Cơ Vô Dạ chặn lại hỏi thăm sức khỏe nhưng lại không có người mà hắn tìm được. Đối với kết quả này Cơ Vô Dạ cơ hồ tức điên lên.

Trên một mái nhà có tám thân ảnh đang hứng thú quan sát hai tên binh lính nước Hàn rời đi, là Bát Linh Lung đoàn đội. Từ bên ngoài nhìn, rõ ràng có tám đạo cái bóng, có thể xem xét chỉ có một người.

Tốn Phong không nhịn được nhìn Thành Kiều hỏi: “ làm sao ngươi dám chắc chắn đó là mục tiêu của chúng ta?”

Thành Kiều chậm rãi nói : “ Dùng đồng thau rèn kiếm, đồng thau quá dài dể gãy. Các thờ rèn thường sẽ không rèn một thanh kiếm dài, mà có người chỉ thích trường kiếm”

Tốn Phong đem tay vuốt lên một thanh trường kiếm lại nói : “ nhưng thanh kiếm đó hoàn toàn không có gì khác biệt”

Thanh Kiều đáp :“ Vấn đề không phải xuất phát từ kiếm, thanh kiếm bình thường chỉ cần dùng sức của cổ tay thì có thể nắm vững kiếm trong tay. Nhưng động tác này của hắn chính là do thói quen dùng trường kiếm lâu năm mà ra.

Để khiến cho thân kiếm thanh rắn sắc và nhẹ nhàng, thợ rèn sẻ dùng hợp kim để rèn luyện trường kiếm. Kiếm dài mà nhẹ chỉ dùng sức của cổ tay sẽ không đủ để giữ cho nó cân bằng. Cho nên hắn sẻ dùng ngón cái đè lên vỏ kiếm… hahaha”

Càn Sát lên tiếng: “ nói vậy thì chỉ có ngươi mới biết được thói quen này của hắn”

“ Đúng thế, đó là bí mật chỉ có ta biết được” Thành Kiều lạnh rên nói.

Lúc này Vệ Trang và Doanh Chính trong một bộ giáp quân Hàn cất bước đi trong con hẻm hoang vắng, dưới trời đêm không chỉ có hai người mà còn có cả hai con ong mật bay theo phía sau.

“ Xoẹt” Chỉ thấy Sa Xỉ vẻ lên một vệt kiếm quang mũi kiếm sắc lạnh đem hai con ong mật giết chết : “ hành tung của ngươi đã bị lộ”

Nói xong liền đem trường kiếm tra vào vỏ kiếm rồi cất bước rời đi.

Doanh Chính nghe nói như thế, không có lộ ra mảy may vẻ bối rối tiếp tục bước đi.

Không bao lâu hai thân ảnh xuất hiện ở nơi này chính là Tốn Phong cõng theo thùng gỗ cúi người nhặt lên hai con ong mật của mình. Hắn có một năng lực rất hữu dụng chính là có thể câu thông và điều khiển những con ong mật cho mình, có thể thu thạp theo dõi đối tượng từ xa.

Trước hắn không xa Thành Kiều một tay đặt lên cằm : “ bọn chúng ở cách đây không xa”

Lại nói Vệ Trang mang theo Doanh Chính, theo bí ẩn đường nhỏ, không bao lâu đã đến Tử Lan Hiên bên trong.

Không bao lâu, Cái Nhiếp từ bên ngoài đi vào.

Lúc trước bọn hắn thương lượng qua, để cho Vệ Trang mang theo Doanh Chính chuyển dời đến Tử Lan Hiên, còn lại Cái Nhiếp cùng Hàn Phi riêng phần mình cưỡi một chiếc xe ngựa, đem Cơ Vô Dạ Cấm Vệ quân dẫn ra.

Hàn Phi bước từ chiếc xe ngựa mình xuống, nhìn về phía trước mặt đã có một chiếc xe ngựa dừng sẵn thẳng tiến đi vào bên trong Tử Lan Hiên, ở bên trong đã có một nữ tử xinh đẹp chờ sẵn dẫn hắn đi vào một gian phòng.

Cánh cửa được mở ra, bên trong gian phòng đã có bốn thân ảnh bên trong, không ai khác chính là Tần Vương Doanh Chính, Cái Nhiếp Vệ Trang và Tử Nữ.

Nhìn Tử Nữ ánh mắt có chút khác lạ nhìn mình, hắn buông lời hỏi : “ sao thế?”

“ Có một tin không tốt cần nói cho huynh” Tử Nữ mắt đẹp lưu chuyển nói, lời vừa dứt trên tay xuất hiện một thanh châm ngọc sau đó lao nhanh qua sát mặt Hàn Phi găm lên bức tường gỗ, ở đầu muỗi châm một con ong mật bị đính ngay ở trên đó.

“ Trước khi con ong mật này trở về, chúng ta vẫn chưa hẳn bại lộ” Tử Nữ nhàn nhạt cất lời, ngay sau đó thân ảnh di chuyển trên tay ngân châm không ngừng phóng ra khi thấy còn năm con ong mât khác đang đào tẩu bay đi.

Cách Tử Lan Hiên một đoạn xa, trên mái nhà một thân ảnh nam tử cõng lấy một thùng lớn phía sau, bàn tay vươn ra chỉ thấy 5 con ong không ngừng di chuyển tụ tập lấy tai hắn, người này chính là thích khách hai mặt một lòng là một trong Bát Linh Lung thành viên sát tự nhị đẳng cao thủ- Tốn Phong.

“ Bọn chúng đã về cả rồi” Ly Vũ dò hỏi

Tốn Phong nhàn nhạt nói : “ Bị mất 6 con, khu vực bọn chúng tìm là...Tử Lan Hiên”

Hiển nhiên thông qua đặc thù thủ đoạn của mình thì Tốn Phong cũng như Bát Linh Lung đã biết mục tiêu của bọn họ có mặt tại Tử Lan Hiên.

Chuyện còn lại chỉ còn bố trí bấy rập giăng một tấm lưới chờ con mồi sa bẫy là được.Nhanh chóng tụ hội về cứ điểm của mình, một gian nhà gỗ bình thường trong Tân Trịnh thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK