Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời của Đế Thiên An nói ra cẩn thận suy ngẫm quả thật có đạo lý trong đó.

“Nhưng hắn là đệ tử của lão ác ma kia, cho dù hắn không làm ác thì Chính Tà hai phái vốn không đội trời chung mà” Mai Du Tần vẫn còn mối bận lòng nói.

Đế Thiên An cười nhẹ : “ cái gọi là Chính Tà chỉ là thế nhân ngu muội, tầm mắt hạn hẹp mà thôi. Thế gian này làm gì có Chính làm gì có Tà, nó giống như sinh và tử vậy tuy đối nghịch nhưng lại luân chuyển không ngừng. Cùng một sự việc có thể là đúng nhưng nhìn ở một phương diện khác là sai. Thế đạo vốn vô thường, đúng sai lẫn lộn đan xen”

Đám người lại im lặng, bầu không khí lại rơi vào yên tĩnh.

“ Nàng đó, phong bế ánh mắt quá lâu, cũng phải nên đi ra tự nhìn thế gian bằng đôi mắt của mình. Huyền Vũ Phá Thiên Cung nói cho cùng chỉ là một người bạn mà thôi, cuộc đời của nàng phải do nàng nắm giữ. Dù đúng hay sai đi nữa cũng do nàng quyết định và bước đi. Chẳng hạn như cùng Hoa Liên, Phù Dung gã cho ta đó là một quyết định không tồi đâu”

Mai Du Tần yên lặng suy ngẫm lời hắn, bất ngờ bị trêu chọc mặt lại nhanh đỏ bừng xấu hổ lên. Nàng thậm chí còn so với Đàm Hoa Liên càng da mặt mỏng.

“ Ngươi có thôi trêu chọc con gái nhà lành đi hay không?” Đàm Hoa Liên nghe lại nổi khí, dấm chua nổi lên

“ Ha ha!” Đế Thiên An cười lên, sau đó dời chủ đề : “ Ông vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy”

Gã nam nhân này thực lực mạnh mẽ, thiên tư xuất chúng, để cho hắn nhìn thấy bong dáng của người kia tái hiện. Song gã này không phải là Thiên Mã Tướng Quân, bởi y còn khó đoán hơn rất nhiều.

“ Ta dạy hắn võ công là có nguyên do. Thứ nhất là để đáp lễ sư phụ hắn đã giữ lời hứa với ta” Bạch Lợi Sư Hữu chậm rãi nói ra lý do dạy võ công cho Hàn Phi Quang.

“ Chuyện xảy ra lâu rồi, ta đã trao môn phái cho Thiên Mã Tướng Quân cách đây 50 năm. Khi đó ta mới 30 còn nay đã hơn 80 tuổi. Ngày ta gặp ông ấy là khi ông ta vừa mới quy tụ tàn quân của Tà phái và lập nên tổ chức Hắc Phong Hội.”

“Hầu hết người thời đó đều cho rằng Hắc Phong Hội sẽ sớm muộn tan rã. Một tổ chức bao gồm quân ô hợp như trộm cắp, tội phạm đâm thuê chém mướn thì sao bền vững được. Ai cũng nghĩ nó giống như một bầy sói hoang bị bỏ đói đi quần thảo thiên hạ cướp miếng ăn.”

“Thậm chí vì không có ý thức kỷ luật chúng có thể đánh giết lẫn nhau và dần sẽ lụi bại thôi. Thế mà Hắc Phong Hội lại dám tuyên chuyến với Tam Đa Môn của ta, thời đó Tam Đa Môn là một môn phái binh hùng tướng mạnh và giàu có nhất nhì thiên hạ.”

“Cho rằng Hắc Phong Hội dám vuốt râu hùng, nên khi nhận được tin Quái Cái thời trẻ đã lập tức dẫn các võ sĩ bản môn quyết bằng mọi giá triệt hạ đám quân ô hợp đó.”

Tuy lực lượng chênh lệnh nhưng chúng ta chưa bao giờ khiếp sợ trước kẻ thù, nên Bạch Lợi Sư Hữu tự tin chắc dù lũ cặn bã đó có hàng nghìn, hàng vạn quân cũng không thể địch lại nổi bọn ta”

“Nhưng Hắc Phong Hội đã khiến Quái Cái vô cùng kinh ngạc. Nhất là từ khi chạm mắt với Vô Tình Đao Độc Cô Quyết, Cuồng Hồn Song Kiếm Hoàng Bảo Ưng, cảnh tượng hai thiên tài cao thủ của tổ chức đứng đầu Tà phái ấy đứng bảo vệ một cậu thanh niên trẻ, mặt mủi sáng sủa mà oai hùng.”

“Và kì lạ hơn nữa là sự tồn tại của một Hắc Phong Hội kiên cường tấn công. Dù hàng loạt đồng đội đã hi sinh nhưng họ vẫn quyết không lùi nữa bước và tiến về phía chúng ta”

“Đội quân ta giáp mặt đã không phải là một lũ ô hợp, mà là một cơn bão kinh hoàng chưa từng thấy trong lịch sử võ lâm. Chúng là khối đoàn kết vững chắc với trung tâm là những thủ lĩnh đầy uy dũng, tràn lên như cơn bạo phong quét sạch đội quân Tam Đa Môn.”

“ Đến khi ấy, ta mới nhìn thấy cái bóng khổng lồ đứng sau họ. Đó là cái bong của Thiên Mã Tướng Quân, vị thống soái Tà phái mà nay đã đi vào truyền thuyết võ lâm. Chúng ta không địch lại, đó là lần rút quân đầy nhục nhã của ta”

“ Trở về bản môn ta hoàn toàn rơi vào bế tắc. Hình ảnh Hắc Phong Hội thiện chiến ám ảnh trong đầu khiến ta không nghĩ được gì.”

“Tam Đa Môn đã từ lâu hưởng yên bình không đụng độ được trận chiến quy mô nào, hơn nữa do điều kiện và khoảng cách ta không thể xin các môn phái khác chi viện quân. Hay nói đúng hơn Tam Đa Môn đã bại trận trước Hắc Phong Hội.”

“ Ngày đó ta đã một mình tới gặp Thiên Mã Tướng Quân, dường như biết trước ý đồ của ta nên lão đã cho quân ra nghênh đón sẵn. Ta đến và nói ý đồ của mình, hãy đảm bảo tính mạng cho tất cả người trong Tam Đa Môn. Nếu giữ được lời hứa đó, ta sẽ trao lại môn phái cho lão ta”

“ Lão ta đã biến lũ ô hợp đó thành đội quân tinh nhuệ bậc nhất võ lâm. Ta cũng thấy rõ tham vọng của lão không chỉ dừng lại ơ Tam Đa Môn. Cho nên tin tưởng lão có thể làm được, đem nổi căm phẩn chất chứa đầy hận thù của Hắc Phong Hội khi đó với Chính phái đè xuống, và bảo vệ an toàn cho Tam Đa Môn đặc biệc con trai ta”

“ Tam Đa Môn biến mất và được hợp nhất với Hắc Phong Hội mà không xảy ra biến cố gì. Nghĩa là Thiên Mã Tướng Quân đã giữ đúng lời hứa với ta.”

“Tuy chịu đầu hàng Thiên Mã Tướng Quân nhưng ta chưa bao giờ có suy nghĩ là theo Tà phái, ta cũng chưa từng có ý nghĩ tái đấu để giành lại bản môn. Vậy nên ta chọn con đường làm hành khất từ bỏ giang hồ bôn ba đó đây”

“ Nhưng... ta không ngờ việc lựa chọn thay đổi vận mệnh và danh dự cho Tam Đa Môn của mình lại đem đến số phận đau khổ cho con trai ta thế này. Con trait a, đứa con duy nhất của ta đã phải nếm trải cuộc sống đầy cay đắng do chính ta mang lại”

Bầu không khí lặng đi sau những lời trải lòng của Quái Cái. Ở đây trừ Ân Tích Sư là biết rõ ra còn lại đều không hề hay biết chuyện này cả. Mà qua đó bọn họ cũng đã rõ vì sao Bạch Lợi Hương đứa con của Quái Cái lại phẫn hận cha mình rồi nương nhờ Thần Địa.

“ Chỉ cần sống thì cho dù có nhục nhã thì thế nào chứ” Đế Thiên An phá vở đi yên tĩnh, đem chung rượu nói : “ con trai ông còn chưa hiểu được nổi khổ tâm của ông. Mà phải thôi trong một lúc mất đi hết thảy, cha mẹ nhà cửa và không nơi nương tựa. Mà cha mình lại là Quái Cái đem môn phái dâng ra. Hận muốn giết ông là phải”

“ Hài!” Quái Cái thở dài một hơi như già nua thêm vài tuổi, phân vân : “ cậu nói ta đã làm sai ư?”

Đế Thiên An chậm rãi nói ra ý kiến của mình : “ Tung Hoành chi đạo của ta chú trọng vào Quyết và Chọn. Cái gọi là Quyết định Tình nghi đó là phải quyết đoán.Làm chuyện có giá trị nhất, đáng để làm nhất.”

Nói đến đây hắn đem mắt nhìn về Quái Cái, rồi nói : “ Ông có thể nhận rõ năng lực cực hạn của mình cùng môn phái. Đưa ra phán đoán hữu hiệu trong thời gian nhanh nhất. Đối với kết quả bất lợi tiến hành bổ cứu và lợi dụng nó. Tránh cho môn phái thương vong cùng bảo toàn mạng sống của con mình. Là một lựa chọn chính xác”

“ Thế ư?” Quái Cái nghe được gương mặt cũng không nổi lên vui mừng, khi mà con trai hắn lại không nghĩ được như vậy.

“Nói dể nghe con trai ông ấu trĩ còn bồng bọt, nói khó nghe là quá ngu xuẩn. Bị cái tự ái cùng chút nhục nhã mà che mờ tầm mắt.” Đế Thiên An đứng dậy rồi nói : “ chuyện của phụ tử ông ta không thấy gì cả. Tin tưởng Ân thúc đây cũng khéo hiểu lòng người lắm, ta nhớ còn chuyện phải đến gặp Quan Tuấn Hưng”

Ân Tích Ngưu nghe hắn nói tránh đi nhường lại không gian cho Quái Cái xử lý chuyện nhà, lão cùng nhanh đứng dậy : “ Cái tiên sinh, ta còn phải xử lý ít chuyện đã”

“ Cảm tạ” Bạch Lợi Sư Hữu nghe được, ôm quyền chắp tay trong lòng cảm kích.

Mà đám nữ còn lại cũng hiểu ý, lần lượt rời đi, riêng Hàn Phi Quang thì được Huyết Bảo đèo trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK