Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có quân Sở kinh hãi mà quân Hàn sau một đêm cũng hãi hùng không thôi, khi chứng kiến trong đêm rít gào như sấm nổ đạn pháo công kích.

Mười vạn quân Sở tinh nhuệ lại thất bại mà đi, binh bại như núi đổ hoàn toàn không phải là chi binh tinh nhuệ của nước Sở.

Mà bọn họ cũng hiểu vì sao như vậy, cũng đón nhận cảm giác sợ hãi trùng kích tinh thần khi bọn họ cũng bị đạn pháo chiếu cố.

“ Truyền lệnh rút quân về biên giới Hàn quốc”Bạch Diệc Phi gương mặt âm trầm, dục ngựa hạ lệnh cho binh sĩ dưới trướng.

" Vâng" Tên Huyết Y Vệ thân binh lập tức cung kính đáp, sau đó dục ngựa mà đi truyền lệnh của chủ tử mình.

Mười vạn quân tinh nhuệ của nước Sở còn thất bại Bạch Diệc Phi hắn tuy tự phụ cũng không ngông cuồng như vậy. Nhất là thất bại trong việc đem thập công tử giết, hắn đối với Đế Thiên An càng thêm kiêng kỵ.

Mặc dù không rõ bên trong tòa thành kia còn đạn pháo công kích hay không? nhưng đối phương sở hữu vũ khí sát thương lớn như vậy, một khi ra tay quân đội dưới trướng mình cũng sẽ nhận lấy thương vong lớn.

Đến giờ Bạch Diệc Phi cũng đã nhìn ra được Đế Thiên An đã đoán ra được phản loạn phía sau, thuận nước đẩy thuyền mượn tay hắn thu lợi cho mình. Bản thân hắn chém giết Bách Việt vương thất làm áo cưới cho y.

Bây giờ, phản loạn đã dứt nếu phát binh lại trái với cờ hiệu đánh ra, bây giờ rời đi với bọn họ mà nói chính là cơ hội tốt. Thậm chí Đế Thiên An cũng mắt nhắm mắt mở cho bọn họ trở về Hàn quốc, tiếp thu Bách Việt đổ nát.

Nếu ở lâu, chỉ e đêm dài lắm mộng mọi chuyện vở lở. Thậm chí đợi chờ cho Đế Thiên An chỉnh đổn xong, toàn quân cũng bị Bách Việt nuốt trọn, đứng trước vũ khí kia quân Hàn không chống chịu nổi.

“ Rầm rầm!!” trùng điệp tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, đại quân Hàn quốc dưới lệnh của chủ soái Bạch Diệc Phi lập tức nâng cước bộ rời khỏi Bách Việt chi địa.

Nhưng đến thì dễ đi lại là một chuyện khác.

“ Đùng!! Đùng!....”

Bạch Diệc Phi đồng tử mở lớn, bên tai nghe được từ xa thanh âm vang lên, quay đầu liền thấy được trong không trung rít gào lao đến từng đầu đạn, như hỏa diễm bốc cháy lao nhanh đến hậu quân Hàn quốc.

“Ầm! Ầm!!”

Mặt đất bị cày xới, huyết nhục tứ tung khi đạn pháo cày xới mặt đất.

“ Truyền lệnh, hỏa tốc rút quân, phân tán quân lực ra hạn chế sát thương” Bạch Diệc Phi chau mày ngưng trọng, điều hắn lo ngại rốt cuộc đã đến, không nghĩ Đế Thiên An lại sớm động thủ như vậy, lập tức ban phát hạ lệnh.

Rất nhanh sau đó, đại quân Hàn quốc một đường gấp rút di chuyển, nhất là những binh sĩ hậu quân chứng kiến uy lực của đạn pháo. Kẻ nào kẻ nấy co giò mà chạy, gương mặt giấu trong mặt nạ ai nấy cũng hoảng sợ không thôi.

“ Giết!!” Rung trời thanh âm từ các ngọn đồi núi phía trên phát ra, truyền vào tai đám binh sĩ Hàn quốc càng làm cho bọn họ sợ hãi, không ai nói ai gương mặt kinh hoảng mà nâng lên tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.

Không còn như trước tinh nhuệ thiện chiến, không còn là hổ lang chi binh mà giờ đây dưới đạn pháp truy kích phía sau. Hàn quân nơm nớp lo sợ, hoảng loạn mà bỏ chạy.

Một bên khác, Vô Song Thành ba trăm dặm bên ngoài, Sở quốc quân doanh.

" Nói đi, ta không phải không tiếp nhận được?"' Hạng Yến nhìn phía trước nhi tử, thuộc hạ lẫn mưu sĩ bên trong soái trướng, ánh mắt khóa chặt về con trai thứ hai của mình Hạng Lương hỏi lấy.

Hạng Lương liền nói : " Phụ soái, khi được lệnh chặt gỗ làm thuyền theo sông tập kích thành nam, chi quân của nhi tử dẫn theo lọt trúng mai phục đêm tối khó dò không phát hiện được dầu đốt tràn ngập lòng sông.."

Nói đến đây, đám người trong phòng cũng không cần phải đợi Hạng Lương nói tiếp cũng đã hiểu được diễn biến tiếp theo, đối phương đem dầu mỏ thả sông phóng lửa.

Mặt sông đầy dầu mà thuyền lại làm bằng gỗ, đáng nói là đối phương đã lường trước được lợi dụng đêm tối bố trí bẫy rập. Lại đoán được phe mình sẽ lựa chọn đêm tối chọn lựa phát động tiến công, lấy áp đảo quân lực sét đánh xu thế công kích.

Hạng Lương ngập ngừng một hồi : " Trong đợt mai phục này, quân địch sử dụng một loại vũ khí có sức sát thương lớn, gặp lửa phát nổ, chiến thuyền không cách nào chống chọi được, rồi bị những quả đạn sắc từ cửa thành hủy diệt, tất cả thuyền đều bị phá hủy..một vạn đại quân chỉ có thể... chỉ có thể trở về 3 ngàn tàn binh"

Hạng Yến ánh mắt sưng đỏ nhìn con trai thứ hai mình quỳ xuống bên dưới, trên người vết thương chồng chất, thậm chí da thịt còn bị bỏng đang được vải vóc băng bó, nhắm đôi mắt lại bất lực than thở : " không hổ là Bách Việt đệ nhất trí giả, thứ đáng sợ vũ khí lần này lão phu bại không oan, truyền lệnh rút quân rời khỏi quốc thổ Bách Việt lão phu tự vệ chịu tội với vương thượng"

" Phụ soái" Hạng Siêu cùng đám người kinh hô lên, ánh mắt lo lắng không thôi khi lần này 10 vạn đại quân xuất binh bị diệt đi bốn vạn người, số còn lại bị bắt sống chỉ có 3 vạn quân sĩ may mắn tháo chạy nhưng sĩ khí tụt dốc không phanh, không binh sĩ nào nguyện ý đối mặt công kích tòa tường thành đó lần nữa.

Hạng Yến tiếp tục nói : " công tử Đế Thiên An người này tài trí đáng sợ, có thể nghĩ ra thử vũ khí đáng sợ như vậy, đối với dụng binh lại có một tay, Thiên Hạ Vô Song thành vũ lực bày ra đủ sức ngăn chặn Hàn Sở liên quân, hắn lại không làm như thế mà đợi cho Bách Việt họa loạn mới ra tay."

Phạm Tăng mắt mở lớn hiểu ra Hạng Yến muốn nói gì : " Ý của đại tướng quân, phản loạn của Bách Việt vị công tử này đã sớm đoán ra, muốn mượn tay Hàn Sở rồi thu lợi sau cùng về mình."

Long Thả trên người băng bó vết thương bộ giáp trên người cũng bị thủng nhiều chổ, tiếp lời : " nếu như vậy người này thật đáng sợ, Bách Việt vương thất bị Bạch Diệc Phi tàn sát, công tử Đế Thiên An đợi cho trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi"

Hạng Yến gật đầu nói : " mọi người đều bị hắn lừa gạt cả, không trành quyền vị tự chọn đất phong, Thiên Hạ Vô Song Thành xuất thế sở hữu vũ lực đáng sợ , mấy năm nay y lại không ngừng hấp thu lưu dân các nước nhân lực trong thành bành trướng lên đến 1 vạn người, tài trí như vậy ánh mắt viễn siêu có thể nhìn thấu bố cục, thuận nước đẩy thuyền bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, nếu quân Sở tiếp tục ở lại chỉ e quân sĩ đều hy sinh vô ích trước thứ vũ khí đáng sợ đó"

Hắn đã nhìn ra được thâm sâu đáng sợ của người kia, vạn lần không nghĩ đến được đó là hắn đánh giá còn quá thấp người kia. Bây giờ khi hắn nhận ra được thì đã quá muộn, đại quân sa lầy ở Thiên Hạ Vô Song thành, sau bị một đòn phản kích của Đế Thiên An mà đại bại.

Bây giờ cho dù chỉnh đổn lại đại quân, binh sĩ cũng không dám tấn công tòa thành kia nữa. Bởi một đêm qua binh sĩ sống sót trở về ai nấy đều thần hồn nát thần tính, một khi lâm trận đối chiến không đánh đã thua.

Trong tay lại sở hữu thứ vũ khí sát thương như vậy, bây giờ không rút sớm mà ở lại, sớm muộn gì cũng bị Đế Thiên An cho vây chết tại nơi này.

Phạm Tăng gật đầu đồng ý, rồi nói : " Sự xuất hiện của người này, chỉ e Bách Việt quật khởi đã là vấn đề thời gian, đối với Sở quốc mà nói là một chuyện không phải tốt đẹp"

Tuổi còn trẻ hùng tài đại lược, nắm trong tay sát thương cực lớn vũ khí. Sở quốc lại có mối hận diệt quốc. Một khi Đế Thiên An chấp chưởng lại Bách Việt, dựa vào tài trí của hắn Bách Việt hùng cường là sớm hay muộn thời gian.

Khi đó một Bách Việt cường đại với Sở quốc phía nam mà nói chính là một đại địch.

“ Báo!!” một tên Sở quân từ bên ngoài vội vả chạy vào, tiến vào bên trong soái trướng cung kính nói.

“ Thiên Hạ Vô Song Thành chia binh hai đường, một tiến quân đánh Hàn. Phía còn lại do đích thân công tử Đế Thiên An dẫn quân đánh đại quân ta” Tên thám báo vội vã bẩm báo.

Lời này vừa xong, nháy mắt bầu không khí trong soái trướng liền ngưng trọng hơn bao giờ hết, còn có cả khẩn trương lẫn lo lắng.

“ Y dẫn theo bao nhiêu người? khoảng cách bao xa?” Hạng Yến dò hỏi.

Gã thám báo đáp : “ chỉ có năm trăm tinh nhuệ kỵ binh. Cách chúng ta còn năm mươi dặm đường”

“ Năm trăm người, Đế Thiên An đúng là cuồng ngạo kinh người. Phụ soái, hài nhi nguyện dẫn quân chặn đánh y” Hạng Siêu trầm giọng nói.

Hạng Lương tiếp lời : “ nếu như chúng ta có thể bắt giữ y. Có thể nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng”

“ Nhưng đây cũng là một cái bẫy, công tử Đế Thiên An trí dũng song toàn, hắn đích thân xuất mã. Tất sẽ có hậu thủ lưu lại phía sau” Phạm Tăng nhắc nhở nói.

Hạng Yến vuốt râu suy ngẫm một lát, một tay ra hiệu cho thám báo ra ngoài, sau một lúc lên tiếng : “ Phạm Tăng ngươi nghĩ như thế nào?”

Phạm Tăng được hỏi đáp : “dù y chỉ có năm trăm người đi nữa, nhưng chỉ cần mang theo thứ vũ khí kia, cự ly xạ kích xa cộng thêm sát thương lớn. Binh sĩ dưới trướng một đêm bôn ba vất vả. Sĩ khí đại giảm còn chưa bình ổn lại chỉ e chưa đánh đã thua mất. Nếu là ta trước sẽ công tâm, sau mới là công người.”

Hạng Siêu đám người nghe xong trầm mặc, suy ngẫm lời nói của độc sĩ Phạm Tăng.

“ Ukm!” Hạng Yến gật đầu, nói tiếp : “ năm trăm người binh lực ít ỏi nhưng lại cơ động, bên ta mặc dù quân lực nhiều hơn, song binh sĩ còn chưa hết bàng hoàng. Nếu như thứ vũ khí kia công kích, trận doanh liền hỏng. Nếu như không phải là năm trăm người…”

Nói đến đây Hạng Yến đứng dậy, lớn tiếng : “ truyền lệnh, đại quân nhổ trại, chia binh ba đường rời khỏi Bách Việt”

Tài trí của Đế Thiên An hắn đã biết, đến hai mươi vạn quân Hàn Sở còn không đánh hạ được Thiên Hạ Vô Song thành, nói chi là số lượng binh mã bại trận bây giờ. Cho nên dù là thật hay giả, hắn cũng không muốn cùng người này tiếp tục giao chiến. Trước bình ổn lại lòng quân, tránh đi giao chiến sau đó mới tính tiếp được.

“ Đám người nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy chắp tay quỳ một chân nhận lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK