Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Gia Bảo nổi danh chế tạo lực sát thương hỏa dược, tổ tiên tự thành một phái đem phong đao treo kiếm vứt bỏ đi võ lâm chuyên dụng vũ khí tự thành lối riêng.

Chuyên chú hỏa khí nghiên cứu, dùng cái này đi ra một cái hoàn toàn khác nhau đường. Đem hỏa dược hoàn toàn thay đổi thành một loại khí giới, đem chuyện không có thể biến thành khả năng, trở thành võ lâm thế gia một trong.

Đám lưu manh này chỉ là tam lưu võ công mà thôi, ỷ chút sức mạnh trong ngươi ngày thường chèn ép người thường còn được. Nay đụng phải Lôi Vô Kiệt là người trong giang hồ luyện võ nhiều năm, sau có thể là đối thủ được.

Một trần quyền đấm cước đá, con lấy ra Phích Lịch Đan hỏa dược của Lôi môn được Lôi Vô Kiệt thả ra, nhoáng một cái đả đem đám người này xoay quanh, cuối cùng đem tên to con lực lưỡng nhất đè bẹp, chân dẫm lên ngực hắn.

"Pháo gì lợi hại thật đó" tên nhỏ con lưu manh thủ lĩnh kinh ngạc nhìn một màn vừa rồi, hắn thấy được tiểu đệ của mình bị một viên màu nhỏ hắc sắcviên bi từ tay Lôi Vô Kiệt bắn ra, sau đó nổ vang dội đủ loại ánh sáng quang mang.

Lôi Vô Kiệt cả giận nói: “ Đây không phải là thuốc nổ, mà là Vô Phương Quyền Pháp của ta đó. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn xem pháo thì... "

Chỉ thấy Lôi Vô Kiệt đem bàn tay xòe ra trong lòng bàn tay đả có sẵn mấy viên như viên bi màu đen, thân ảnh nhảy lên một cái tay quét ra chân khí thúc dục. Mấy viên Phích Lịch Đan lao xuống đám người, tỏa ra ánh sáng quang mang.

“ Bùm bùm bùm bùm” Chỉ nghe được mấy tiếng nổ vang len, khói trắng hiện ra theo đó như pháo hoa rực rở một dạng hiện ra khắp khách điếm bên trong, năm tên lưu manh trúng phải Phích Lịch Đan thân hình như diều đứt dây một dạng văng đi.

“ Sao... giờ đả nhớ ta chưa. Còn không mau cút” Lôi Vô Kiệt đem chân đá đi tên to con dưới chân mình nhìn về tên lưu manh thủ lĩnh.

Năm tên lưu manh cũng biết mình đụng phải thiết bản, rối rít ngồi dậy chạy đi, để lại bên trong gian phòng đả đổ nát bàn ghế. Lôi Vô Kiệt chứng kiến hết thảy hài lòng tay đi đến, từ một đống bàn ghế phế tích trung tìm ra bọc đồ của mình, trên lưng sau liền cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà đi được mấy bước thì hắn bị một cái tay chặn lại, Lôi Vô Kiệt nhận ra chính là Tiêu Sắt lảo bản, như hiểu ra điều gì nói: " Có câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ là điều nên làm,không cần khách sáo đâu, ta đang vội, mong ngày sau gặp lại "

Tiêu Sắt nhìn thấy hắn bước đi, tay vươn ra bắt lấy vai hắn thấy hắn hắt vai hừ lạnh một cái nói: "Đại ân? Không phải cảm ơn, rút đao tương trợ? "

Lôi Vô Kiệt đáp lời: " Đó là đương nhiên, nếu không có ta, thì đám người đó đả phá quán của ngươi lâu rồi, thậm chí tính mạng còn khó giữ nổi. Chẳng lẽ đó không phải là đại ân?"

Tiêu Sắt vươn hai tay nói : “ Ngươi nhìn kỹ một chút, cái quán của ta có khác gì bị phá nát ra đâu rồi”

"Chuyện này.... " Lôi Vô Kiệt xấu hổ lên khi mà bàn ghế kiến trúc trong quán thành mảnh vở vụn là do hắn mà ra, lại trong chốc lát không biết nên làm thế nào cho phải, y hảo tâm cứu người nhưng mà bây giờ quán xa cũng bị y phá hoại à.

"Một trăm lượng bạc. " Tiêu Sắt hướng về phía Lôi Vô Kiệt đưa ngón tay.

Lôi Vô Kiệt chợt nhớ ra chuyện gì : “ Bỏ qua chuyện đó, không phải ta vừa cứu mạng các ngươi sao?”

“ Ta cần ngươi cứu mạng sao” Lời vừa dứt Tiêu Sắt hắn nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ cửa trong khách điếm đóng lại.

"Công phu này.... " Lôi Vô Kiệt thốt lên, có thể dùng nội lực đem cửa đóng lại hắn làm không được à, cao thủ như vậy cần gì mình ra tay, vừa quay đầu đả thấy Tiêu Sắt áp sát ngón tay vươn ra lên tiếng : “ một trăm lượng bạc”

“ Ta.... ta thật sự không có tiền đâu” Lôi Vô Kiệt khổ não nói, hắn trên người làm gì có nhiều tiền như vậy chứ, nhưng chợt nhớ ra thứ gì nói : "Nhưng mà, ta sắp có tiền rồi, ta sắp sửa đến một nơi đến chỗ đó, ta liền có tiền? "

Tiêu Sắt hồ nghi hỏi " Nơi nào? "

Lôi Vô Kiệt ngạo nghễ nói : "Tuyết Nguyệt Thành! "

"Tuyết Nguyệt Thành? " Tiêu Sắt nghe vậy cũng là cả kinh, trong lòng thầm phân tích lấy Tuyết Nguyệt Thành được xưng là đệ nhất thành trong giang hồ.

Thực ra nó là liên minh của mấy cái thế gia đại môn phái, Giang Nam Phích Lịch Đường là một trong số đó. Nếu thiếu niên này đến Tuyết Nguyệt Thành là thật, với thân phận của hắn lấy 100 lượng bạc cũng là điều bình thường.

Hơn nữa tên Lôi Vô Kiệt này nhìn không giống lừa đảo, ngoại trừ võ công cao cường bên ngoài, thì chẳng khác gì là một thằng ngốc cả. Trong lòng suy ngẫm một hồi liền nói : “ Được... nhưng ta phải đi cùng với ngươi"

Lôi Vô Kiệt gật đầu không ngừng, vui mừng nói: " không thành vấn đề"

"Còn nữa. " Tiêu Sắt chớp mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười gian : “ sau này trả lợi còn có lãi, ta muốn năm trăm lượng”

Lôi Vô Kiệt nhất thời ngây người đem tay không ngừng đếm, con số này quá ư là lớn đi, mà một bên Tiêu Sắt cất bước đi đến cửa, nhẹ nhàng vung tay lên, khách sạn môn nhất thời mở ra, hắn nhìn tuyết bay đầy trời, khe khẽ thở dài, thấp giọng như là lẩm bẩm vậy nói: "Cũng đả nhiều năm ta không có ra ngoài "

Năm phút sau Tiêu Sắt cùng với Lôi Vô Kiệt cởi lên hai con ngựa rời khỏi gian khách điếm này rời đi. Hai người cứ như vậy ở trong tuyết một đường chạy như điên, hướng về phía Tuyết Nguyệt Thành đi.

Một gian nhà gỗ, bên ngoài là tuyết rơi trắng xóa phương vi mười dặm xung quanh không có một bóng người sinh sống, mà gian nhà gỗ mục nát này chính là một tòa từ đường miếu hoang cũ kỹ. Ấy vậy mà bên trong đang có một nam tử đang ở bên một bếp lửa trong đêm tối gió lạnh ở nơi này.

"Thứ sư tôn sai ta áp vận lần này rốt cuộc là thứ gì, mà dọc đường dụ ra nhiều cao thủ như vậy." Thanh niên lẩm bẩm đem trên tay que cũi bỏ vào bếp lửa đang cháy phía trước trong lòng suy tính.

Người thanh niên này chính là đại đệ tử của Tuyết Nguyệt Thành, xuất thân thế gia giang hồ vang danh hiển hách Thục Trung Đường Môn là thế gia chuyên sử dụng là bậc thầy ám khí, trong giang hồ hắn thanh danh cũng có tên có tuổi, Đường Liên.

Đột nhiên mày nhìu lại, khi mà Đường Liên cảm nhận được một thân ảnh xuất hiện ở nơi này. Từ lúc nào ước chừng hơn ba mươi niên kỉ, mái đầu bạc trắng bên hông là một bả ngọc kiếm, đang ngồi lên một chiếc ghế đá cùng với các bức tượng ở bên an tọa.

“ Chíu” Đường Liên trên tay xuất hiện một thanh ám khí phi đao cở nhỏ, là Chu Nhan ám khí phóng lên thân ảnh này, dọc đường này hắn gặp không ít sát thủ lẫn giang hồ cao thủ, mà mục tiêu chính là thứ hắn áp tiêu lần này.

“ Tuyết Nguyệt Thành Đường Liên " ngay khi mũi ám khí lao đến, thân ảnh nam tử này đả biến mất, thân ảnh chậm rãi bước ra sau lưng tay nắm chặt ngọc kiếm.

"Ngươi biết tên ta? " Đường Liên dò hỏi.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại " nam tử tóc trắng nhưng cũng không trả lời mìm cười nhìn Đường Liên lao đến, mủi chân điểm nhẹ thân ảnh lao lên nóc nhà thoáng chốc đả rời khỏi nơi này.

Mà Đường Liên vận lên thân pháp búng người đuổi theo, ngay khi leo lên được nóc nhà đả không thấy được nam tử thần bí này đâu nữa, lẩm bẩm : “ Đúng là một kẻ kỳ quái, tóc bạc trắng kiếm ngọc khinh công siêu phàm. Sao chưa từng nghe sư tôn nói đến, trên giang hồ có một cao thủ như vậy? "

Y sư phụ có đến hai người, một là Đường môn cấm kỵ người Đường Liên Nguyệt, còn một người là đại thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành, cả hai đều vang danh trên giang hồ, thân phận không một chút nhỏ. Cộng thêm thế gia danh môn, trên giang hồ nhận biết cao thủ thành danh lẫn đặc điểm của họ, nhưng người này hắn lại không một chút hay biết.

Lúc này đêm đã khuya, phía ngoài tuyết càng rơi xuống càng lớn, Đường Liên chợt nghĩ đến thứ gì, thân ảnh lao xuống gian phòng tay phất nhẹ nội lực thoát ly đem bếp lửa bên dưới dập tắc, cả người dấu đi khí tức ngưng trọng nhìn về cánh cửa được mở ra, từ bên ngoài hai thân ảnh bước vào bên trong.

"Tuyết này cũng quá lớn, cũng không biết bao giờ mới ngớt "

“ Hm,, nếu ngựa của ta không phải tuấn mã ngàn còn có một chọn một thì chúng ta đã bị tuyết chôn. " Tiêu Sắt lười biếng nói.

"Uy uy uy, suốt dọc đường huynh cứ khen ngựa mình hoài, huynh là người bán ngựa sao? " Lôi Vô Kiệt liền nói.

Tiêu Sắt cất lời : "Nhóm lửa đả "

“ Xí, cứ làm ra vẻ” Lôi Vô Kiệt lên tiếng, sau đó đi đến chổ bếp lửa mà Đường Liên để lại dường như phát hiện gì nói : “ miếu này dường như cũng không lạnh”

Tiêu Sắt cất bước đi lại nhìn Lôi Vô Kiệt đem bới bếp lửa ra bên trong để lộ than hồng, nói : “ vừa mới có người nhóm lửa”

Vẫn nằm trên xà ngang Đường Liên ánh mắt nhìn về hai người bên dưới, đầu ngón tay lưỡi đao Chu Nhan nhỏ kẹp lấy ở ngón trỏ và giữa, xúc thế chuẩn bị có thể bất cứ lúc nào phóng ra kết liễu một trong hai người này tính mạng.

"Tốt quá rồi, như vậy thật tiện ta còn đang lo cỏ này ướt, không đốt được tí nào " Nghe Lôi Vô Kiệt nói Đường Liên thu hồi phi đao, trong lòng nghĩ thầm đây là hai kẻ bình thường qua đường.

Phía dưới hai người lúc này đã bếp lửa nhóm lên, Đường Liên nhìn thấy một người trong đó chỉ mặc đơn bạc hồng y diện mục tuấn tú đang hai tay vươn ra sưởi ấm bếp lửa, mà tên còn lại cũng là ăn mặc thật dầy áo khoác ngoài, cả người núp ở bên ngoài trung, lười biếng tựa ở trên cây cột.

"Lôi Vô Kiệt, ngươi nói muốn đưa ta đến Tuyết Nguyệt Thành, nhưng cả chặng đường ngươi đã đi nhầm hai đường rồi, lúc này ngươi xác định đúng đường chứ "

Lôi Vô Kiệt xấu hổ nói: "Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta tới Tuyết Nguyệt Thành, nhưng ta thề, lần này là đúng." Lôi Vô Kiệt thề thốt nói ra.

Nghe được Tuyết Nguyệt Thành cùng Lôi Vô Kiệt danh tự, Đường Liên trong lòng hơi động, nhìn về Lôi Vô Kiệt liền đoán ra được thân phận của hắn, họ Lôi đến Tuyết Nguyệt Thành chỉ có Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi Gia Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK