Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Sơn Độc Nhãn lặng đi trong giây lát khi nghe tên ngốc kia nói, quay sang thuộc hạ mình lên tiếng : “ ngươi còn đứng đó làm gì nữa?”

“ Vâng! Mọi việc để thuộc hạ lo ạ” Nghe xong, khống chó người chậm rãi đi đến, tươi cười nói : “ lũ chó này đã bị bỏ đói mấy ngày rồi.”

Hàn Phi Quang đầy mặt tươi cười : “ Ô ho, ta không biến chúng mày thành món cầy tơ bảy món thì thôi, ngươi còn...”

Đế Thiên An chậm bước lên, nói : “ lùi lại ! đây không phải giống chó thường đâu”

“ Ha ha, ngươi cũng biết nhiều chuyện đấy nhỉ? Đúng vậy! chúng là bảy khuyển được luyện Thiết Ma Thuật, thuộc môn Thú Binh Kỹ Giáp Thuật” Không một chút e ngại nào, y chậm rãi nói ra bất phàm của đám chó mình nuôi.

“ Chúng có bộ da cứng như sắt, rắn như đồng không gì địch nổi. Nhưng ta đâu đến đây để nói về chó cho các ngươi” Nói đến đây hắn một tay vươn ra, trực tiếp chỉ về trước quát lớn ra lệnh : “ tấn công”

“ Gruuu” Bảy con hắc khuyển nghe lệnh nhảy đến, nhưng chỉ một nhảy lại không dám động thân đến gần, bởi tại cái thân ảnh kia tỏa ra khí tức để cho bọn nó kinh sợ.

“ Hừ!” Đế Thiên An hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chấn nhiếp đám hắc khuyển này, một tay vươn ra, nói : “ ta cho các ngươi ba cái hô hấp lập tức cút đi, bằng không toàn bộ nằm lại ở nơi này”

Kim Sơn Độc Nhãn đám người lặng đi một lát, sau đó trừ thủ lĩnh Kim Sơn Độc Nhãn ra còn lại đám người cười to một tràng, tựa như nghe được mấy lời gì đáng buồn cười nhất.

“ Mượn dùng một lát” Đế Thiên An bất động thanh sắc, sau đó một tay vươn ra trực tiếp cách không hấp vật.

Lời dứt, trường kiếm trên tay của Đàm Hoa Liên rời vỏ phát ra một tiếng lanh lảnh, bắn nhanh mà ra, dưới Đế Thiên An cách không ngự vật rơi vào tay hắn

“ Xoẹt!”

Nhanh như thiểm điện, Đế Thiên An vung kiếm để lại một đạo tàn ảnh, một kiếm này hắn thi triển Ngang Tứ Phương của Tung Hoành kiếm pháp, một kiếm quét qua bốn phương.

“ Phốc xích!” Bảy cái đầu hắc khuyển dưới lực đạo cùng trường kiếm chém đoạn, lăn rơi trong không trung, máu đỏ tươi bắn ra. Đồng thời trường kiếm nơi tay Đế Thiên An xuất hiện từng cánh hoa anh đào hiện ra rồi tan biến.

“ Thú vị” Đế Thiên An nhìn từng cánh hoa anh đào rơi ở xung quanh rồi tan biến, với hắn nhãn quang đương nhiên nhận biết đây chính là kiếm khí đặc trưng của thanh kiếm này.

Phục Ma Hoa Linh Kiếm là tên gọi của thanh kiếm này, Đàm Hoa Liên sở dĩ bị trọng thương và chịu Kim Sơn Độc Nhãn cũng là vì chính thanh kiếm này mà ra. Bởi nó là một trong bát đại kỳ bảo của võ lâm.

Nó sở dĩ được xem là bát đại kỳ bảo, bởi vì nó nổi tiếng với khả năng phá tan mọi loại tà chú trong thiên hạ, được xem là khắc tinh. Song ít người biết được nó còn một cái tên khác, một cái tên mà người trung nguyên không hề biết đến Ma Linh Kiếm.

Cái tên đã nói lên tất cả, nó vốn không phải là thanh kiếm như thế nhân trung nguyên lầm tưởng. Mà là một thanh ma kiếm có thể thôn phệ chủ nhân của mình.

Thanh kiếm chứa ma tính có khả năng điều khiển trí óc người sử dụng, sẽ cho người sử dụng nguồn sức mạnh cực lớn trong thời gian ngắn nhưng đồng thời sẽ tiêu hao sinh lực của người sử dụng cho đến chết.

Nhưng người biết được đặc tính này cùng lai lịch của nó đều rất ít. Chỉ biết rằng tại mấy mươi năm trước một tên kiếm khách từng nhắc lên hạo kiếp võ lâm, Kiếm Ma chính sử dụng thanh Ma Linh Kiếm này.

Cuối cùng thiên hạ Ngũ Tuyệt hợp lực, sau đó Kiếm Vương đánh bại Kiếm Ma thì thu lấy thanh ma kiếm này. Sau này giao lại cho cháu gái mình là Đàm Hoa Liên sử dụng.

“ Nhanh quá” Kim Sơn Độc Nhãn cùng đám người giật mình khi thấy được một kiếm kia của nam tử bắt mắt.

“ Hả! đàn chó của ta” Quỷ Khuyển nhìn đàn chó mình chết thảm, gả khiển chó kinh hoảng, phải biết đàn chó của hắn do bí thuật nuôi dưỡng, đao thương bất nhập à.

“ Phục Ma...... Hoa Linh Kiếm”

“ Đó phải chăng là thanh kiếm báu có thể diệt trừ được tà thuật?”

“ Đại ca đang tìm báu vật này”

“ Đại ca”

Từng tên thuộc hạ của Kim Sơn Độc Nhãn cùng thủ hạ của thế lực thuê lấy nhóm sát thủ khét tiếng kia kinh hô, bọn họ nghe danh về Phục Ma Hoa Linh Kiếm, song đây đa phần cũng là lần đầu tiên mới thấy được.

Tuy nhiên chưa ăn thịt heo vẫn biết heo chạy, chính kiếm khí hoa anh đào kia cũng nói lên tất cả rồi, lập tức ồn ào lên.

Cũng chính vì Phục Hoa Ma Linh Kiếm cho nên mới giải thích vì sao đám cẩu khuyển kia mình đồng da sắt lại dể dàng bị chém đứt thân thể và chết nhanh như vậy.

“ Một kiếm kia, nhanh quá” Đàm Hoa Liên đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử kia, một kiếm vừa rồi nàng vậy mà không thấy rõ hắn động tác, quá nhanh, có thể thấy được nam tử kia kiếm pháp mạnh mẽ thế nào.

“Hm, hóa ra thanh kiếm chỉ giết được lũ cẩu à” Hàn Phi Quang lại chú ý đặt ở một phương diện khác.

“ Hai người đi trước một bước đi, nhất là Đàm huynh đệ còn thương tích, chiến đấu không cẩn thận lại bị thương, ta lại đau lòng” Đế Thiên An lại cất lời trêu chọc.

Đàm Hoa Liên nghe hắn nói có chút ngượng.

Hàn Phi Quang đi đến bên cạnh Đàm Hoa Liên, một tay đặt lên vai : “ chuyện đó giờ không quan trọng. Này lệnh huynh, việc bây giờ cần nghĩ là làm sao thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt”

“ Không dễ đâu” Đàm Hoa Liên bình ổn lại tâm tình của mình, bản thân từng giao đấu với Kim Sơn Độc Nhãn cho nên biết hắn võ công mạnh mẽ thế nào.

Cộng thêm thủ hạ đi theo đông đảo mà bọn họ chỉ có ba cái, bản thân mình thì bị thương còn Đế Thiên An cùng Hàn Phi Quang võ công không rõ, nhiều đấu ít muốn rời đi đúng là không dễ.

“ Dễ lắm à, tôi có cách, đưa tay đây” Hàn Phi Quang nghe xong cười nói.

Đàm Hoa Liên nghe được có chút không rõ cái tên này có cách gì, nhưng vẫn đưa tay ra.

“ Giữ cho chắc nhé, một hai...” Hai bàn tay nắm lấy cổ tay Đàm Hoa Liên và không cho y kịp phản ứng, Hàn Phi Quang lấy đà sau đó quăng mạnh Đàm Hoa Liên về phía vách núi dựng đứng phía trên.

Kim Sơn Độc Nhãn cũng thấy được, có điều chỉ cần Phục Hoa Ma Linh Kiếm còn ở đây thì cái tên kia có chạy thế nào, hắn cũng không một chút quan tâm, tay nhẹ phất lấy lạnh giọng ra lệnh : “ không được để cho tên kia chuồn”

“ Vâng! Đại ca” Tam đại thuộc hạ, Quỷ Khuyển, Đồng Vũ, Chấn Kinh đồng thanh hô một tiếng, vây chặt lấy Đế Thiên An.

“ Đàm huynh, hãy đở lấy” Ném xong Đàm Hoa Liên, Hàn Phi Quang trở tay đem hạp gỗ phía sau lưng ném mạnh lên, sau đó dẫm chân tung người mà lên sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK