Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa sát khí Thôn Thiên đao và Lệnh Phá Mộ Huyền Quan Nhai đã rơi vào tay của Đế Thiên An, mà Quỷ Long đồ không sớm thì muộn cũng ở trong tay hắn. Chỉ cần Công Mộ phái phát chiến thư, tùy thời có thể đến Địa Ngục 18 tầng.

“Đế huynh, lúc này huynh thấy ta diễn thế nào? Có đạt không?” Lạc Thời Thu khinh thân bám theo sau, sau khi đáp xuống một cái bậc thang đá cười hỏi.

“ Quỷ Tôn là con cáo già, hắn sẽ nghi ngờ nhưng chờ hắn phát hiện được chúng ta đã đạt thành mục đích rồi” Đế Thiên An chậm bước lên các bậc thang đá, vừa đi vừa nói.

“ Tinh anh của U tộc đi theo Quỷ Tôn vào Đào Hoa Nguyên đã bị chúng ta giết một nửa, bằng Lâu đại ca thân pháp có thể thoát khỏi Quỷ Tôn, hy vọng có thể thuận lợi để Mộ Dung Diệp bắt giữ” Hàn Thiên Lạc tiếp lời.

Thì ra Lâu Mãn Phong không có theo Hàn Lạc hai người trở về mà ở lại cùng Quỷ Tôn đám người chặn giết, hết thảy là do Đế Thiên An an bày làm ra. Tính mạng của y cực kỳ quý giá là con trai của Tịnh Dật, cho nên Quỷ Tôn nếu có thể chỉ bắt chứ không giết.

Mà Đế Thiên An đám người đã dọn đường cho Lâu Mãn Phong, lợi dụng Đế Thiên An cùng Lâu Mãn Phong cầm chân hai đại cao thủ của U tộc. Hàn Lâu hai người trực tiếp sát tinh anh U tộc, sau đó lại đoạn cầu mà lui.

Mục đích chính là cố tình để cho Lâu Mãn Phong nóng lòng báo thù cho mẹ mà bị cầm xuống, từ đó có thể đẩy ra Quỷ Long đồ giả. Mà hắn tuyệt đối không thể rơi vào tay U tộc, mà rơi vào tay của Mộ Dung Diệp, chỉ có như thế mới khiến cho sự việc càng quấy càng đục.

“ Cầu treo chỉ cầm chân bọn họ một hồi thôi, Đế huynh có một điều mà ta không hiểu lắm?” Lạc Thời Thu lại dò hỏi

Đế Thiên An đáp : “ có phải là chúng ta có thể vây giết được Quỷ Tôn làm sao không vây đánh hắn ư?”

“ Chính là!” Lạc Thời Thu thừa nhận, lấy võ công của Đế Thiên An cùng với bọn họ hợp sức đủ để vây giết Quỷ Tôn làm sao lại vẻ rắn thêm chân chứ.

“ Mục đích của U tộc không phải là muốn đoạt Phá Mộ Lệnh cùng Quỷ Long đồ để trấn giữ, tất còn có nguyên do khác. Hơn nữa Mộ Dung Diệp làm hoàng tước đứng sau, hắn muốn để cho U tộc cùng chúng ta lưỡng bại câu thương trước. Có một cách để bọn chúng tự đi vào đường chết, chúng ta lại thuận lợi lấy Phá Mộ Lệnh vì sao không làm” Nói đến đây hắn từ trong giới chỉ mình lấy ra một tấm Phá Mộ Lệnh.

“ Ha ha ha ha” Lạc Thời Thu sửng người trong giây lát sau đó cười lớn, tràn đầy vui mừng không cách nào kìm chế được.

“ Huynh làm sao lấy được… lẽ nào nó ở Cạnh Kỳ!”Hàn Thiên Lạc cũng bất ngờ, suy nghĩ một cái liền đoán ra được khối Phá Mộ Lệnh này từ đâu ra.

“ Không sai! Phá Mộ Lệnh lẫn Thôn Thiên sát khí, vì thiếu chủ này chỉ mới gặp mặt đã đưa ta lễ vật này đúng là khiến ta ưa thích mà” Đế Thiên An cười nói, chân lại bước đi trên các bậc thang dẫn lên Trường Sinh Điện.

“ Quá tốt rồi, chỉ cần lấy được Quỷ Long Đồ, chờ Công Mộ hạ chiến thư chúng ta có thể đi vào U Đô điện đoạt lấy Phá Mộ Lệnh, sau đó giết Quỷ Tôn!” Càng nghĩ Lạc Thời Thu càng hưng phấn.

Cùng thời gian, Thập Lý Âm Dương Giới, Đào Hoa Nguyên, lúc này trên bầu trời bốc lên một cái pháo hiệu, bắn liên tục ba lần, là Mộ Vương Thành tên lệnh.

Vô Khả nhìn thấy cái này, nhướng mày: “Đó là ba hồi tên lệnh của Diệp nhi, lẽ nào nó xảy ra chuyện gì?”

Mộc Tuyết Ly nhìn về phương hướng bắn tên lệnh, nói : “ nhìn hướng tên lệnh chắc là Đào Hoa Nguyên. Lẽ nào Thiếu thành chủ muốn liên thủ với U tộc Cướp Quỷ Long đồ!”

“Dù thế nào, chúng ta cũng nhanh qua đó!” Vô Khả ngẫm nghĩ một cái nói.

Mộc Tuyết Ly nghe xong nhẹ gật đầu, khinh thân lại trở về Đào Hoa Nguyên.

Cả hai người không lâu trước còn can thiệp khuyên bảo Mộ Dung Diệp không cùng U tộc can hệ vào. Không nghĩ đến chỉ mới rời đi không lâu, hai người dừng chân ở Tam Sinh Thạch Phong khi phát hiện ra được nơi này so với các nơi khác khác thường, liền bị động tĩnh của Mộ Dung Diệp gây ra phải rời đi.

Nửa tiếng đã qua, Đào Hoa Nguyên bên trong Trường Sinh Điện.

Tháp lâu cao lớn được dựng trên một cái vách núi cao hơn hai trăm mét, bên núi còn có một cái thác nước từ trên chảy xuống. Vách núi bên dưới là một vùng khoáng đạt, có một cái bục đá tròn, xung quanh cỏ xanh tươi tốt.

Tại vách đá trung tâm có một cái lão nhân, hắn hai tay bị còng xích khóa lại, xích sắc liên kết ngàm vào hai bên vách núi. Hắn chính là đại sư huynh của Tịnh Dật, Nhậm Đạo.

“Thủ Đồ Nhân đời thứ 13, đệ tử mắc tội của Lâu thị khấu kiến môn chủ Lâu thị chưởng tôn” Nhâm Đạo nhìn thấy nữ tử phía trước, tuy không còn như trước kia nhưng hắn rõ ràng người này chính là sư muội của hắn, nghẹn ngào chắp tay không thể đứng lên cúi đầu thi lễ : “ đệ tử hai chân đã phế không thể hành lễ, xin môn chủ chưởng tôn thú tội”

“ Sư huynh không cần đa lễ” Tịnh Dật đi đến quỳ ngồi đối diện, hai tay nâng đở đôi mắt trong tràn đầy thương tiếc, cảm thán : “ không ngờ ly biệt một lần đã hơn hai mươi năm, đại sư huynh bị giam trong Trường Sinh Điện, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu bao dày vò, huynh chịu khổ rồi”

Hai mươi năm trước Phục Thành phản bội sư môn, trộm đi sát khí Thôn Thiên rời khỏi Đào Hoa Nguyên. Trong cơn nóng giận, Lâu thị chưởng môn gia phụ của Tịnh Dật giận cá chém thớt, đem Nhậm Đạo gân chân cắt còn phạt cả đời thủ đồ nơi này.

Không phải do bản thân nhưng lại nhận được tình cảnh hiện tại biến thành phế nhân, bị giam cầm cả đời, nhưng Nhậm Đạo qua hai mươi năm hắn cũng không có oán trách sư phụ mình sở tác, chậm đáp : “ so với nổi khổ mà sư phụ lão nhân gia phải chịu. Thế này thì có đáng là gì”

“ Năm đó Phục Thành phản bội sư môn, gia phụ trong cơn tức giận đã phế đi gân chân của đại sư huynh. Phạt huynh thủ đồ cả đời, lại trục xuất muội khỏi Đào Hoa Nguyên lang bạt tứ phương” Tịnh Dật càng nói lại càng thương cảm cùng áy náy với đại sư huynh

Nhậm Đạo biết sư muội mình ý tứ, cất lời : “Nhậm Đạo ba tuổi gia đình đã chết trong chiến loạn. Là sư phụ cứu ta trong lúc sắp chết, lại truyền cả tuyệt học cả đời cho ta. Sư phụ có ơn dưỡng dục với Nhậm Đạo, có đức tái sinh”

“ Gia phụ trên trời có linh biết đại sư huynh, tuy thân ở trong tù vẫn răm rắp trung thành, người chắc chắn sẽ ngậm cười nơi chín suối” nói đến đây Tịnh Dật cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.

“ Được rồi, hàn huyên cũng nên dừng, Phục Thành cũng đến rồi” Đế Thiên An cắt ngang sư huynh muội hai mươi lăm gặp lại.

Mà lời hắn chỉ vừa dứt, thanh âm Phục Thành vang lên trong đêm : “ Đốt sạch nơi quái quỷ này cho ta”

“ Ầm!!”

Cánh cửa đá phong tỏa lối vào Trường Sinh Điện bị thuốc nổ của U tộc đánh vở nát thành từng mãnh, đợi khói bụi tán đi thân ảnh Phục Thành cùng vài tên U tộc tinh anh còn sống sót hiện ra.

“ Phục Thành, ha ha ha” Nhậm Đạo nghe ra được cái thanh âm kia, cười như điên một dạng, rồi nhìn về trước sát ý đã hiện, lớn tiếng mà nói : “ quả nhiên là ngươi, đúng là trời sanh có mắt, để đề phòng bất trắc các ngươi vào Trường Sinh Điện trông chừng Quỷ Long đồ trước đi. Chân lão phu không tiện sẽ ở lại đây quyết một trận tử chiến với cẩu tặc đó”

“ Tấm long son của tiền bối, trời sanh chứng giám, Thời Thu kính ngưỡng vô cùng, nguyện ở lại đây giúp tiền bối một tay” Lạc Thời Thu ôm kiếm thụ quyền xin ở lại.

Lạc Thiên Văn gật đầu, chen vào : “ Thời Thu nói không sai, Nhậm Đạo huynh tiểu đệ bất tài nguyện cùng huynh ở lại cùng tiến cùng lùi”

“ Ha ha!” Nhậm Đạo cười nhạt, cất lời : “ hai vị là đang thương hại ta tật nguyền, hay là xem thường nội lực võ công của lão phu”

Chỉ thấy, lời vừa dứt Nhậm Đạo vận khí trong ngươi, hai sợi xích sắc nhanh bị cường đại chân khí quán chú, một màu đỏ rực nóng bỏng bao phủ. Dưới hai tay thôi động, chân khí đánh vào vách đá kéo vở từng tảng xuống, sau đó đem hai khối đá cự đại kéo ra.

“ Ầm!!”

Theo tay trái Nhậm Quyền huy xích, tảng đá cự đại to lớn trực tiếp bay đến động khẩu đã bị thuốc nổ tạc nổ. Trước khi lắp lại cửa vào, trực tiếp hung hăn đụng chết mấy tên U tộc vọng tưởng xông vào, đem đóng lại cửa vào.

Nhậm Đạo tuy hai chân bị phế, song công lực cũng không có bị phế mất. Qua hai mươi năm ở nơi này thanh tu khổ luyện, sớm đã đạt đến tuyệt đỉnh cao thủ thực lực.

“ Đi thôi! Không có thời gian ở đây, bước tiếp theo kế hoạch cần phải hoàn thành” Đế Thiên An nhắc nhở một câu, sau đó đến kề tai bên cạnh Lạc Thiên Văn nhỏ giọng nói, nói xongtrực tiếp mang theo hai nữ của mình ngự xích mà lên trước, hướng về Trường Sinh Điện lâu tháp mà đi.

“ Ý tốt của hai vị lão phu xin ghi nhận” Nhậm Đạo quay sang Lạc Thời Thu hai người cảm kích một câu sau đó cự tuyệt : “ các ngươi vẫn nên vào Trường Sinh Điện đi, ở đây một mình lão phu là đủ rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK