Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ý đồ của Quỷ Mị Sâm Lâm trở thành dang dở, bởi hai cái thân ảnh đã xuất hiện ở nơi này, một trong đó vừa hiện thân trực tiếp đem thương thế của cả ba chữa trị, khiến cho cả ba tình thế nguy hiểm được giải nguy.

Sự xuất hiện của hai kẻ này cũng để Chân Thiền phát hiện.

Một trong hai Chân Thiền chú ý đến một nam tử. Y rất đặc biệc, mái tóc dài rực rở như hỏa diễm, đôi nhãn đồng nhưu sao trời phát sáng, đồng tử trong xuất hiện những vòng tròn đồng tâm, tại đó trên có những chấm đen ở đó.

Đồng tử lại là những bông hoa vàng xếp chồng lên nhau, đôi nhãn đồng này cực kỳ đặc biệc, hắn chưa từng thấy qua ai sở hữu đôi nhãn đồng đặc dị như vậy.

Nhưng chưa hết, tại mi tâm lại có một con mắt thứ 3 giống như hắn, nhưng thuần một màu vàng kim, đôi mắt trên lại xuất hiện các ấn ký như hỏa diễm sống động, mỗi cái ấn ký hỏa diễm kia lại bất đồng nhan sắc lẫn hình dạng.

“ Là y! kẻ đả thương tam đại Thánh Vương cùng đại trưởng lão! Đế Thiên An” Chân Thiền Thánh Vương thầm nói.

Kẻ còn lại là một cô gái, Chân Thiền Thánh Vương có thể nhận ra gốc gát của nàng, là một nữ nhân loại.

Bạch Thái thân hình lóe lên nhanh chóng biến mất, đã xuất hiện ở bên cạnh Quỷ Mị Sâm Lâm sau đó mang nó dời xa, trên tay mang theo một viên đậu xanh lục “ đây, Quỷ Mị Sâm Lâm ăn lấy”

Quỷ Mị Sâm Lâm không khách khí phục dụng.

“ Con người, lại có thể như Minh tộc dùng Độn Không thuật ư?” Chân Thiền Thánh Vương quan sát một màn này nghi hoặc, hắn cũng không có ra tay cản lại.

Loạn Vũ Cuồng Đao cũng không làm kiêu gì, vui mừng há miệng đem nhai nuốt hạt đậu xanh lục bích từ chổ Bạch Thái, ngay khi nuốt vào người, thương tích trên người cũng được hồi phục phần nào, tuy nhiên đao khí của chính bản thân vẫn không bài trừ được, cần phải có thời gian mới trục xuất.

“Cảm ơn muội Bạch Thái” Loạn Vũ Cuồng Đao cảm kích, thân ảnh đứng dậy nhìn về Chân Thiền Thánh Vương nói : “ Đầu trọc Đại Thần, đau đấy”

Đế Thiên An đi đến gần Tinh Tinh Hữu Lệ, bàn tay vươn ra nói : “ có đau không?”

“ Hừ!” Tinh Tinh Hữu Lệ hừ một tiếng, đem tay đánh đi tay hắn tự thân đứng lên, thông qua chiến giáp vết thương trong người cũng được chữa trị, bất mãn : “ ta còn tưởng ngươi ở trên kia vui vẻ quan sát chứ”

“ Vốn không định đến! nhưng mà lại sợ bảo bối chịu thiệt! đến chậm một chút nàng mất mạng không phải Bản Đế bị thiệt hại nặng ư?” Đế Thiên An cười nói.

Tinh Tinh Hữu Lệ nghe được con mắt hiện ra quang mang, tuy Đế Thiên An là cái tên lưu manh trêu chọc nữ tử nhưng hắn cường đại nàng biết rõ, nhất là vừa rồi nếu không có trên người nàng mặc đồ của Đế Thiên An có lẽ đã chết mất rồi.

“ Ngươi chính là Chân Thiền Thánh Vương!!” Đế Thiên An quay sang nhìn hỏi.

Chân Thiền Thánh Vương gật đầu đáp : “ Đúng là Bản Thánh Vương. Ta là người truyền đạo của Thần tộc, ta có một thắc mắc muốn hỏi”

“ Ukm! Hỏi đi!” Đế Thiên An gật đầu nói.

Chân Thiền Thánh Vương nhìn về Bạch Thái hỏi : “ Minh tộc xâm phạm ta có thể hiểu được, nhưng loài người các ngươi chung sống hòa bình với chúng ta lâu như vậy, theo lý thì không có vấn đề gì mới đúng, một cô gái giống như cô sao lại bị cuốn vào cuộc chiến của Thần tộc và Minh tộc được? thật kỳ lạ! cô đánh nhau vì điều gì?”

“ Bạch Thái! đừng nghe hắn nói! Chém hắn là được rồi!” Loạn Vũ Cuồng Đao nói.

Bạch Thái lắc đầu đáp : “ tôi tên là Bạch Thái, là tôi tự nguyện gia nhập cuộc chiến này. Vì tôi cảm thấy tộc Thần đã làm sai rồi”

“ Hả?” Chân Thiền Thánh Vương nghi hoặc, nói : “ sai ư?”

Bạch Thái gật đầu, nói : “ tôi đã từng đến Địa Ngục Giới, nơi mà Minh tộc cư trú, họ phải sống ở nơi có rất nhiều chướng khí kịch độc. Ăn những thức ăn dơ bẫn, con cái của họ chưa thể trưởng thành đã chết rồi, còn những người trưởng thành thì không thể tránh khỏi bệnh tật.”

Bạch Thái lại nói : “Thạch Hóa căn bệnh mà đo đại trưởng lão Thần Nhãn đem phấn hoa Lê Minh thổi xuống cổng địa ngục gây ra. Họ là một quần thể bị áp bức, điều họ mong muốn nhất là kiếm được một mảnh đất để sinh sống, tại sao Thần tộc các ông một bước cũng không chịu lùi? Chẳng lẽ các ông không có lòng nhân từ sao?”

Chân Thiền Thánh Vương nghe xong liền im lặng rơi vào trầm tư, suy ngẫm:“chuyện mà cô nói Bản Thánh Vương chưa từng nghe qua, cái mà Bản Thánh Vương biết và thấy hiện giờ về Minh tộc là hung ác tàn bạo của họ, bọn chúng đặt chân đến đại lục sẻ gây ra nhiều tai ương.”

“ Ha ha ha” Loạn Vũ Cuồng Đao cười lớn : “ Minh tộc chúng ta là bạo ngược, còn bọn các ngươi thì tốt lắm sao? Nô dịch các tộc khác, Thần tộc mới là bạo ngược một đám tư lợi mà thôi”

Tinh Tinh Hữu Lệ tiếp lời : “ bây giờ Minh tộc, Hải Yêu, Nhân Loại và cả những Thần tộc bị áp bức, nạn nhân của Thần tộc vùng dậy chống lại Thần tộc, đả đảo Thần Quyền đòi lấy tự do”

“ Tự do” Chân Thiền Thánh Vương lẩm bẩm.

Bạch Thái gật đầu, nói : “ đúng vậy, là tự do, bọn họ muốn giành lấy tự do cho mình, không làm nô lệ nô dịch cho Thần tộc”

“Thế nào gọi là tự do?” nhìn thấy Đế Thiên An vẫn bất vi sở động, lại từ hư không trống rỗng lấy ra một cái chung rượu uống, không có dấu hiệu đánh nhau, Chân Thiền Thánh Vương quay sang Bạch Thái đối chất : “ xem lại quá khứ của các ngươi lúc đó còn chưa khai sáng, sống trong hang động sợ ngày mai không thể ăn no, sợ màn đêm tối sẽ có dã thú tấn công, khi đó các ngươi cảm thấy tự do sao?”

“ Thần tộc giáng lâm truyền bá tri thức cho các ngươi, dạy các ngươi trồng trọt, tích lũy lương thảo, đánh lữa lấy thuốc. Thần tộc giúp các ngươi thoát khỏi đói khát bệnh tật. Ngươi còn cảm thấy chưa hài lòng sao?”

Nói đến đây hắn quay sang nhìn Tinh Tinh Hữu Lệ nói : “ còn Minh tộc bọn họ sống ở Địa Ngục là do tổ tiên bọn họ làm ra, dã man bạo lực không hiểu lý lẻ, khi đó bọn họ tàn hại sinh linh, Thiên mới trục xuất bọn họ đến Địa Ngục”

“ Không đúng” Bạch Thái lắc đầu đáp lại, nói : “con người không chỉ cần ăn no là đủ, Thần tộc quả thật cho con người rất nhiều. Nhưng có điều lại thiếu tôn nghiêm, điều này không thực sự là tự do”

Có Đế Thiên An ở bên lại trong thư viện đọc hiểu rất nhiều sách vở để cho nàng thông tuệ, có cho mình kiến giải : “ con người sớm đã không còn ăn lông ở lổ nữa, chúng tôi cũng có những nhu cầu mới. Thời gian Thần tộc nô dịch đả quá lâu rồi”

Chân Thiền Thánh Vương đáp : “ Con người càng thông minh, tự nhiên càng có nhu cầu cao hơn. Đây là điều tất yếu, nhưng mà ngươi cho tằng đánh bại chúng ta thì loài ngươi không phải lao dịch nữa sao? Suy nghĩ của ngươi thật ngây thơ.”

“ Nói nhiều với hắn làm cái gì? Giết hắn là được” Loạn Vũ Cuồng Đao cực kỳ không thích cái tên đầu trọc Thánh Vương này.

“ Xem ra ngươi thật ưa thích nói đạo lý” Tinh Tinh Hữu Lệ nhãn châu đảo một cái, tên Thánh Vương này hoàn toàn khác với những gả Đại Thần khác.

Chân Thiền Thánh Vương nhìn về nữ nhân loại, đả lâu lắm rồi hắn còn chưa gặp một nhân loại nào dám ở trước mặt hắn nói hắn sai lầm, nói : “Ta hiểu rất rõ về loài người, nhiều năm trước ta du hành qua trung thổ. Ta muốn truyền bá những đạo lý ta đả lĩnh ngộ được cho họ, giúp họ siêu thoát những khổ não, không cần thiết của thế gian”

“ Đáng tiếc ta thấy con người lúc không chịu quản giáo thì bản chất tàn ác sẽ bộc lộ ra, giữa các quần tộc nhất định xuất hiện tham lam trộm cắp và chiến tranh. Các ngươi sẽ tạo ra hàng loạt công cụ tra khảo người khác. Đến ta cũng cảm thấy kinh ngạc”

“ Lúc đó, ta từng thấy người giết người, người ăn thịt người. Cuối cùng ta từ bỏ truyền đạo vì ta đả nhìn rõ sự thật. Bản thân loài người tồn tại một mặt rất tối tăm, ta gọi là “tính xấu. Các ngươi nhất định phải chịu quản giáo.”

“ Nếu cho các ngươi hoàn toàn tự do, các ngươi vẫn phải chịu lao dịch. Lúc đó sẽ là một bộ phận nhỏ con người bóc lột điên cuồng đại bộ phận con người. Và mức độ bóc lột nhất định vượt qua chúng ta rất nhiều

Bạch Thái trầm ngâm một hồi mê man, mấy lời của Chân Thiền Thánh Vương rất có đạo lý, khiến nàng nhất thời không biết phải đáp sau.

Đế Thiên An cười nói : “ con người hay các sinh linh có trí tuệ cao đều có Thất Tình Lục Dục”

Chân Thiền lẩm bẩm : “Thất Tình Lục Dục”

Đế Thiên An lại nói : “ Hỷ là vui mừng khi đạt được điều gì đó mong muốn; Nộ là phẫn nộ tức giận khi gặp phải vấn đề gì không vui hay bị tổn thương; Ai là nổi buồn, cô đơn trống trãi những cái lạc quan tự do bị trói buộc”

“Lạc là niềm vui khi nhận được một việc gì đó bản thân mong muốn yêu thích; Ái là thương yêu, tình yêu hy vọng và sự tư do làm thăng hoa cảm xúc đồng điệu cảm xúc, giữa sinh linh này với sinh linh khác không ràng buộc giữa tộc loài; Ố là ghét sự vậy này hiện tượng không làm mình vừa ý ; Dục là dục vọng là sự thèm muốn khát vọng về sắc dục, tiền tài địa vị, quyền lực”

“ Hỷ Nộ Ai Lạc Ái Ố Dục” Chân Thiền Thánh Vương đọc lên, cẩn thận suy ngẫm.

Đế Thiên An nói tiếp “ Còn Lục Dục : Nhãn Dục thấy kẻ khác say mê muốn chiếm hữu; Nhĩ Dục sa mê ham muốn âm thanh; Tỷ Dục là đam mê một hoặc nhiều lọai mùi vị; Thiệt Dục là chìm đắm trong hương vị các loại thức ăn, luôn bị hương vị ấy điều khiển nảy sinh ham muốn; Thân Dục là ham muốn xác thịt; Ý Dục là ý đồ ham muốn”

Đế Thiên An nhìn mấy kẻ bị hắn hốt du suy ngẫm, cười nói : “ Con người có tính xấu vậy Thần tộc không có ư? Thất Tình Lục Dục chi phối các chủng tộc, Chân Thiền ngươi cũng vậy thôi, không khác gì là bao? Cái đạo lý mà ngươi hiểu ra còn chưa tới, ngươi chỉ nhìn ở một phương diện, đứng ở phương diện của tộc Thần mà nhìn, vậy nếu ngươi không phải là tộc Thần mà là Minh tộc, con người ngươi cảm thấy đạo lý của ngươi còn đúng nữa hay không”

Chân Thiền trầm ngâm không đáp, rơi vào suy ngẫm.

Đế Thiên An nói tiếp : “ Thần tộc có nền văn minh cao hơn, khai hóa nhân loại ban đầu mục đích chính là nô dịch bọn họ, để cho bọn họ phát triển để lấy lợi ích nhiều hơn. Đuổi Minh tộc xuống Địa Ngục Giới hay nô dịch các tộc khác, cũng là vì lợi ích hai chữ mà thôi”

“ Ngươi thấy được tính xấu của nhân loại vậy đả thấy được tính tốt của họ chưa. Ngươi thấy Minh tộc bạo ngược dã man mọi rợ, vậy ngươi thấy được mặt thiện của họ chưa. Ngươi có từng sinh sống trong Địa Ngục chưa.” Đế Thiên An đem chung rượu lại uống một ngụm, lại hỏi : “ ngươi ở Thần tộc Thánh Vương sinh sống, vậy Bản Đế hỏi ngươi, Thần tộc thành viên các ngươi đều tốt hết cả ư? Nếu là tốt! vậy vì sao lại có Kẻ Đọa Lạc trong mắt các ngươi ô uế phải truy sát”

Những lời của Đế Thiên An nói làm cho Chân Thiền rơi vào mê man.

“ Chân Thiền, đừng nghe những lời hắn mê hoặc! đối phương là kẻ địch của tộc ta! Sự bạo ngược của bọn họ ngươi đả thấy, các chiến sĩ Thần tộc chết như thế nào ngươi cũng đã thấy. Thần tộc đang lâm vào nguy nan thời khắc, ngươi trở về thôi!”

Trong đầu vang lên thanh âm của Thần Nhãn truyền tin để cho Chân Thiền mê man tỉnh táo lại, nhưng đôi mắt vẫn còn chứa đựng sự không rõ hoài nghi và cả rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK