Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bỗng nhiên có một tiếng xé gió ẩn từ phương tây truyền đến, đám người nhịn không được ngó lên liền thấy một cái kim sắc trường thương phá vỡ vạn dặm bầu trời mênh mông như rồng ngâm hổ gầm, lao xuống phương hướng của Đế Thiên An.

“ Hừ” Thân ảnh Đế Thiên An nhún người nhảy chân thoát ly lộn người lên một cột đá Thiên Tịch vỏ kiếm tự động di chuyển vào phía sau lưng hắn, mũi kiếm chỉ thiên.

“ Oành” Kia trường thương cắm vào hai người giữa, một cái mười mấy trượng rãnh trong nháy mắt hiện ra khói bụi nhất thời hiện ra. Mà trên đầu thương một bộ quần áo đen vững vàng rơi vào kia cây trường thương trên.

Đường Liên mặt lộ ngạc nhiên mừng rỡ: “Tam Sư Tôn”

“Cha” Tư Không Thiên Lạc kêu lên.

Lúc này ở một bên quan sát Tiêu Sắt nhìn người quần áo đen, nghiêm túc nói: “Lôi Vô Kiệt, ngươi không phải thích nghe giang hồ câu chuyện sao? Người này, ngươi có thể nhất định phải nhớ kỹ, coi như ngươi trước thấy qua Phong Tuyết kiếm Thẫm Tịnh Chu, Toái Không Đao Vương Nhân Tôn những thứ này nhất đẳng cao thủ, nhưng bọn họ ngươi đều có thể quên, người này ngươi nhất định phải nhớ.

Những người đó kiếm đùa bỡn khá hơn nữa, đao dùng nữa thần, cũng bất quá lăn lộn cái một trong danh hiệu.Người này không giống nhau, hắn không phải một trong, hắn chính là đệ nhất.Thế gian dùng thương người đệ nhất .Thương Tiên, Tư Không Trường Phong.”

Trong chốn võ lâm có chuyện tốt người thích hàng cái gì vũ bảng, binh khí phổ, đem trên giang hồ những thứ kia nổi danh người từng cái đi lên con ngựa. Lâu ngày thì có các loại các Làng danh hiệu, kiếm quang một môn loại, thì có kiếm thánh, Kiếm Thần, kiếm vương, kiếm phách, kiếm hầu, kiếm hoàng, kiếm quỷ, kiếm hào một loại giải thích, binh khí nào khác cũng không ai bằng này.

Nhưng chỉ có một chữ, là những thứ này chuyện tốt người không dám tùy tiện quan đi lên, đó chính là "Tiên" chữ, có thể lấy chữ tiên mà xưng, đều đã là ở trong võ lâm gần như nhân vật trong truyền thuyết.

Nhưng mặc dù như vậy, đao tiên vẫn có ba vị, kiếm tiên cũng có ước chừng năm vị, duy chỉ có thương này.

Thương chỉ có một vị, Thương Tiên Tư Không Trường Phong, Tuyết Nguyệt Thành Tam Thành chủ.

Hắn chuôi này thương nghe nói có thể chém chết liệt quỷ vong hồn, đã từng nhất thương phá vỡ Kỳ Liên Sơn hạ ma giáo sáu vị trưởng lão hợp lực bày ra Cô Hư quỷ trận. Xếp loại binh khí phổ kỳ nhân Cơ Nhược Phong từng nói, thiên hạ thương thuật, hắn độc chiếm tám phần.

Lôi Vô Kiệt nhìn trước mắt vị này cả người quần áo đen, thần sắc lãnh đạm, mang theo mấy phần nho nhã sách tức giận người trung niên, ánh mắt nóng rực.

Tiêu Sắt thở dài: "Thiên Khải Thành trong những thứ kia con nhà giàu nhìn yêu nguyệt trong lầu hoa khôi lúc, ánh mắt cũng không sai biệt lắm hãy cùng ngươi như vậy."

“Ong ong ong ong” Đột nhiên mặt đất bên dưới rung động, vô số hạt cát đá sỏi nhỏ bị nảy lên, đám người mở to con mắt hoảng sợ lên khi thấy Đế Thiên An lúc này nội lực bành trướng ra ngoài trên tay hắn xuất hiện thêm một chuôi kiếm khác.

“ Địa Hạ” Tiêu Sắt, Vô Tâm, Đường Liên kinh hô lên khi thấy trên tay Đế Thiên An chuôi kiếm đó, mặc dù không biết chuôi kiếm đó ra sao nhưng chỉ một thanh Thiên Tịch cũng đủ khiến cho bọn họ chấn sợ rồi.

“ Kiếm tên Thiên Tịch, đao tên Địa Hạ, Thiên Địa Tịch Diệt Đế Thiên An Vô Song” Tư Không Trường Phong tay nhấc lên mũi thương nhìn hắn nói.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lớn một tiếng : “ Còn ai nữa không, Đường Liên, Vô Thiền tên tiểu tử Vô Song kia lên hết một lượt đi, hôm nay một mìnhĐế Thiên An ta chấp hết”

Chỉ thấy lời hắn vừa nói xong võ Địa Tịch đả bắn ra một chuôi đao ngủ sắc quang mang hiện ra, lưỡi đao dài tầm một tấc trên thân đao là những chiếc răng như Sa Xỉ, hoa văn vẫn giữ lại một mặc khắc nhật nguyệt tinh tú sao trời, sống động thần thú một mặc là non sông nước biếc muôn thú.

Đốc kiếm tạo hình giống như Tuyết Tể một quả cầu tròn phồng ra nhưng trên đó là 5 đầu thần thú trên đó cực kỳ sống động,trong miệng ngặm lấy 5 viên bảo châu màu sắc khác nhau tượng trưng cho ngũ hành màu sắc, chuôi kiếm hình tròn chạy dọc giống như một lớp vảy rồng, ở cuối cùng là một quả cầu hình thái cực.

Lúc này theo chân khí của Đế Thiên An thúc dục kiếm khí trên hai thân kiếm hình thành, Thiên Tịch chỉ thiên Địa Hà hoành ngang hắn hiện giờ chính là thi triển tuyệt học của Quỷ Cốc, Tung Hoành Hợp Nhất mặt đất dưới chân đả sớm nứt thành màng nhện sau lại không chịu được áp lực cột đá vở ra, nhưng thân ảnh Đế Thiên An vẫn lăng không xúc thế.

“ Tuyết Nguyệt Thành Tư Không Trường Phong” Tư Không Trường Phong nhìn về Đế Thiên An lên tiếng.

“ Còn ai nữa, chỉ bằng một mình ngươi sao?” Đế Thiên An lời vừa dứt trên tay kiếm cũng động, Thiên Tịch bổ xuống Địa Hạ chém ngang. Hai đường kiếm khí thập tự trảm lao nhanh xuống bên dưới Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong thu tay trường thương vung lên : “Phong chỉ”

Không khí chung quanh đều đã đọng lại, tất cả động tác đều bị chậm lại, chậm đến ngay cả bụi bậm ở trong không khí lơ lửng đều rõ ràng có thể thấy.

Gió nổi lên. Một cán trường thương xé gió ra, thân thương đen nhánh ngậm trạch, thế như giao long.

“ Oanh” Một tiếng vang dội thanh âm vang lên hai đường kiếm khí một đỏ hồng quang mang, một là ngủ sắc đại thịnh mang theo khiếp người chi thế giáng xuống, nhưng bị một mũi thương khí khổng lồ không kém hiện ra chặn lại, cuối cùng vở tan nát hình thành một cơn phong bạo thổi tung đám người lẫn đất đá xung quanh này đi.

“ Tốt” Tư Không Trường Phong hô lên một tiếng khi nhìn khí kình tản ra xung quanh đem đám người bên dưới đẩy lùi, cường hoành khí tức tản ra khí tràng cường đại không ngừng kéo lên từ người nam tử kia.

Tư Không Trường Phong nắm chặc cán thương :"Đoạn Phong Nhất Thương"

Trường thương hướng lên trời vung lên, cuốn lên một mảnh kia trường phong, lẫm liệt như thiên đao vạn kiếm đồng thời đâm ra!

“ Là Đoạn Phong Nhất Thương, cha không có lừa ta” Tư Không Thiên Lạc đứng cách xa đám người, tay che đi mủi tránh đi bụi bặm nhìn về cha mình sử ra một thương khí thế không gì cản nổi.

Tư Không Thiên Lạc trong đầu hồi tưởng lại năm đó Tư Không Trường Phong đối với hắn nói lời :"Thương là sống, thiên hạ bất kỳ binh khí gì cũng đều là sống, nó có thể cùng nó chủ tâm ý người tương thông, cũng có thể kể cả thiên địa này vạn vật. Cha ngươi tên Tư Không Trường Phong, cho nên ta thương, có thể mượn phong."

"Cha ngươi lại khoác lác." Tư Không Thiên Lạc cười nói, "Ngươi lần trước còn nói mình ngàn ly không say đâu."

"Phong là thế gian nhất hư vô mờ mịt sự vật, gió xuân phối hợp Tế Vũ, ôn nhu lại triền miên, mùa hè có gió lạnh, trong suốt mà thư giản, gió thu theo lá rụng, Tiêu Sắt lại trướng lạnh, trời đông giá rét gió lớn tập, lẫm liệt như đao cắt." Tư Không Trường Phong nhắm hai mắt lại, "Phong có thể rất ôn hòa, nhưng mà cũng có thể lẫm liệt như đao cắt!"

Rất nhanh từ trong hồi ức nàng tỉnh lại, khi một cường hoành chi khí tản mát ra, không khí xung quanh như bị đẩy dạt ra, mặt đất trở nên rung động. Đều là từ nam tử kia mà ra, kiếm khí tứ tung tàn phá cày xới mặt đất thành các con rảnh, trên không trung từng đường kiếm khí đỏ hồng cùng đao khí ngủ sắc hướng về cha nàng mà đến, như sóng biển tuôn trào sóng sau đè sóng trước.

“ Ầm” Lại một đợt kình khí bạo động, liên miên thanh âm kiếm khí đao khí cùng thương khí va chạm vào nhau, ánh lên sắc thái quang mang.

“ Keng keng keng keng keng keng” Đế Thiên An thân ảnh dẫm chân tung người nhảy đến Tư Không Trường Phong đao kiếm chặt xuống hoa lửa tóe ra, đem hắn đẩy lui vào không trung trong chớp mắt hắn đã chặt xuống mười ba đường, nhưng đối phương cũng ngăn cản được, nhưng so về khí lực Tư Không Trường Phong làm sao so với hắn được.

“ Khí lực thật đáng sợ” Tư Không Trường Phong chấn kinh, chỉ một kích giao thủ hắn cơ thể giống như bốn năm con ngựa tông vào.

Trong không trung Đế Thiên An đuổi người theo sau, song kiếm điên cuộng chặt chém, mỗi một kích cùng trường thương y va chạm với nhau, như sấm nổ kình khí tàn phát ra, đao kiếm thương khí tứ tung khắp nơi.

“ Đồ ngu” Tiêu Sắt một chân đạp đi Lôi Vô Kiệt còn đang say mê quan sát, kịp đem hắn đá văng đi một đạo kiếm khí đỏ hồng lao đến.

“ Vù” Đám người quan chiến lập tức đằng thân lùi ra xa khỏi chiến trường đại chiến của hai người, con mắt mở to hết cở nhìn trong không trung hai người quyết chiến.

“ Thật hay giả, đến cả Thương Tiên cũng bị lảo đại đè đánh” Lôi Vô Kiệt nhìn trên không trung, cứ mỗi một đòn giao thủ Tư Không Trường Phong lại bị chấn lùi về sau, không cách nào tin được nói.

“ Bành” Ba chuôi vũ khí lần nữa va chạm, song lần này Đế Thiên An cùng Tư Không Trường Phong cả hai đều phân hai mà ra.

“ Không xong” Lư Ngọc Trác thốt hô lên một tiếng.

Chỉ thấy ngay khi đao kiếm cùng thương va chạm, Đế Thiên An hắn mượn lực thân ảnh lùi về sau, thân hình thoát biến thân ảnh đả xuất hiện bên cạnh Vô Song bổ dọc chém ngang hiện ra.

“ Ầm” Vô Song xuất ra năm thanh phi kiếm chống đở, song trước sức mạnh của Đế Thiên An hắn chỉ có thể như diều đứt dây bị đánh văng đi.

Lư Ngọc Trát đồng tử co rút thành một cây kim khi thấy một chuôi đỏ hồng trường kiếm phi về hắn, sát khí khiếp người hắn như lọt vào thi sơn huyết hải, dường như nghe được trăm vạn oan hồn lệ quỷ tiếng kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK