Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tảo đã lấy lại thân hình, giờ phút này hắn ngưng trọng hơn bao giờ hết, bởi lẽ một kích vừa rồi của kẻ kia quá bất ngờ, dù y có sét đánh tập kích nhưng mình đã chuẩn bị, y lại có thể bức lui mình ra ngoài cửa miếu, không phải ai cũng làm được.

Song nhìn thấy thanh kiếm hỏa kia, hắn đã biết y là ai? chính là đương đại trộm giới xưng Thánh kẻ, Bách Hiểu Sinh bài danh Binh Khí Phổ kẻ đứng đầu.

“ Ầm”

Kiếm ngưng liền bắn đến Chu Tảo, trong nháy mắt cùng hắn song chưởng va chạm, khí tràng cường đại tản ra sóng kình.

Chỉ thấy Chu Tảo không ngừng bị đẩy trượt lùi trên mặt đất, chân khí cường đại trong người hắn không ngừng như lũ tràn đê, chỉ là đến bao nhiêu cũng không cản được Tru Tiên thế công, sắc mặt của hắn cũng hơi trắng đi.

Bởi lửa của Tru Tiên ở cự ly gần tiếp xúc, không chỉ đả thương nhục thể mà còn khiến hắn linh hồn thụ thương nghiêm trọng.

Chu Tảo biến sắc, hắn không dám đối công nữa, thuận thế mượn lực công của Tru Tiên mà khinh thân tránh đi, không lựa chọn ngạnh đở nữa.

Tru Tiên truy hình đuổi bóng không dứt, nơi đi qua cây cối khô héo.

“ Hôm nay Chu mỗ đã lĩnh giáo cao chiêu, ngày sau sẽ bái phỏng lại, Âm cô nương chúng ta sẽ sớm gặp lại” Chu Tảo vừa khinh thân lên cao, vội vả rời đi và buông lời để lại.

Hắn không thể không đi, bởi giao đấu cùng Tru Tiên để hắn biết mình không phải là kẻ kia đối thủ, huyết nhục và linh hồn bị đả thương trầm trọng, kéo dài hắn liền bại rồi, mà bại xuống là hắn không hy vọng nhìn thấy.

Vì trước mặt mỹ nhân cho nên hắn không muốn để mình hình tượng đi xuống, hơn nữa hắn cần phải một chổ tu bổ thương thế của mình. Là do hắn khinh suất khi lựa chọn ngạnh đở Tru Tiên, chỉ trong ngắn ngủi mà nhận cái giá không nhỏ.

“ Không hổ là thế gian vô song kiếm pháp”

Âm Tần nghe qua Đạoo Thánh nổi danh, tận mắt nhìn thấy Luyện Khí Chi Kiếm mà hắn sở thi ra khó mà kiềm lại rung động, thấy được kiếm hỏa kia tán lui như sương khói trở về, cất lời cảm thán.

“ Nàng tốn công sức như vậy nhưng mà gả kia không được cho lắm” Thiên Trạch cất lời.

Âm Tần cười nói : “ chưa hắn à, y đi rồi cũng sẽ trở lại, hơn nữa còn đem cho Đạo Thánh rắc rối còn lớn hơn”

“ Ồ” Thiên Trạch nhẹ thốt.

Nàng thanh âm như tiếng ca giống nhau, mang theo một loại nói không nên lời uyển chuyển ôn nhu, nhưng nàng không phải là ở ca hát, mà là ở ngâm tụng: “Khi động thì sấm sét rì rầm, mưa gió bão bùng, tịnh thì thể như gương sáng, thấy rõ trăng sao!”

Thiên Trạch an lặng nghe suy nghĩ.

Âm Tần lại niệm : “Cuộc sống nổi trôi hề khí vận. Bóng núi xanh hề loạn sắc. Đứng đầu ư vạn vật. Hãy mở mắt mà xem”

Thiên Trạch nghe xong, dựa theo ký ức cũ Thiên Trạch mà nói : “ Phong Vũ Lôi Điện Vũ Trong Tứ Thánh, Dạ Đế Nhựt Hậu Xưng Tôn Giang Hồ”

Trước khi Cơ Nhược Phong đánh giá ngủ phẩm lục cảnh, Bách Hiểu Sinh bài xếp Binh Khí Phổ, tại giang hồ Tống quốc đã từng đồn đãi về sáu người :"Phong Vũ Lôi Điện, Vũ Trung Tứ Thánh, Dạ Đế Nhật Hậu, Xưng Tôn Giang Hồ", điều này đã kinh động vô số cao thủ.

Sáu người này, người giang hồ Tống quốc cũng không biết rõ, bởi vì bọn họ cũng không tham mộ hư danh, được mọi người tôn sùng.

Cù Sở Hiên một vị kỳ nhân ở nước Tống sáng tác bài Bích Lạc Phú để nối đến sáu người này, sau này bài phú lưu truyền khắp Tống quốc lẫn chốn giang hồ, cũng là sáu đại cao thủ hàng đầu của Tống quốc.

Lôi Tiên Lôi Đại Bằng, xưng hùng thiên hạ, võ công đứng thứ 3.

Yên Vũ Hoa Song Sương, ám khí vô song Tống quốc, đứng thứ 4.

Thiểm Điện Trác Tam Nương, khinh công đệ nhất đương thời Tống quốc, đứng thứ 5.

Phong Thoa Phong Cửu U, chuyên lấy hồn phách của đối thủ, đứng cuối cùng.

Xếp trên cả hai chính là hai người, một nam một nữ, một động, một tĩnh là hai người bậc nhất võ lâm.

Nhật Hậu của Thường Xuân Đảo là dương động, chuyên chú ý đến sự bất bình trong thiên hạ, còn Dạ Đế thuộc âm tĩnh, chỉ cần phát triển cái đức sáng tự bản thân.

Âm Tần vỗ vỗ tay nói: “Ngươi nếu biết những lời này đó có phải hay không hẳn là biết hắn là ai?”

Thiên Trạch nói : “ hắn họ Chu, ta có nghe Dạ Đế họ Chu, xem ra y chính là Dạ Đế nhi tử rồi”

Âm Tần gật đầu : “ y chính là Dạ Đế con trai”

“ Đúng là phiền phức không nhỏ” Thiên Trạch cười nói.

Dạ Đế là đệ nhất cao thủ nước Tống cũng là một trong những cường giả hàng đầu của thế giới này,tuy không màn chuyện võ lâm nhưng thế lực cùng lực ảnh hưởng cực kỳ lớn ở Tống quốc lẫn trung nguyên.

Tuy không màn chuyện giang hồ lẫn triều đường, tuy nhiên thế lực của Dạ Đế tuyệt đối không chút nhỏ, rất nhiều kẻ trên giang hồ từng nhận ân tình của Dạ Đế.

Mà Chu Tảo là con trai của Dạ Đế, y mở miệng cũng có thể hiệu triệu không ít người, nhất là Đạo Thánh xuất hiện ở Tống quốc, đây là chuyện không nhỏ. Càng là y là người áp tiêu Thiên Ma Cầm, đại sự này lại càng không nhỏ.

Kẻ muốn tài sản kẻ muốn ma cầm, kẻ lại muốn cùng Đạo Thánh giao thủ.... hiển nhiên phiền phức là không nhỏ với Thiên Trạch.

“ Cho nên, Đạo Thánh còn bắt ta lựa chọn nữa không?” Âm Tần cười duyên nói : “ ta có thể để cho người kia im miệng nha”

Thiên Trạch nói : “ nàng nghĩ ta lại sợ bọn họ à, cho dù dung mạo bị lộ tuy nhiên thân phận của ta cũng chưa lộ.”

Âm Tần nói : “ đúng là như vậy. Nhưng Đạo Thánh là tay trộm khét tiếng, lần này lại áp Thiên Ma Cầm, ý đồ gì kẻ thông minh liền nhận ra. Đạo Thánh là muốn dẫn chú ý đến mình cho đồng bọn đắc thủ. Bây giờ tin tức mà lộ ra, Đạo Thánh nói bọn họ có đề phòng không, chưa kể khả năng cao là võ lâm Tống quốc liên minh truy bắt à”

Thiên Trạch nói : “ như thế thì thế nào? chỉ là gà đất chó sành mà thôi. Ta đại thành võ công đã sớm thiên hạ vô địch thủ, trước nay không ra tay nặng là sợ cái đám kia đối ta kiêng kỵ mà liên thủ.”

Âm Tần nhìn một chút, ánh mắt dao động, thở dài một cái, nói : “ Đạo Thánh đã nói như vậy thì ta còn biết nói gì đây. Chỉ là Đạo Thánh muốn ta trở thành người tin tưởng, ta cũng như vậy à”

Thiên Trạch uống rượu tiếp.

Âm Tần lại nói : “ Đạo Thánh sắp tới sẽ làm gì đây, là giết Chu Tảo hay là chế phục hắn đây?

Thiên Trạch nói : “ hắn nhanh chân mà chạy ta cũng không có hứng thú, so với hắn mà nói thì ta càng hứng thú với mỹ nhân bên cạnh hơn”

Âm Tần cười lên, nói : “ rượu uống rồi, dung mạo của ta Đạo Thánh cũng nhìn rồi, lại ép ta lựa chọn rồi, tiếp theo Đạo Thánh là muốn gì nữa đây?

Thiên Trạch nói : “ nàng nói thử xem?”

Âm Tần nói : “ không lẽ là muốn ta”

Thiên Trạch nói : “ nàng nghĩ thế nào?”

Âm Tần nói : “ ta thừa nhận ta đối với ngươi có chút hảo cảm, nhưng muốn làm nam nhân của ta phải có bản lĩnh, hơn nữa, ta còn chưa đối với ngươi rung động đâu, phải cố lên, so với thân xác thì phương tâm của ta mới quan trọng, đúng không?”

Thiên Trạch khen cái nữ tử này khôn khéo, công phòng đều có, nam nhân nào nghe nàng nói như vậy bình thường sẽ đụng lấy nàng ư? mà lựa chọn đoạt lấy cái phương tâm của mỹ nhân kia.

“ Vậy nàng nói xem, đoạt phương tâm nàng như thế nào?” Thiên Trạch lại hỏi.

Âm Tần đá lại trái bóng : “ chuyện này phải do Đạo Thánh rồi, nhưng mà ta có thể nói một chút yêu cầu, ít nhất phải đánh bại được Dạ Đế nha”

Thiên Trạch cười nói : “ nàng lại đánh giá cao mình rồi, ta cần gì phải đạt phương tâm nàng chứ. Nữ nhân của ta không thiếu xinh đẹp, hơn nữa, sau này nàng sẽ cam tâm tình nguyện mà đến chổ ta, hơn nữa còn muốn trèo lên giường của ta”

Nữ nhân này đúng là xinh đẹp nhưng tự phụ rất lớn, chinh phục cái nữ nhân này trước tiên đem lòng cao ngạo của nàng lấy xuống. Việc này với Thiên Trạch không khó, hắn tin tưởng không lâu sau nàng sẽ tiếp cận hắn.

Âm Tần không có chút giận, nói : “ vậy ta cũng mỏi mắt mong chờ ngày đó đến”

Thiên Trạch nói : “ nàng dường như không tin”

Âm Tần không nói mà vuốt nhẹ Tần Nô của mình, xem như ngầm thừa nhận.

Thiên Trạch cũng không dây dưa đề tài này nữa, mà chuyển sang những đề tài khác như chuyện võ lâm Tống quốc hay là Âm Tần....

Thời gian lại qua, trong đêm tối cả hai trò chuyện như bình hữu thân quen.

Cho đến khi sáng sớm, cuộc gặp gỡ của hai người phân tách, Âm Tần rời đi mà Thiên Trạch cũng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK