Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Cổ Yêu vừa dứt thì mắt mắt toàn trường dều đổ dồn vào thân ảnh ngồi ở hàng ghế phía trước, tại xa hoa vương tọa bên trên đang lười nhát cùng mỹ nhân bên cạnh, không ít người lộ ra cái nhìn vui sướng khi thấy người gặp họa.

“ Tên nam tử này là ai, quan hệ với đại tiểu thư Cổ tộc không hề nhỏ” Ở một vị trí khác trong quảng trường có mấy thân ảnh đang dựa vào lan can, trong đó một nam tử trên trán có đồ văn một "dược hồ" nhìn nam tử gầy gầy phía xa, cười nói.

Một nữ tử vận trang y vô cùng hở hang khêu gợi và có dáng người bốc lửa đến cực đoan, đồ văn đặc thù trên trán cô ta thì hẳn cũng là người của Dược tộc, bỉu môi nói : “ bị Cổ Yêu điểm danh, tên này đúng là xui xẻo”

“Ha ha… Xem ra chuyện này hẳn là hơi khó đây! Người có thể sống sót trong tay gã Cổ Yêu kia cũng không nhiều gì cho lắm”

“ Thú vị” Ở một góc khác, một gã toàn thân vận hắc bào thoáng ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng tái nhợt, chính là Hồn Điện – Hồn Nhai.

“Quả nhiên là đã có người không nhịn được phải ra tay rồi a” Trong một khu vực đặc biệt, đồng dạng viễn cổ bát tộc đến tham dự vào Thiên Mộ, Hỏa Huyễn cười nói.

“Cổ Yêu đã muốn ra cả hai tay, xem ra tên kia lành ít dữ nhiều a!" Hõa Trĩ một bộ áo đỏ che mặt nhẹ giọng nói.

“Hy vọng hắn có thể nhặt lại một cái mạng a” một vài kẻ khác đồng thời nói.

Huân Nhi giờ phút này nằng cũng không nén được mà đứng thẳng dậy, mày liễu dựng ngược rồi trầm giọng quát : “ Cổ Yêu ngươi làm càn”

Cổ Yêu không chút sợ hãi, nói : “Quy củ đã định như thế! Bới vì hắn là khách nên ta mới cho hắn tư cách khiêu chiến chính ta! Phần tư cách này hắn có thể cự tuyệt!"

Lại nói tiếp bằng thanh âm nhẹ nhàng: “Chỉ cần hắn nói một từ ‘Không’ thì trận tỉ thí này có thể bỏ qua”

Cổ Sơn trưởng lão với mái tóc bạc trắng tại giờ khắc này cũng lãnh đạm lên tiếng :“Tiểu thư, việc của Cổ Yêu cũng không có gì không ổn! Hết thảy đều chỉ cần xem đương sự nguyện ý liền có thể”

Tử Nghiên con mắt khinh thường nhìn thân ảnh phía trước, chỉ bằng hắn thực lực còn không đủ cho nàng đè đánh đây, chế nhạo : “ Bằng ngươi cũng xứng khiêu chiến với ca ca của ta”

“ Ngu xuẩn” Tiểu Y Tiên một bên xem thường.

Đế Thiên An đem tay kéo Huân Nhi xuống, trêu chọc : “ hồng nhan họa thủy, còn nói ta gây họa, muội cũng gây họa không ít đây”

“ Ca” Huân Nhi gò má lại đỏ lên xấu hổ, tay bấm lấy da thịt hắn trừng cặp mắt với hắn.

Đem tay thu hồi, nhìn ánh mắt giết người của tên phía trước, nhàn nhạt nói : “ ngươi còn chưa xứng để ta ra tay”

“ Muốn chết” Cổ Yêu sát khí lạnh lẽo bùng nổ, ánh mắt âm trầm nhìn về nam tử phía trước, hắn tu vị đả là Đấu Tôn bát tinh, phóng mắt toàn bộ viễn cổ bát tộc mà nói khó ai có thể cùng hắn bì được.

“Chỉ bằng ngươi...” Tử Nghiên cười khẩy, nói : “ hạng tôm tép như ngươi cũng xứng, chỉ sợ đến ta còn tiếp không được một quyền nói chi là ca ca của ta”

Cổ Yêu tức giận nói : “ được, ta xem thử ngươi có bản lãnh gì mà ta không tiếp được một quyền của ngươi”

Đế Thiên An cười nói : “ Đừng đánh chết”

Tử Nghiên nhích môi lên độ cong, đôi nhãn đồng sáng lên, ngay lập tức không gian lực lượng được nàng điều động giam cầm lấy Cổ Yêu lại, bàn tay nhỏ vươn ra, Long Hoàng chi lực ngưng tụ thành một cái cự thủ hoàng kim ở trên không.

“ Cái gì” Cổ Yêu gương mặt biến sắc, cả người khí tức Đấu Tôn bát tinh bùng nổ, nhưng không cách nào chống cự được khí tức khủng bố tên tầng trời truyền lại, đáng sợ là cả vùng không gian của hắn bị giam cầm, không cách nào thoát ra được.

Cự thủ hoàng kim còn chưa rơi xuống, nhưng áp lực khổng lồ tỏa ra khắp nơi, khiến cho Cổ Yêu cũng như vô số người ở đây cảm nhận được khủng bố khí tức, không ít kẻ thổ huyết tại chổ, mà Cổ Yêu bản thân lúc này đả quỳ rạp xuống bên dưới.

“ UỲNH”

Một cơn bạo tạc vụ nổ vang ra, như đinh tai nhứt óc thanh âm, ngay khi cự thủ hoàng kim rơi xuống, Cổ Sơn cùng hai vị trưởng lão bên cạnh đả kịp đem cự thủ hủy diệt này đánh vở nát, kịp cứu lấy Cổ Yêu một mạng.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ lạnh một cái, ngay lập tức ba cổ thân ảnh trên bầu trời gương mặt trắng bệch, cả thân ảnh trên không trung rơi xuống mặt đất bên dưới.

Toàn bộ hàng khách con mắt ngốc trệ nhìn một màn này, ai cũng khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh sợ hãi, khi thấy ba trưởng lão của Cổ tộc bây giờ sắc mặt trắng bệch nằm dưới mặt đất, đây là gì thực lực chứ.

“ Phốc” Cổ Yêu cùng ba vị trưởng lão phun ra một ngụm máu, gương mặt trắng bệch, người nào người nấy ánh mắt co rút thành cây kim.

Kinh hoảng sợ hãi, gương mặt càng lúc càng trắng cho đến tái nhợt, không chỉ đấu khí mà cả linh hồn của hắn cũng thụ thương nghiêm trọng, cho đến khi không chịu được nửa liền hôn mê đi.

“ Nhìn ở mặt Huân Nhi, tha cho các ngươi một mạng, yếu như vậy đến cả giết ta cũng lười giết” đem chung rượu uống lấy, theo tay hắn co lại một ngọn rực rở hỏa diễm bay ra khỏi cơ thể rồi tiêu biến đi.

“ Ngọn lửa đó” Hõa Huyễn, Hỏa Trĩ kinh hô lên, khi cảm nhận được Dị Hỏa trong người mình dị động dường như sợ hãi một dạng, đôi mắt nhìn về nam tử kia càng thêm khiếp sợ không thôi.

“ Song đồng tà dị... là Long Cung chi chủ, Đế Long Hoàng” có người nhận ra được nam tử kia là ai, khi dung mạo của y giờ phút này đả thay đổi.

“ Đế Long Hoàng...Long Cung chủ, Thú Vực vương... trời ạ”

“Cặp mắt kia, không sai được...là y Đế Long Hoàng’

“ Là y... chả trách... Cổ Yêu đúng là xui tận mạng...”

“ Trời ạ, là y giả dạng, lần này Cổ tộc xui xẻo rồi”

Hồn Nhai khiếp sợ nhìn thân ảnh kia : “Đế Long Hoàng, tên kia lại xuất hiện ở đây”

Thân là Hồn tộc người, không thể nào không biết Long Cung chi chủ, dù sao Hồn Điện các phân điện bị Long Cung diệt, mấy năm nay Hồn tộc phái cao thủ tiếp ứng cho Hồn Điện cùng Long Cung liên minh giao thủ suốt.

Đế Thiên An cười đểu : “ từ khi bản tọa diệt Hồn Điện, chém 3 tên phản nghịch trong tộc, đồ Thiên Yêu Hoàng cùng Cửu U Địa Minh Mãng bá chủ Trung Châu đến giờ rất ít kẻ dám cùng Long Cung ta đối nghịch.”

“ Ngươi nói đúng...muốn đàm tiếu phong sinh một cách vui vẻ ở Cổ Tộc như vậy phải xuất ra bản lĩnh chân chính. Nếu không lại như hôm qua đám các ngươi lại hợp đánh ta nữa, ai ta chỉ muốn an bình xem quả ớt nhỏ thôi mà.”

“Dũng khí ta rất nhỏ... so với ngươi còn nhỏ hơn... có điều ta muốn hỏi chư vị ở đây, Trung Châu cường giả cũng được, viễn cổ bát tộc cường giả cũng được, có kẻ nào còn hướng ta khiêu chiến nữa không... hôm nay bản tọa tâm tình tốt... cho phép các ngươi hướng ta khiêu chiến… đầu tiên Cổ Yêu”

Đám người tham dự im lặng không dám lên tiếng, chưa biết thì thôi, đả biết rồi có kẻ nào còn dám mạnh miệng đứng ra khiêu chiến như Cổ Yêu chứ.

“ Phốc” Cổ Yêu ho khan ra một ngụm máu, lúc này tràn đầy sợ hãi lẫn xấu hổ, nếu hắn biết trước người kia là ai, hắn có cái lá gan để khiêu chiến, để chịu nhục nhã như bây giờ.

Mà cũng không trách hắn được, Đế Thiên An đi vào để che mắt đám người đả biến đổi dung mạo đi, đặc trưng dung nhan cũng che lấp, làm sao mà có thể phát hiện ra được.

“Ca ca” Huân Nhi lên tiếng.

Đế Thiên An cười nói : “ được rồi, được rồi, ta còn không phải lo Cổ tộc không vừa mắt đuổi ta về sau, ai đầu năm nay không có thực lực đi đâu cũng bị kẻ khiêu chiến”

“ Phốc xuy” Tiểu Y Tiên cùng Thanh Lân che miệng cười lấy

Tử Nghiên cười nói : “ không phải từ đầu nói an lặng sao, bây giờ lại đánh mặt Cổ tộc như vậy!”

“ Khục” Đế Thiên An ho một cái, nói : “ đám viễn cổ bát tộc này mắt cao hơn đầu à... không đánh một chút không khôn ra được, nhìn cái gì... bản tọa sợ đám các ngươi...tộc văn trên trán là Lôi tộc phải không ? bản tọa có chiến thiếp ở đây dám cầm đem về cho tộc trưởng các ngươi không?”

Đế Thiên An cà chớn lấy ra bảy tấm thiếp vàng : “ hôm nay gặp ở nơi này vừa hay, các ngươi tùy tiện cầm đem về cho tộc trưởng các ngươi xem...muốn đánh nhau, hẹn cái ngày chọn cái địa điểm, bản tọa chiều tất”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK