Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc chiều buông xuống, Tảo Lâm trấn, Kỳ quốc chi địa.

Một nhóm tám người tại đường phố di chuyển, trên đường đi không ít ánh mắt chú ý quan sát rồi chỉ trỏ. Đa phần ánh mắt đều rơi vào nam tử cực kỳ bắt mắt cùng với theo sau y một khung kỳ quái phương tiện di chuyển, tại đó trên có hai cái nữ tử.

Bắt mắt ngoại hình cùng khác lạ cơ quan trừ Đế Thiên An còn ai được, hắn sau khi xử lý Ôn Thao liền tiếp tục cùng đám người phiêu bạt.

Đi trên đường phố được một lúc, đám người chọn lấy một cái khách điếm dừng chân, rồi được tiểu nhị niềm nở đón tiếp đi vào.

“Đi đi đi đi đi nào!!” vừa vào bên trong, Đế Thiên An liền thấy lão bản đang xua đuổi một cái bề ngoài chật vật ông lão.

Quần áo lam lũ lôi thôi lão đầu, từ trên người hắn rách nát đạo bào có thể nhìn ra, hắn hẳn là một cái đạo sĩ, đối với việc xua đuổi lão nói : “ chuyện gì cũng phải từ từ, ngươi cũng đừng có đẩy mà”

Lý Tinh Vân lên tiếng : “Thật náo nhiệt quá nhỉ?”

Gã tiểu nhị vội vàng giải thích : “cũng chả biết lão già điên đó từ đâu tới nữa, cũng chả đi ăn xin cũng không cần tiền. Vào cửa liền nói chúng ta trong tiệm này phong thủy không tốt, chổ bài biện thì chẳng đáng. Hơn nữa ông chủ của chúng tôi sẽ gặp điều chẳng lành”

Đám người Lục Lâm Hiên liễn rõ, đụng đến chuyện này chả trách lảo bản nơi này sao lại xua đuổi y.

“A?!!” Bên này tiếng đối thoại đưa tới lão đạo điên chú ý, đặc biệt là làm hắn nhìn thấy Lý Tinh Vân phía sau thanh kiếm, liền nói : “ Long Tuyền kiếm”

Lập tức một tay lại đẩy ngã lão chủ tiệm, rồi nhanh đến Lý Tinh Vân.

Lý Tinh Vân đem tay định rút kiếm nhưng lại chậm hơn lão đạo, bị hắn tay đẩy lùi rồi đem Long Tuyền kiếm rút ra.

“ Thú vị!” Đế Thiên An cười nói, hắn từ Thượng Quan Vân Khuyết biết Long Tuyền kiếm tuy nổi danh nhưng người thấy qua nó rất ít, mà cái lão già này vừa gặp liền xác định ngay.

Đế Thiên An bị nhấc lên chú ý, âm thầm vận dụng nhãn đồng quan kháng, nhìn một cái hắn khóe môi nhích lên, bởi hắn phát hiện ra chân khí trong người của lão già này cực kỳ thâm hậu, công lực còn vượt trên hết thảy người ở đây, tất nhiên là trừ hắn ra.

“ Uy! Lão là ai vậy? sao lão lại cướp của sư ca ta?” Lục Lâm Hiên nhịn không được cất bước lên bất thiện hỏi lấy.

Long Tuyền kiếm vốn là Đế Thiên An đoạt được, song hắn cũng không giữ cho mình mà đem đưa cho Lý Tinh Vân. Dù sao ngày tháng còn dài, Long Tuyền bảo tàng có liên quan đến hắn.

“ Đừng nóng nảy, ở nơi này trừ ta ra không ai là đối thủ của ông ấy đâu?” Đế Thiên An một tay ngăn lại, cười nói : “ Đại Thiên Vị cao thủ, lão rốt cuộc là ai?”

“Cái gì?!!”

Đám người đều bị Đế Thiên An một câu nói cho lộng mộng, ngoại trừ cái đạo sĩ kia một mặt không quan trọng, cũng chỉ có điếm tiểu nhị cùng chủ tiệm vẫn bình tĩnh, bởi vì bọn hắn hoàn toàn không biết Đại Thiên Vị là có ý gì.

“ Này lão già kia, mau trả lại kiếm cho sư ca ta” Lục Lâm Hiên nhanh trấn định lại tâm tình hướng lão già kia nói, mặc dù đối với lão già kia võ lực để nàng bất ngờ song ở bên cạnh người còn lợi hại hơn gấp nhiều lần còn gì phải sợ chứ.

“Trả thì trả, có gì ghê gớm đâu!” Lão đạo đáp lại, sau đó hưu kiếm đến chủ tiệm đem hắn dọa không dám đứng lên : “ có nói sớm đi nữa thì cái đầu óc của ngươi cũng chả tiếp thu được gì cả, trả ngươi này”

Nói xong lão quăng kiếm trả về cho Lý Tinh Vân.

“Nơi này phong thuỷ không tốt, sớm muộn gì cũng chết người, ta phải tránh xa một chút a!” Lão đạo điên lầm bầm lầu bầu nói một câu, lập tức muốn đi.

“Đạo trưởng định đi đâu thế?!” Vốn là đối với cái lão đạo sĩ này hiếu kỳ, sau khi biết đối phương là Đại Thiên Vị cao thủ, Thượng Quan Vân Khuyết nghi ngờ trong lòng càng nhiều, thấy hắn rời đi liền chặn đường dò hỏi

“Nhi tử của ta thất lạc, ta muốn đi tìm hắn”Lão đạo đáp, rồi quay sang hỏi : “ ngươi là nhi tử của ta phải không?”

“ Sao lại có thể được, tín lợi dụng ta à” Thượng Quan Vân Khuyết vội vàng nói

Lão đạo nghe được liền không hứng thú : “ dẹp đi, không để ý ngươi”

“ Nhi tử ư? Ta có thể giúp ông tìm thử?” Đế Thiên An đồng dạng hứng thú, hiển nhiên không để y rời đi

Nghe đến đây lão đạo liền xoay người xuất hiện trước Đế Thiên An gấp hỏi : “thật sao? Ngươi biết nhi tử ta sao?”

“Không biết! nhưng ta có cách tìm được” Đế Thiên An cười nói : “Chi bằng hai ta luận đạo ẩm rượu từ từ trò chuyện thế nào?”

“ Có rượu ngon à, được thôi” lão đạo điên dừng lại, mắt sáng lên, lập tức xoay người thoáng cái đã chạy vào bên trong khách điếm ngồi vào bàn

“Vừa nghe có rượu liền nhi tử đều không muốn kiếm nữa” Lục Lâm Hiên nói đến đây quay sang Trương Tử Phàm nói tiếp : “phải nói là chỉ có Trương Tử Phàm là cùng hắn so được à”

“ Không đến nổi vậy, cô đừng tâng bốc ta lên nữa” Trương Tử Phàm nhỏ giọng đáp

Đế Thiên An dẫn đầu đi vào, rồi trong ánh mắt khó tin của nhiều người từ không gian lấy ra hai vò rượu nhỏ, đem nắp vò mở ra đi đến ngồi gần lão đạo.

“Rượu ngon!”lão đạo lập tức vươn tay bắt lấy vò rượu, không chút do dự đem lên uống, một ngụm tiếp một ngụm.

Trương Tử Phàm nhanh nhẹn không kém lão đạo, thoáng cái đã đến bàn đem tay bắt lấy vò rượu, chững chạc nói : “Đế đại ca, để tiểu đệ giúp huynh rót rượu”

Cũng không đợi hắn phản ứng tay kia lật chén sành rót vào, miệng nuốt nước bọt không ngừng, mà hắn rót lại hai chén.

“ Đế đại ca! đệ kính huynh một chén” Trương Tử Phàm đem vò đặt xuống sau đó hướng người kia kính rượu, sau đó một hơi uống.

Đám người phía sau nhìn vậy cũng đi theo sau.

“ Đem những món ngon lẫn rượu ngon dọn hết lên đây” Đế Thiên An không để ý, lại lấy ra một thỏi vàng quăng cho chủ tiệm.

“Vâng! Vâng!” ra tay trực tiếp là hoàng kim, chủ tiệm cầm trong tay thỏi vàng mà mặt đầy ý cười, gấp dục tiểu nhị đi chuẩn bị.

“ Rượu này ngon quá, ta chưa từng uống qua? Rượu này là gì?” lão đạo uống một hơi mê say hướng về người đưa rượu hỏi.

“ Thu Bạch Lộ!” Đế Thiên An cầm chén rượu uống một ngụm báo tên.

Lão đạo nghe được tán thưởng : “Thu Bạch Lộ đúng là tên hay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK