Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân làm Quỷ Cốc truyền nhân thế hệ này, trải qua không biết bao nhiêu sinh tử chi nguy, bây giờ thân vào hiểm cảnh Cái Nhiếp dựa theo tình thế của mình, phán đoán ra tình huống nặng nhẹ, sau đó đưa ra quyết sách ứng đối.

“Bầy sói có phạm vi sinh tồn của chúng, chúng ta phải gia tăng tốc lực rời khỏi bình nguyên dài này. Tốc độ của xe ngựa quá chậm, cần bỏ lại một cổ dùng bốn con ngựa để kéo xe, ngoài trừ lương thực nước và vũ khí đều phải bỏ lại.”

Chủ ý của Cái Nhiếp quả thật cực kỳ thích hợp nhất trong tình thế nguy hiểm hiện giờ, rất đám người Hạng thị liền làm theo chủ kiến của Cái Nhiếp đem một cổ xe ngựa bỏ lại, bốn con ngựa cùng nhau kéo xe đẩy nhanh cước bộ rời khỏi dài bình nguyên khi sắc trời càng ngày tối dần.

“ Sói là một loài dã thú rất đặc biệc, chúng luôn đi lại trong gió lạnh, tựa hồ cố ý lẩn tránh ánh mặt trời, tập quán sợ những nơi ấm áp khiến chúng dường như quên đi thế giới này biết bao tàn khốc và gian nan.”

“Vì để bản thân ghi nhớ lấy điều này chúng vô cùng tàn khốc và kiên nhẫn, dù là đối phó với đồng loại của mình chúng cũng vô cùng tàn nhẫn. Có lẽ sói chính là động vật ngoan cường và đáng sợ nhất thế gian này”

“Sói tuy hung tàn nhưng lại sợ lửa, dùng lửa có thể ngăn cản bọn chúng tiếp cận. Tất cả mọi người phải liều chết mới chiến đấu thì mới có cơ hội để sinh tồn”

Nghe Cái Nhiếp đối với loài sói kiến giải, Hạng Lương lập tức cho tộc nhân đem đuốc đốt lên, ý đồ dùng lửa hù dọa đám sói đông đúc. Đồng thời dặn dò tộc nhân của mình chuẩn bị tinh thần đối chiến.

Đoàn xe mặt sau số lượng đông đảo sói đói, chúng nó răng nanh lập loè ánh sáng lạnh, trong mắt ẩn hiện lục mang, ở trên vùng bình nguyên vung lên một mảnh to lớn bụi mù vẫn tiếp tục truy đuổi không bỏ.

Hết thảy Hạng thị tử đệ đều cầm cây đuốc, liều mạng xua đuổi chiến mã, trên lưng ngựa đã kinh mồ hôi tràn trề.

Trong lòng mỗi người đều rất kinh hoảng cùng bầy sói chiến đấu, cùng nhân loại chiến đấu hoàn toàn khác nhau, nhân loại chí ít không ăn thịt người, mà cùng bầy sói chiến đấu, tử vong kết quả liền sẽ biến thành sói bữa ăn ngon.

Nhưng cuối cùng đám người bọn họ cũng không đào thoát được, khi mà đêm tối phủ xuống, lạnh giá hơi gió một đường chạy đuổi đoạn người liền dừng lại.

Phía trước đoàn người xuất hiện vô số con sói chặn lại, sau đó bốn phương tám hướng đàn sói vây chặt thành một vòng tròn đem đám người vây nhốt.

“Đại thúc, người yên tâm đi, cháu sẽ bảo vệthúc.” Bên trong xe ngựa, Thiên Minh nắm Uyên Hồng, vẻ mặt thành thật hướng Cái Nhiếp cam đoan.

“Thiên Minh, cháu có phải hay không muốn phải trở nên mạnh.” Cái Nhiếp nhìn ngây ngô nam hài, lên tiếng

Thiên Minh liền đáp : “ Phải”

“Tốt lắm, chứng minh cho ta xem, dùng kiếm của cháu!” Cái Nhiếp khích lệ Thiên Minh tinh thần.

"Vâng, đại thúc!" Thiên Minh có vẻ cực kỳ hưng phấn, hắn muốn trở nên mạnh hơn, hắn muốn chứng minh cho đại thúc xem, chính là hiện tại.

Thiên Minh đẩy ra rèm che sau đó nhảy lên trần xe, cùng Thiếu Vũ đứng sóng vai, hai cái không giống thân phận thiếu niên, vào đúng lúc này gánh vác đồng dạng sứ mệnh, vậy thì là bảo vệ mình người trọng yếu nhất.

Thiếu Vũ uống ừng ực miệng rượu mạnh, ném xuống vò rượu, trường kích sắt bén vung lên, quát lên: " Vậy thì đến đây đi!"

Hắn phảng phất lại trở về rong ruổi chiến trường thời điểm, nhiệt huyết sôi trào, thời khắc này chờ đến quá lâu, hết thảy ngột ngạt đều sẽ hóa thành trong tay trường kích sức mạnh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Bỗng nhiên, một trận kình phong kéo tới, nóc xe cây đuốc toàn bộ tắt, một cái bóng đen không ngừng nhún nhảy tiếp cận đến đám ngưởi Hạng thị.

“ Kẻ nào!” một tên Hạng thị tộc nhân nhìn thấy được lờ mờ bóng ảnh tiếp cận, hắn quát lên một tiếng, nhưng ngay sau đó mát lạnh cũng đau xót truyền vào đại não, đầu óc bắt đầu quay cuồng đi.

Đám người xung quanh chỉ nghe lợi khí cắt ra da thịt âm thanh, mọi người còn không phản ứng lại, thì có vài tên tộc nhân lần lượt ngã xuống .

“ Có kẻ địch” Thiếu Vũ gấp hô lên, dùng thanh âm nhắc nhở huynh đệ.

Một tên Hạng thị tộc nhân nhìn thấy hai bên đồng bạn đều đã ngã xuống, sợ đến cả người run rẩy, tỏ rõ vẻ sợ hãi, đợi được hắn phát hiện gác ở trên cổ mình thanh đồng trảo thời, máu tươi tung toé, người đã ngã xuống.

Lúc này mặt trăng đã từ mây đen sau đó lộ ra, nhờ có ánh sáng trăng chiếu xuống mà kẻ tập kích hiển hiện, y ở trên lưng ngựa đứng một cái toàn thân hắc y người, y chính là đêm tối sát nhân Thương Lang Vương.

Trên mặt của hắn mang theo mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra một đôi cùng như sói âm u lục con mắt, đặc biệt khủng bố.

Trên cánh tay cột thanh đồng trảo, dưới ánh trăng lóe tinh quang, đầu ngón tay máu tươi chính một giọt nhỏ lướt xuống. Toàn bộ Hoang Nguyên bao phủ một luồng quỷ dị bầu không khí, buồn nôn mùi máu tanh làm nổi lên bầy sói khát máu dục vọng.

“ Sưu!” tại khung xe ngựa phía trước, gã Hạng thị đệ tử thấy được kẻ tập sát lập tức bóp cò nỏ, mủi tên lập tức xạ phát.

Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, trên lưng ngựa người hốt lại biến mất không còn tăm hơi, mọi người nhìn khắp bốn phía, không có phát hiện, tốc độ thật nhanh!

"Làm sao không thấy nữa nhỉ? hắn ở đâu rồi ?" Thiên Minh kinh ngạc khi thấy kẻ địch trong chốc lát đã biến mất.

Chính lúc này Thiếu Vũ quát to một tiếng: "Thiên Minh, cẩn thận"

Thì ra lợi dụng áng mây phủ qua che đi ánh trăng Thương Lang Vương một hơi dạ nhập đem năm sáu tên đệ tử Hạng thị gần cổ xe ngựa Cái Nhiếp mạt sát, sau đó lợi dụng bóng đêm chuôi xuống gầm xe ngựa Cái Nhiếp. Thông qua móng vuốt bò lên, xuất hiên ở sau lưng Thiên Minh, hướng về hắn áp sát, Thiên Minh nhưng không hề phát hiện.

Hạng Lương thấy thếliền bắn ra tên nỏgiải cứu Thiên Minh.

" Leng keng keng "Một tràng thanh âm kim loạt ma sát vang lên, chỉ thấyThương Lang Vương đôi song trảo móng vuốt đem cắt đứt đi mũi tên lao đến, dùng tốc độđám người khó có thể bắt kịp được đem Uyên Hồng trên tay Thiên Minh, lần ngân kích của Thiếu Vũ đánh rơi xuống ở trên mặt đất.

Bên này Thiên Minh cuối cùng cũng coi như tránh thoát một kiếp, bất quá vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy liền lòng vẫn còn sợ hãi.

Thương Lang Vương không có tiếp tục động thủ, đảo mắt nhìn qua đám người một lượt, rồi cất lời kiêu ngạo không xem ai ra gì nói : “ Chẳng biết thủ lĩnh định làm gì? Lủ phế vật này có chổ nào đáng để cho ta ra tay”

Hắn tất nhiên nhìn ra được đám người nơi này sức chiến đầu không có tí khiêu chiến nào cả, trẻ nhỏ ông già cảm giác như lấy dao mổ trâu đi làm thịt vịt. Với hành động này của Vệ Trang để hắn nghi hoặc, Lưu Sa sát thủ tổ chức không chỉ có mỗi Tứ Đại Thiên Vương bọn họ mà còn nhiều sát thủ khác nữa.

Cái đám người này căn bản không đáng để huy động hắn xuất thân, hành động của Vệ Trang để cho Thương Lang Vương không cách nào hiểu được.

“ Yaaaaa!” Thiên Minh nhìn Thương Lang Vương kiêu ngạo như vậy, hắn còn muốn chứng tỏ cho Cái Nhiếp xem đây, tức giận hét lên liền lao đến Thương Lang Vương nắm lấy nắm đấm của mình.

“ Cẩn thận” Thiếu Vũ hét lên khi thấy Thương Lang Vương nâng lên thiết trảo muốn hướng Thiên Minh cổ chộp đến, cấp tốc vọt tới Thiên Minh trước mặt, bay lên một cước ngăn Thương Lang Vương công kích.

Tiếp theo xuất liên tục mấy quyền, cùng Thương Lang Vương triền đấu cùng nhau, tìm cơ hội một chân quét về phía Thương Lang Vương đầu.

Thương Lang Vương một cái cúi đầu lóe qua, một chỉ thanh đồng trảo hướng về Thiếu Vũ trước ngực đào đi.

Thiếu Vũ liều mạng né tránh, Thương Lang Vương một cái tay khác nhưng nắm Thiếu Vũ cái cổ, hơi dùng sức, đem Thiếu Vũ nâng lên, Thiếu Vũ liều mạng giãy dụa nhưng không dùng được.

"Thiếu Vũ, Thiếu Vũ" Ở phía dưới quan chiến Phạm Tăng, Hạng Lương sớm đã gấp đến độ không được, Thiên Minh cũng là vạn phần lo lắng.

Bỗng nhiên, Thương Lang Vương quay đầu nhìn lại phía phía sau, ở sau người hắn lúc này một thân ảnh đả xuất hiện.Thông qua đôi mắt xanh rờn hắn thấy được Cái Nhiếp chính cầm kiếm chỉ vào hắn, mũi kiếm cách hắn còn có đoạn cự ly.

Dù vậy, Thương Lang Vương cũng vẫn có mấy phần kiêng kỵ, dù sao Cái Nhiếp Kiếm Thánh danh xưng cũng không phải là hư danh, còn có này khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật Bách Bộ Phi Kiếm.

“ Cái Nhiếp” Thương Lang Vương cất lời, ngữ khí có mấy phần hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK