Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người bên dưới vẫn còn ngây dại chứng kiến một màn tuyệt thế chi chiến diễn ra, quá đẹp quá mỹ.

Đế Thiên An ngón tay vẩy động mặt hoa rơi xuống bị kiếm khí cắt nát tứ tung tổ hợp lại một chổ, đem thân ảnh Diệp Cô Thành rơi xuống nước đở lại.

Trường kiếm lại chuyển vô số cánh hoa bắt đầu uốn lượn rồi theo bốn phương tám hướng rơi rụng, cho đến khi chỉ còn một dải hoa xinh đẹp theo hắn khống chế trôi nổi ở không trung.

“ Ào ào ào” Mặt nước dưới hồ khoấy động, từ bên dưới một cái thạch đài hoa sen hình trồi lên.

Cho đến khi hiện lên trên mặt nước, lại phát ra một tràn cơ quan, nền ngọc mở ra để lộ mấy chục vò rượu ngọc mở nắp, tỏa ra hương thơm say người.

Chỉ thấy theo Đế Thiên An khẻ động, dảy hoa còn lại theo hắn khống chế rơi xuống mấy trăm vò rượu ngọc đó, không một chút sai sót, hoa rơi vào trong khiến cho mặt nước trong đó lăn tăn gợn sóng lên.

Đế Thiên An đạp lên cánh hoa rơi rụng chậm rải bước xuống, cất lời : “ đêm nay trăng tròn, mỹ nhân tề tụ, lại thấy được Thiên Ngoại Phi Tiên, đúng là cảnh đẹp ý thơ.”

Lời hắn nói dòng nước dưới hồ lại uốn lượn, từ bên dưới bắn lên từng dòng thủy cầu rồi bắn vào bên trong vò ngọc, làm cho nước trong hồ lại vơi đầy.

Không chỉ thế cơn gió thoáng qua cuốn theo vô số cánh hoa cũng bị y cách không hấp những cánh hoa này chậm rải bỏ xuống.

“ Có rượu cần để lâu mới ngon, có rượu mới nấu uống với ngon” Đế Thiên An cười cười, đem Hàm Quang bỏ xuống.

Sau đó phất tay đem mấy trăm nắp vò đóng lại, rồi lại cách không hấp vật, hấp lấy tám vò rượu đẩy mạnh về một nơi.

Công Tôn Lan cùng tỷ muội của mình tay nghe lấy xé gió thanh âm, vội đem tay bắt lấy vò rượu bay đến.

Giờ phút này con mắt đám nữ đả tràn đầy say mê, đối với người nam nhân này phong thái cho ngây dại đi.

“ Vù vù” Trong không khí từng vò rượu lăng không mà đến từng nữ nhân một, khiến cho đám nữ gương mặt đỏ hồng, tay ôm lấy vò rượu khư khư giữ lấy.

Diệp Cô Thành nhìn mình một chung rượu bay đến, cả người nằm trên hoa sen đài, máu tươi đổ ra thấm ướt y phục lẫn vô số bông hoa, tay khó nhọc đem chén rượu uống lấy, con mắt liền say mê hưởng thụ.

“ Công tử, ngài tặng ta một vò đi, nếu không ta chịu không nổi mà trộm một vò của giai nhân đó” Tư Không Trích Tinh ngứa ngáy khó chịu, hắn là tên nghiện rượu làm sao mà chịu được.

“ Rượu ta nấu trước giờ chỉ tặng cho mỹ nhân, thôi được hôm nay ta phá lệ, tặng cho mỗi người các ngươi một chén, muốn uống rượu của ta, để xem các ngươi có bản lĩnh đó không”

Đế Thiên An hai tay kết ấn, mặt nước xao động han bằng chi khí nahnh chóng ngưng tụ thành băng tinh.

Mười vò rượu ngọc mở nắp đổ vào bên trong đó, sau đó theo tay hắn phất mạnh hai mươi chén rượu lăng không bay đi.

“ Rượu này, Tư Không Trích Tinh ta uống định” Nói xong hắn nâng lên tuyệt thế khinh công lao nhanh mà đến, hai tay bắt lấy bốn chiếc chén rượu, sau đó mũi chân điểm nhẹ tung người về sau liền uống lấy một chén.

Ngay khi hắn đi cướp rượu, Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu còn cả Độc Cô Nhất Hạc, Cổ Tùng cư sĩ và Tây Môn Xuy Tuyết lẫn đám ngươi khác tung người theo sau, mà đoạt rượu.

“Sư muội, nhìn mặt chúng ta sư huynh muội nhiều năm, có thể phân cho sư huynh một chung không?” Tô Thiếu Khanh quay sang nhìn bốn nữ gương mặt tươi cười lấy lòng nói.

“ Không được” Bốn nữ lập tức hô lớn lên, Tôn Tú Thanh nói : “ sau sư huynh không đi cướp rượu đi?”

“ Đây là rượu công tử tặng cho, sư huynh ngươi muốn uống, nằm mộng đi” Thạch Tú Tuyết cất lời.

Diệp Tú Châu quay sang trừng hai sư huynh của mình một cái : “ muốn uống rượu, hỏi đao của muội đả!”

Nghiêm Thiếu Anh gương mặt rầu rĩ nhìn hai mươi chén rượu đả bị người khác đoạt đi, hắn có lòng nhưng vô lực à, người tranh đoạt đều là võ lâm cao thủ hơn xa hắn à, chưa kể đợt đầu này còn có sư phụ của mình đây.

“ Ôn nhuận như hoa, thư lạnh như gió, nhu diệu như trăng, lại cay liệt như liệt diễm, ôi còn cả bùi bùi... cả mùi chua” Tư Không Trích Tinh mở mắt ra, ngồi trên một thân cây chỉ có thuần một lá tím, con mắt say mê nhìn chén rượu băng của mình dần tan đi.

“ Rượu ngon, quả là rượu ngon, tuyệt thế rượu ngon, một chén rượu này khiến cho bần đạo nhớ lại lúc còn trẻ gặp được một mỹ nhân” Cổ Tùng cư sỉ than thở nói.

“ Đến rồi, lần này Nghiêm Thiếu Anh ta muốn uống” Nghiêm Thiếu Anh tung người dẫm chân mà lao đến không trung khi thấy 20 chén băng rượu khác bay đến.

“ Rượu này Ngụy Tử Vân ta cũng muốn uống” trên giang hồ vang danh Tiêu Tương Kiếm Khách lúc này cũng gấp gáp tung người tham dự vào hàng ngủ đoạt rượu.

“ Rượu này hòa thượng ta cũng muốn uống” Thành Thực hòa thượng, đầu trọc lóc nhảy lên chen vào.

“ Hòa thượng, ngươi là người xuất gia, cũng tranh đoạt rượu” Đường môn Đường Thiên Tung quát lớn một cái, cướp lấy tay hắn một chén rượu.

“ Hòa thượng làm sao không thể uống rượu” Thành Thực hòa thượng cười nói, tay đối chưởng bức đi ám khí của y, nhưng chậm một bước chén rượu đả bị đoạt, chỉ có thể hậm hực cướp đi một người khác, võ công thấp hơn.

Khoảng cách cuộc quyết chiến giữa đêm trăng tròn có một không hai giữa Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành và vô song công tử Đế Thiên An đả qua đi 3 ngày.

Những khách nhân quan chiến cũng lần lượt rời khởi xa hoa lộng lẩy cung điện, người nào người nấy đều tiếc nuối thở than.

Chỉ trong 3 ngày bọn họ được chủ nhân nơi này cho phép ở lại, hưởng thụ mọi thứ xa hoa quý giá, lẫn chỉ có độc nhất nơi này mới có.

Nay thời hạn đả hết đám người đều được đẩy ra ngoài, hơn nữa là cưỡng ép đẩy ra, toàn bộ người đều bị trúng thuốc mê rồi được các khung cơ quan chở ra ngoài cả. Chỉ có mỹ nhân xinh đẹp, các cô nương khuê các là còn nán lại nơi này, muốn bao giờ ra ngoài đều được cả.

“ Ôi, tiếc thay, tiếc thay” Mộc đạo nhân ngồi trong buồng toa thở than lên.

“ Aiii” Cổ Tùng cư sỉ thở dài một cái, ngán ngẩm nói : “ công tử Đế Thiên An hạ một chiêu này đúng là khiến lảo trở tay không kịp à”

“ Quá ác, tên này đúng là đuổi người mà” Lục Tiểu Phụng oán trách nói : “ các cô nương xinh đẹp đều lưu giữ lại cả rồi, ta bây giờ đả hiểu y vì sao chọn nhà mình làm nơi quyết chiến rồi.”

Tư Không Trích Tinh ngồi xuống, con mắt ngó về Hoa Mãn Lâu một cái hộp gỗ dài, cười cười : “ trong đám người chúng ta, tại sao y lại chỉ có tặng quà cho huynh chứ, thật là phân biệt mà.”

Hoa Mãn Lâu cười cười, nói : “ hẳn là tại hạ giống huynh ấy đi.”

Đám người gật đầu, Cổ Tùng cư sỉ dò hỏi : “ không biết bên trong là gì?”

Hoa Mãn Lâu đáp:“ Chỉ là Tuyết Đỉnh Ngân Thoa, Thục Sơn Vân Yên, Quân Sơn Ngân Châm và Thúy Sơn Long Tỉnh, bốn loại trà mà tại hạ yêu thích.”

“Ực” Cổ Tùng cùng Mộc đạo nhân con mắt thòm thèm, nuốt một ngụm nước bọt lên, sau đó nói : “ có thể chia cho lảo một ít không?”

“ Hai vị, muốn chia phải là tại hạ mới đúng à, y dù sao cũng là tại hạ bằng hữu” Lục Tiểu Phụng cười nói, tay sờ cái miệng, nói : “ y thật quá keo kiệt, chỉ chiêu đãi chúng ta một loại trà.”

“ Đúng vậy à” Tư Không Trích Tinh đả nhanh xuất hiện tại một cái vách tường bên, lấy ra một cái ấm nước sứ, cười cười nói : “ cũng sắp rời khỏi, chúng ta uống một chén thử cho biết đi”

“ Ý hay” Đám người thốt lên, cười tươi tắn nhìn Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu cười cười, nói : “ các vị thật quá đáng à”

Nói như vậy nhưng y vẫn cẩn thận mở ra hạp gỗ, bên trong có bốn ngăn cách biệc trong đó có bốn loại trà đả sấy khô, mùi thơm thoang thoảng tản ra.

Y bốc lấy một ngụm nhỏ sau đó bỏ vào ấm trà, rồi nhanh tay chặn lấy bàn tay của Tư Không Trích Tinh lại.

Cổ Tùng cư sỉ mắng : “ tên này, uống trà chớ có phải uống nước lả đâu”

Mộc đạo nhân chen vào : “ pha chế trà cũng là một khâu quan trọng”

Hoa Mãn Lâu gật dầu, đem tay tiếp nhận cái chén sứ nước sôi y lấy từ chổ đựng ấm trà. Từ tốn đổ vào, sau đó lại đưa cho trộm vương.

“ Mấy người các ngươi, được uống không, còn mắng ta” Tư Không Trích Tinh bỉu môi sau đó lại nhanh chóng lấy một chén khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK