Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng trong lúc này, thông qua đặc thù thủ đoạn của nguyên chủ Thiên Trạch, Thiên Trạch đem mắt mở ra, tại trong lúc triệu hoán bộ hạ của nguyên thân hắn phát hiện ra có một thuộc hạ ở gần mình.

Thiên Trạch không nán lại lâu, tiếp đến dùng Độn Không Thuật mà rời đi, không nhanh không chậm chừng nửa tiếng thì tìm đến một cái sơn động ẩn trong núi vắng.

Sơn động u tối ẩm ướt nhưng không phải tự nhiên mà sinh, lối vào đường đi gập ghềnh nhưng nhìn qua đã biết có nhân lực sửa tạo.

Một lối đi duy nhất chừng hai ngàn mét thì dừng trước một cửa đá lớn. Không thể đi tiếp trừ khi tẩm cửa đá kia được mở ra. Ở phía trước có hai cái binh sĩ canh giữ lấy, là người canh gác lấy nơi này.

“ Ầm! Ầm!”

Thiên Trạch dễ dàng xuất hiện ở trước cửa đá, sau đó không cho hai tên sĩ binh cơ hội mà giết chết ngay. Tiếp đến đem chốt cơ quan đặt bên trái cửa đá gạt xuống. Lập tức cơ quan khởi động, tấm cửa đá mấy vạn cân theo cơ quan được kéo lên, trầm trọng thanh âm không ngừng vang lên.

Cửa đá so với Thiên Trạch giam giữ ít dày hơn, hiển nhiên hai tòa ngục giam giữ đối tượng sẽ khác xa nhau. Nơi này được tạo ra thực tế là để cho Dạ Mộ trong tối giam giữ, hoặc là trung chuyển cất giấu một vài thứ không người biết.

Thiên Trạch chậm rãi bước qua cửa đá, hắn trong mắt liền thấy một tòa ngân bạch sắc trong suốt thủy tinh trong, ở trong đang bơi lôi trong làn nước là một cái nữ nhân.

Nàng liền giống một cái mỹ nhân ngư, du tẩu tại đầy nước lồng thủy tinh. Nàng trên thân chỉ giữ lại hạ thể che lấp váy ngắn, phần trên không có xuyên bất kỳ vải vóc tơ lụa nào, bất quá, nàng này mái tóc dài, lại đem trên thân bộ vị trọng yếu cho che lại.

“ Có người!” nữ tử bên trong lồng thủy tinh không nhìn được cảnh sắc bên ngoài, nhưng tiếng động truyền qua nàng lại phát hiện được.

Liền sau đó không lâu nàng phát hiện ra được sự tình bất thường, đó là tường thủy tinh chổ nàng bắt đầu xuất hiện rạn nứt, một thanh không sắc bén gì mấy lưỡi kiếm đã xuyên qua lồng thủy tinh.

Không chỉ một thanh mà có mấy trắm thanh như vậy, chúng dễ dàng xuyên qua lồng thủy tinh rồi lại quỷ dị như sương khói tiêu thất.

“ Ầm!!”

Lồng thủy tinh đã thủng mấy trăm chổ, dưới áp lực của nước đẩy ra liền vở ra một cái lổ hổng, nước bên trong lại càng đổ ra nhiều hơn.

“Chủ nhân!” nàng thông qua lổ hổng kia trong làn nước phát hiện ra cái thân ảnh nam tử cao lớn, không sai chính là chủ nhân của nàng, dù y phục trên người hoa lệ song dung mạo thì không sai biệt được.

Vốn nàng còn tưởng rằng là thủ hạ của Cơ Vô Dạ đến đón nàng, lại không nghĩ đến chủ nhân lại đến tìm nàng. Mà nghĩ lại thì chủ tử có thể liên lạc với nàng từ xa, có lẽ chính là dựa trên việc triệu hoán mà phát hiện ra chăng?

Đây là một trương bóng loáng như ngọc mà lại ôn nhuận thấu hồng mặt trái xoan, dung mạo tuyệt mỹ xinh đẹp.

Chỉ tầm hai mươi đổ lại, thân hình thon dài yểu điệu, mái tóc đen dài rủ xuống sau lưng, làm cho nàng tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Tròng mắt của nàng có màu xanh lam, cho người ta một loại cảm giác dụ hoặc mê huyễn, để cho người ta có dục vọng chiếm lấy nàng.

Nhất là tình huống hiện giờ khó có người nam nhân nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn, nàng quả thật là một cái vưu vật khiến nam nhân mê mệt.

“ Linh Cơ tham kiến chủ nhân!” Diễm Linh Cơ không để ý đến tình huống hiện giờ bại lộ, nàng đến trước người nam nhân kia khẽ cúi người một chân khụy xuống hành lấy đại lễ.

“ Đứng lên! Lấy nàng trí tuệ bị bắt vào đây lẽ nào là muốn lấy thân vào hiểm cảnh” Thiên Trạch nhìn về phía trước tuyệt mỹ dung mạo nữ hài mà hỏi.

Khi Đế Thiên An chuyển sinh đến đã ra tay trước với Diễm Linh Cơ. Nhưng tại thế giới này lại trở về với quỹ tích như trước.

Diễm Linh Cơ chủ động đưa thân vào hiểm cảnh, làm mỹ nữ được Tứ Hung Thú bắt đưa cho Cơ Vô Dạ. Chỉ là còn chưa đợi Vô Song Quỷ đến tiếp ứng thì Thiên Trạch đã đến và giải cứu.

“ Linh Cơ xấu hổ còn để chủ nhân trợ giúp” Diễm Linh Cơ uyển chuyển trả lời, sau đó chậm rãi đứng lên.

“ Hả? Lẽ nào....” Diễm Linh Cơ quan sát lấy thân ảnh kia, trong lòng giật mình khi phát hiện ra được khác thường.

Thái tử Thiên Trạch trời sinh dị tướng, đặc điểm nhận dạng cực kỳ rõ nét đó là một nữa cơ thể xuất hiện vảy rắn, nàng là thủ hạ phụng sự cho Thiên Trạch tính là nữa cái đồ đệ, cho nên càng rõ rệt chủ nhân nhà mình.

Nhưng vảy rắn trên má cùng bàn tay đã không còn, cộng thêm từ lúc nào chủ nhân hình thể dường như cao lớn hơn trước nhiều, hơn nữa khí tức cùng cảm giác để nàng cảm thấy như một cái khác người.

Khác lạ nhất đó là đôi mắt của chủ tử, đó là một mắt màu xanh lam như sao trời bên trong lại có nhiều vòng tím cùng câu ngọc, hoàn toàn không phải đôi mắt chủ tử trước kia nên có. Nhiều khác lạ như vậy để cho Diễm Linh Cơ nghi ngờ, cộng them chủ nhân thuận lợi đi ra ngục giam để nàng sinh nghi.

“ Đúng là thông minh, chẳng trách là tâm phúc của Thiên Trạch” Thiên Trạch cười nói, suy nghĩ trong đầu Diễm Linh Cơ hắn có thể đọc lấy dễ dàng.

“ Quả nhiên!” đại não thầm hô một tiếng, nghe được lời kia cùng với đôi mắt kia đã mở ra, không còn con ngươi huyết hồng mà xanh lam, nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn, bất quá vẫn không tỏ chút khác lạ nào.

Diễm Linh Cơ yêu kiều đến gần: “ chủ nhân nói là ý gì? Linh Cơ không rõ?”

Diễm Linh Cơ dung mạo cùng thân thể đủ để khiến nam nhân trầm mê cùng khơi lên dục vọng, danh xứng với thực là một cái hồng nhan họa thủy. Giờ phút này nàng muốn tiếp cận, muốn điều tra thêm hoặc để y lơ là mà ra tay.

Mà tốt nhất phương án vẫn là bộ túi da cũng tình trạng hiện giờ của mình. Nàng trước nay vẫn luôn tự tin vào dung mạo của mình, muốn dùng hành động để thăm dò xác nhận thêm kẻ phía trước.

“ Nàng nghĩ gì ta đều biết, ta đích thật không phải là Thiên Trạch” hắn mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK