Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên Mã Hành Không sống lưng lạnh buốt, một cái áp bách tử vong hơi thở để hắn cảm nhận được, không do dự hắn muốn xoay người đưa tay xuất chưởng.

“ Phốc!”

Lại một tiếng nữa vang lên, Thiên Trạch đã ở sau y, Luyện Khí Chi Kiếm đã thu lại ở sau lưng giết hắn.

“ Các hạ cũng dùng kiếm, làm sao lại đâm lén sau lưng kẻ khác”

Ở bên ngoài đột nhiên có lạnh lùng nói.

Lời dứt y phi thân bay vọt tới.

Người này áo trắng như tuyết nhưng thanh kiếm cài ở lưng lại đen sì, cổ kính.

“ Ngươi là kẻ nào?” Thiên Trạch hứng thú xoay người hỏi

Người kia đáp: “Tây Môn Xuy Tuyết.”

Tây Môn Xuy Tuyết bốn chữ này không hề nhỏ.

Tại đất Ngụy trên y chính là Vạn Mai Sơn Trang chi chủ, trẻ tuổi nhất nước Ngụy được thế nhân xưng tụng Kiếm Tiên, có điều thêm một chữ Tuyệt, Tuyệt Kiếm Tiên.

Bởi thứ kiếm pháp y luyện là thứ kiếm pháp giết người, trước đến nay y xuất kiếm chưa từng có kẻ sống qua, kẻ chết dưới tay y có rất nhiều thậm chí còn cả Kiếm Tiên hoặc Tiên chữ giang hồ xưng.

“ Tây Môn Xuy Tuyết!” Thiên Trạch niệm lại đối với cái tên này hắn cũng ấn tượng.

Bởi kiếp trước hắn từng đọc qua Lục Tiểu Phụng biết đến Tây Môn Xuy Tuyết là cái đem toàn bộ người kính dâng tại kiếm, không dính phàm trần tục sự, đoạn tình tuyệt dục, là một cái rất người kiêu ngạo, cho nên cơ hồ không có bằng hữu.

Tại Lục Tiểu Phụng thế giới trong Tây Môn Xuy Tuyết vừa ra trận chính là đương thời hai đại Kiếm Khách một trong, trên kiếm đạo một đường hát vang tiến mạnh, không ngừng siêu việt bản thân, cuối cùng trở thành một đời Kiếm Thần.

Thậm chí còn lấy vợ sinh con, gia đình viên mãn.

Đến nỗi mặt ngoài nhân vật chính Lục Tiểu Phụng, võ công của hắn, trí tuệ đều là đương thời tuyệt đỉnh, nhưng ăn quả đắng không phải số ít. Tự xưng là bằng hữu khắp thiên hạ, nhưng cơ hồ mỗi lên đại án sau lưng, đều có bằng hữu của hắn liên luỵ. Thậm chí yêu thích nữ tử, cũng rất ít sẽ có kết cục tốt,

Nhưng tại thế giới này, Tây Môn Xuy Tuyết còn thêm cường đại hơn. Hắn khi sinh ra đã có kiếm tâm, đi đến hiện giờ trở thành Ngụy quốc Kiếm Thánh, chiến tích không chút nhỏ cũng là cái để cho rất nhiều lớp trẻ Ngụy quốc học kiếm thần tượng.

“ Ngươi đầu óc có phải bị bệnh!” Thiên Trạch lại mở miệng hỏi, ngữ khí chế giễu.

Lục Tiểu Phụng vuốt vuốt lông mày, đột nhiên cảm giác có chút đau đầu.

Tây Môn Xuy Tuyết chau mày, hỏi : “ các hạ ý là gì?”

“ Kiếm trong tay ta, ta muốn dùng thế nào là ta dùng! ngươi rảnh rỗi đến nổi thích quản chuyện kẻ khác đâm trước đâm sao ư?” Thiên Trạch giọng điệu chế diễu nói.

Lục Tiểu Phụng vuốt vuốt lông mày, đột nhiên cảm giác có chút đau đầu.

Tây Môn Xuy Tuyết không có chút giận, suy ngẫm nói : “ các hạ nói đúng, bất quá tại hạ không thích kẻ khác ở trước mắt mình dùng kiếm đâm sau kẻ khác”

“ Tự tin là một thứ tốt, bất quá tự tin mà không đi cùng thực lực chính là tự đại, mà ngươi còn không biết ngươi ngu xuẩn đến mức nào” Thiên Trạch khinh miệt nói, đối với cái tên trang bức này cũng lắc đầu.

Lục Tiểu Phụng vuốt vuốt lông mày, đột nhiên cảm giác có chút đau đầu.

Tây Môn Xuy Tuyết đưa kiếm đến trước : “ vậy tại hạ xin thỉnh giáo”

Hắn khi đến đả phát hiện ra Thiên Trạch, nhìn y hắn liền đoán ra kẻ nào. Mà khi phát hiện ra hắn tâm máy động, tâm không kìm được muốn rút kiếm.

Đơn giản, hắn đã nghe được cái thứ kiếm pháp có một không hay trên đời của y. Cái thứ kiếm pháp đó đã bại không ít các cao thủ trên giang hồ.

Một kẻ dùng kiếm có xưng hào Kiếm Thánh như Tây Môn Xuy Tuyết khi biết kẻ đằng trước là Đạo Thánh, hắn làm sao mà kìm được hưng phấn, hắn muốn so kiếm.

Không sai, hắn cũng muốn thử cái thứ kiếm pháp kia. Cho nên mới cất lời chen vào rồi đề ra so kiếm.

“ Thỉnh giáo” đang chuẩn chạy đi Diêm đại lão bản, càng là quỷ dị nhìn Đạo Thánh nhóm người, hắn không chạy nữa.

Hắn sở dĩ chạy một phần là Đạo Thánh một phần khác là Lục Tiểu Phụng đám người, dù cho hắn có dâng tài sản bảo mệnh lui được Đạo Thánh vậy còn Lục Tiểu Phụng thì sao? giờ này lại khác, bởi tình thế có biến.

Tây Môn Xuy Tuyết đến muốn cùng cùng Đạo Thánh so chiến, cả hai đánh nhau tất một kẻ chết, mà ai trong đó với hắn cũng có lợi cả.

Nếu giả tỷ là Tây Môn Xuy Tuyết thắng, hắn ít nhất cũng trọng thương khi đó có thể đi ra Châu Quang Bảo Khí Các của hắn ư?

Đạo Thánh uy danh hắn đã nghe qua, có thể mạnh hơn Tây Môn Xuy Tuyết nhưng khi chiến qua cũng tổn hao công lực, mà y khác với bọn Tây Môn Xuy Tuyết muốn mệnh hắn, y chỉ muốn tiền.

Về phần Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu, lấy hắn võ công cùng Hoắc Thiên Thanh không đối phó được.

“Ta bảy tuổi học kiếm.” Tây Môn Xuy Tuyết mở miệng : “ta biết các hạ rất mạnh, có thể được các hạ đối thủ như vậy, chết cũng không tiếc.”

Thiên Trạch không nói, thoắt cái đã hiện ra hồ sen đứng trên mặt nước.

Tây Môn Xuy Tuyết khinh thân ra theo, sắc mặt vẫn thản nhiên tựa hồ không thấy gì .

“ Tuyệt Kiếm Thánh cùng Đạo Thánh chi tranh ư?” Tô Thiếu Anh thầm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai cái thân ảnh kia.

Thiên Trạch tung hoành giang hồ, gần đây liên tục đả bại các cao thủ, mà Tây Môn Xuy Tuyết danh xưng Tuyệt Kiếm Thánh, bây giờ hai vị kia sắp động thủ một kẻ như hắn làm sao mà dời mắt được chứ.

“Hai vị giao thủ, ta cái này mù lòa dù không thấy nhưng lỗ tai còn nghe. Nếu như bỏ lỡ, chỉ sở hối hận.” Hoa Mãn Lâu cười nói, hắn mặc dù mắt mù, nhưng người lại là cực thông tuệ, khả năng nghe âm đoán vị đã siêu phàm, dù không có thị giác cũng chẳng khác gì có cả.

Tây Môn Xuy Tuyết vì đương đại Kiếm Thánh, đối thủ khó tìm.

Mà Đạo Thánh một kiếm một thương náo động trung nguyên gần đây.

Phàm là người tập võ, sẽ không muốn bỏ lỡ, Hoa Mãn Lâu; Tô Thiếu Anh; Diêm Thiết San....cũng là như thế, muốn tọa trấn quan đấu cuộc chiến của hai vị Kiếm Tiên sắp đến.

“Thanh kiếm này là lợi khí trong thiên hạ. Lưỡi kiếm dài ba thước bảy tấc trọng lượng bảy cân mười ba lạng” Tây Môn Xuy Tuyết giơ kiếm trong tay lên lạnh lùng nói.

Mặt y tái nhợt, tái nhợt tay, trắng như tuyết y phục, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một cỗ quanh quẩn không tiêu tan hàn khí, lạnh nhân tâm nhạy bén run lên.

Ngoại trừ Tây Môn Xuy Tuyết, ở chổ này khó ai có như thế thuần túy kiếm khí, thuần túy như vậy sát khí.

“ Hảo kiếm” Thiên Trạch thấy y toàn tâm tôn trọng mình làm đối thủ, hắn cũng khách sáo đáp lại : “ kiếm này là do bản thân luyện, giết tiên thần”

“Hảo kiếm” Tây Môn Xuy Tuyết nhìn khen.

Dù là một thanh lợi khí bình thường thôi, nhưng dù là một miếng sắt bình thường đi nữa ở trên tay cao thủ cũng là lợi khí giết người.

Nói chi là thanh kiếm do Thiên Trạch đúc luyện, thứ kiếm lấy trời đất làm nguyên liệu ngưng thành vật chất kia. Thứ kiếm đã bại qua các Kiếm Tiên, Đao Tiên.... hắn làm sao dám khinh thường.

“ Tranh!

Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra khỏi vỏ, nhất thời ánh trăng chiếu vào thân kiếm lóe lên quang mang, kiếm khí ngất trời hào quang lóa mắt.

Cả vầng trăng tỏ trên không dường như cũng bị lu mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK