Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi lồng lưới điện càng ngày càng thu hẹp, Hoàng long đem toàn bộ lực lượng mạnh nhất của mình ra : “ Thái Cực, cẩn thận, đây là đòn mạnh nhất của ta”

Thái Cực nói : “ đến đi”

“ Chân Lôi Chi Nha!”

Cơ thể Cường Lương bạo phát ra lôi điện đáng sợ, trong nháy mắt ánh sáng vàng bạo phát một vùng trời.

Luyện Võ Trường bên trên, theo Cường Lương thả ra thần lực của mình, vốn đã dẫn động thiên tượng, mây mù sấm chớp càng ngày càng nhiều kéo đến, sấm chớp tề minh không dứt.

“ Grao!!”

Liền ngắn ngủi lôi điện hình thành một đầu long ảnh to lớn, lôi long lắc lư đuôi rồng, trên thân tia lôi dẫn lấp lóe, đầu rồng há xuống dưới, miệng rồng há ra tích tụ lấy thần lực cường đại phóng tới Thái Cực, muốn đem hắn trấn áp.

“ Đừng quên ta! Chân Viêm Chi Nha!”

So với Cường Lương cũng không sai biệc, từ dưới lòng đất hỏa long to lớn cuồng bạo hỏa diễm công kích lên cơ thể Thái Cực.

Chân Lôi Chi Nha và Chân Viêm Chi Nha như hai cái gọng kèm đem Thái Cực ép vào giữa.

Thái Cực không né chẳng tránh, khóe môi nhích lên độ cong.

“ Thần kỹ! Kính Hoa Ảnh Nguyệt!”

Dưới sự bạo phát thần lực, Thái Cực đem cơ thể mình phân tán thành từng mảnh nhỏ, sinh mệnh khổng lồ ẩn chứa thành những cánh hoa bay đi.

“Oanh!”

Đinh tai nhức óc tiếng va chạm vang lên lên, Lôi Long Hỏa Long va chạm lên cơ thể Thái Cực trong sát na tiêu biến, sau đó oanh kích lên nhau, bạo phát ra xung động bạo liệt vô cùng.

Toàn bộ kiến trúc trong Luyện Võ Trường bị phá hủy, phong bạo như gió lốc nhấc lên quét ra ngoài.

Lồng hộ trận rung chuyển kịch liệt rồi như thủy tinh rạn nứt muốn phá hủy.

Đám Huyền Minh lại lần nữa gia cố kết giới.

Chỉ thấy Thái Cực lần nữa tụ hội lại, thân đứng trên hư không nhìn xuống, mâm tròn hào quang phía sau không ngừng xoay tròn.

Kính Hoa Ảnh Nguyệt thần kỹ do hắn phát động cũng bắt đầu sở ra.

“ Ah!!” Xích long, Hoàng long thống khổ thốt lên, cả thân hình từ trên không rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Sao lại thế này.... công kích của ta....?” Xích long thống khổ không rõ được.

Cả Hoàng long cũng không khác gì, cả người bị lôi điện của bản thân tàn phá, bất quá hắn nhanh đem lôi điện cuồng bạo kia trấn áp lại, dù sau lôi điện là của hắn sinh ra muốn khống chế là dễ dàng, chỉ là thương thế thì vẫn còn nguyên.

“ Đem công kích của kẻ khác chuyển dời lên người họ, Thái Cực còn có cái thần kỹ như vậy à” Dược Tiên quan sát rồi nói.

“ Quá lợi hại!”Lam long Cú Mang thốt lên : “ hai huynh ấy ném trúng đòn của mình, thật là lợi hại thần kỹ”

Nữ Oa nói : “ dời công kích lên kẻ khác là thần kỹ lợi hại của chàng ấy, thông thường rất ít khi dùng, và chỉ sở ra khi ai dùng mạnh nhất công kích lên, nhắm vào lúc đối phương tự tin nhất hoàn trả”

Thường Hi nói : “ nếm đòn của chính mình, nếu sinh tử chi chiến, cả hai bọn họ đã chết dưới tay Thái Cực từ lâu rồi”

Hi Hòa nói : “Ukm! chàng ấy mà đã ra tay tất sẽ không cho kẻ khác quá nhiều cơ hội”

“ Đó chính là thần kỹ của Thiên Đế Đại Thần! thật lợi hại” chúng thần quan chiến bên ngoài trầm trồ thán phục.

Trận đại chiến này đã cho bọn họ thấy được Xích long, Hoàng long cường đại như thế nào? Có thể nói mạnh mẽ vô cùng, nhưng Thiên Đế Thái Cực hiển lộ thân thủ cũng để những kẻ kia thán phục không dứt.

Nhất là thần kỹ Kính Hoa Ảnh Nguyệt quả thật bá đạo vô cùng, đem đòn của địch thủ đánh lên dời trả lại, cái này không bá đạo ư? chờ địch thủ phát hiện được thì đã muộn rồi, bị chính mình công kích đánh bại.

“ Mùi vị nếm phải chính đòn của mình thấy thế nào?” Thái Cực đã cướp xuống dưới, sở ra Trường Sinh Giới chữa trị cho cả hai, cười nói.

“ Thái Cực! đem công kích của ta trả lại trên thân ta, chiêu này đúng là hiểm độc, ta thua lại ở trên tay mình, không thể không phục” dưới sự gia trì của Trường Sinh Giới, Chúc Dung đứng dậy đối với Thái Cực một đòn thâm độc kia nói ra.

“ Đúng là hiểm độc mà! Thái Cực, ta có thể đoán ra được những kẻ bị huynh hại dưới chiêu này có tâm tình gì mà, lòng dạ xảo trá hiểm ác” Cường Lương hồi phục lại nhẹ mắng lấy.

Thái Cực không để ý, phất tay gia trì trận pháp đem hỗn chiến gây ra tàn phá trở lại như cũ, nói : “ trong thời gian các ngươi ngủ say ta không có hoang phế tu tập, hiển nhiên sẽ đột phá. Trước kia ta cũng không thua các ngươi, sau này lại càng hơn, cả hai cũng đừng buồn gì, bại dưới tay ta là điều hiển nhiên thôi”

Nghe Thái Cực giọng điệu, Xích long Hoàng long chút cảm thán đều ném đi, cả hai không nói một lời oanh kích lên Thái Cực, đây là lời an ủi à có châm chọc cả hai.

Chỉ là hắn đã tiêu thất mà cướp đến chổ của Hậu Thổ.

“ Xoẹt!”

Dược Tiên trực tiếp ngưng tụ một cây đao chém về Thái Cực.

Đao chém đến bị Thái Cực nhục thân chấn vở, nói : “ Dược Tiên cô là có ý gì thế?”

“ Nhìn ngươi ngứa mắt!” Dược Tiên thản nhiên trả lời : “ Huyền Minh lên đánh hắn”

Bốn nữ bên cạnh che miệng cười khúc khích.

Huyền Minh đối với thê tử yêu cầu không từ chối, song long vồ đến công kích lấy Thái Cực, mở miệng : “ chúng ta cũng đã lâu rồi không luận bàn”

Thái Cực đáp : “ thôi bỏ đi! đánh với ngươi chẳng có thú vị gì cả, ta còn nhiều thứ phải lo liệu”

Lam long nói vào : “ Thái Cực, sao không chiến, lẽ nào huynh đánh không lại ư?”

“Ukm! xem như đánh không lại đi” Thái Cực thản nhiên nói, hắn không muốn cùng Hắc long tên này đánh nhau.

“ Thái Cực, ngươi lại sợ chiến như trước thế! ở đây có bốn cái bảo bối đang nhìn đấy” Dược Tiên khích tướng nói vào.

Huyền Minh chậm nói : “ lấy ngươi lực lượng, bây giờ ta cũng không dám chắc thắng ngươi được, ngươi còn sợ điều gì?”

Đây là chân thật, nếu là trước kia Thái Cực hắn còn có thể ép Thái Cực một đầu khi đối chiến, nhưng hiện giờ đã khác, hắn không thể như trước kia đem Tử long ép một đầu được, thậm chí về phương diện lực lượng kẻ kia đã dẫn trước.

Càng là sinh tử chi chiến, Huyền Minh cũng không tự tin có thể giết được Thái Cực, thậm chí còn bị y giết lại. Những thứ trong Nội Thiên Địa kia cùng hắn Sáng Thế Kỷ cũng để Huyền Minh kiêng dè.

“ Phiền toái” Thái Cực trả lời : “ đánh với ngươi, cả hai chúng ta mà thỏa thích một trận ắt hư hại không ít thứ, hơn nữa còn dẫn ra không ít tộc khác tâm tư. Mà thắng hay thua ta cũng tổn hao lực lượng, chả có ích lợi gì. Thay vào đó ta dành để tu luyện hay xử lý sự vụ còn tốt hơn”

Huyền Minh nói : “ ngươi nói nhiều như vậy chỉ để tránh chiến thôi sao?”

“ Tránh thì tránh! Có gì phải ngại chứ! Nếu ngươi muốn chiến sau không luận bàn với Lam long, Xích long đi.” Thái Cực cười nói : “ Xích long, Hoàng long, Huyền Minh đang muốn chỉ điểm hai ngươi đấy”

Nói xong hắn trái ôm phải ấp song long khóa hai nữ khác nhanh chóng phi hành.

“ Tốt! Huyền Minh, đến đây” Xích long không để ý Thái Cực chạy đi, nghe Huyền Minh muốn chiến mình, chiến ý kéo lên.

“ Tên xảo trá” Dược Tiên thấy Thái Cực đem mồi lửa đẩy lên Huyền Minh mắng lấy.

Huyền Minh ngẫm nghĩ một chút, lập tức mang Dược Tiên rời đi : “ Ta đánh không lại Thái Cực, ngươi tìm hắn đi”

Chúc Dung nhìn hai kẻ kia chạy, mặt trầm xuống, nói : “ Thái Cực cũng thôi, Huyền Minh gia hỏa này lại học theo hắn”

“ Không nghĩ đến huynh cũng học theo Thái Cực, thiếp còn tưởng huynh sẽ chiến một trận chứ” Dược Tiên nép vào người Huyền Minh cười nói.

Huyền Minh đáp xuống một chổ sơn cốc phong nhã, nói : “ Thái Cực muốn đẩy Chúc Dung cho ta, cái tên này ưa thích chiến đấu, ta làm sao lại trúng bẫy hắn được”

Dược Tiên biết Huyền Minh muốn đưa mình đi tham quan nơi này, nàng cũng không có nói gì, an lặng đi theo quan sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK