Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch từ thuộc hạ của Thiên Trạch đã nắm rõ được tình huống của Bách Việt, sau khi cứu giúp Vu Nhạc cha con cùng lấy ân tình mà mời chào được ra, hắn lập tức trở về đô thành của Bách Việt.

Nhưng không phải một hơi thẳng tiến về ngay, hắn không vội, bởi trên đường đi hắn còn muốn mượn tài sản hoặc diệt trừ không ít thế lực của ba nước trên lãnh thổ Việt.

Qua đi 3 ngày tiêu diệt cùng mượn đồ, Thiên Trạch hiện giờ đã đến được một tòa thành khá phồn thịnh hiện giờ, Đơn Dương.

Tòa thành thì này nằm trên Dương Tử sông, cũng là tòa thành nối thông với đô thành của Bách Việt, là một trong những tuyến đường huyết mạch của Bách Việt cũ, khi Bách Việt còn tại chiếm vị trí hết sức đặc biệc.

Thành có hơn trăm chiếc cầu lớn nhỏ làm đường, nhà xây sát nước, những căn nhà san sát nối tiếp nhau không ngớt.

Phố trên mặt nước, đường trên mặt nước, chợ trên mặt nước, nước, đường, cầu hợp thành một thể, tạo nên một vẻ nhu tình tự thủy, xúc động lòng người.

Lúc này trên đường phố, một nhóm người di chuyển khiến cho người xung quanh đem ánh mắt chú ý.

“ Đơn Dương nằm trên Dương Tử, xuôi ngược có thể đến được các nước. Vốn là tuyến đường huyết mạch” Thiên Trạch di chuyển trên đường phố nhìn dòng người qua lại náo nhiệt, cất lời.

“ Tiêu Nghệ đem vùng đất đánh chiếm được cho Trấn Nam Quân, Tống thị dựa trên đường sông nước mà làm ăn, đem nơi này kinh doanh, đặc biệc còn di dời không ít người Bắc Ly xuống nơi này cưỡng ép không ít dân chúng Bách Việt rời đi, lại có Tống thị bỏ ra vốn liếng mới khiến cho tòa thành này khôi phục ” Diễm Linh Cơ từ tốn nói.

Thiên Trạch từ tốn nói : “ Tiêu Nghệ là Bắc Ly tiền nhiệm Thái An vương, hẳn là muốn để cho Tống thị tiêu hao lực lượng với vùng Bách Việt và thay hắn giữ đất với Sở Hàn, chỉ là Tống thị cũng không phải quân cờ ngoan ngoãn cho hắn chưởng khống.”

Diễm Linh Cơ nghe xong suy ngẫm rồi nói : “ Năm xưa Bắc Ly phân đất Tấn mà ra, lại nhân cơ hội Xích Quỷ quốc suy bại mà làm chư hầu một phương, Tống thị trợ giúp Tiêu thị nhiều năm, kinh qua trăm năm kinh doanh, đời này Tống gia ra Tứ Kiệt, trong đó phiệt chủ Tống Khuyết có danh Thiên Đao uy danh khắp cả triều đình lẫn giang hồ, thế lực của Tống thị hùng cứ phía nam đất Bắc Ly, Tiêu Nghị muốn triệt tiêu thế lực của Tống Khuyết lại muốn để y giữ đất cho Tiêu thị, hảo một kế thâm hiểm”

Nước Xích Quỷ đã tồn tại từ trước thời Hạ hùng bá lưu vực sông Dương Tử, truyền đến nhà Thương lại phân hóa thành hàng trăm nước lớn nhỏ, đến thời đầu Chiến Quốc nước Xích Quỷ nhỏ hơn, chiếm giữ ba phần lãnh thổ Xích Quỷ bị Sở diệt.

Nhưng thời điểm đó Tiêu Nghị thừa cơ bành trướng thế lực xuống nam, thạm dự cùng Sở quốc mà chiếm đến một nữa lãnh thổ nước Sở thu được, Sở Hoài Vương kiêng kỵ thế lực của Tiêu thị nên đã dùng chính sách vỗ về, chiêu an.

Tiêu thị cũng giả cúi đầu xưng thần để bảo toàn gia tộc.

Sau này Tiêu Nghị cho người đi sứ Đại Chu, cho dâng lễ vật cùng tiền bạc mà Đại Chu cũng muốn đem lớn mạnh Tấn quốc và Sở quốc cùng hai nước Ngô, Bách Việt suy thoái đi, Chu thiên tử hạ chiếu phong vương để Bắc Ly trở thành một chư hầu.

Tống thị gia tộc có công trợ giúp Bắc Ly, và được Bắc Ly khai quốc Tiêu Nghị hứa hẹn trở thành vương gia khác họ của Bắc Ly.

Khi Tiêu Nghị còn tại vị, Tống gia cũng không dám khinh cử vọng động, tiềm tâm tu ẩn lớn mạnh thế lực.

Qua đi trăm năm kinh doanh Tống thị thế lực lớn mạnh nhất phương nam Bắc Ly, cùng với Bách Gia Chư Tử một trong Tiểu Thuyết Gia nước Sở có sâu xa liên quan.

Nếu ngược dòng thời gian truy tìm, gia chủ đời đầu của Tống tộc Tống Vân là em ruột của Tống Ngọc tổ sư phái Tiểu Thuyết Gia.

Tiểu Thuyết Gia trong Bách Gia Chư Tử không tính là học phái lớn, luận danh vọng cũng không thể so bằng Nho Mặc.... nội tình càng không so bằng Ma Đạo Phật tam nhà, bất quá truyền thừa vẫn còn, không như các nhà khác đã biến mất trong dòng sông thời gian.

Một phần là Tống gia thế lực hổ trợ, đến bây giờ Tống gia với Tiểu Thuyết Gia cũng thật khó phân, người thiên hạ cho rằng hai nhà bất quá là một.

Khi Thái An vương Tiêu Nghệ tại nhiệm, Tống thị một môn ra ngủ kiệt, trong đó phiệt chủ Tống gia Tống Khuyết càng đáng gờm, là cao thủ dụng đao đệ nhất Bắc Ly, thiên hạ Thiên Nhân cấp cao thủ, danh hào Đao Thánh.

Nhân lúc Ngô đánh Việt và Bách Việt nội loạn, Thái An vương đi hiểm chiêu, y để cho Trấn Nam Quân Tống Khuyết toàn quyền xử lý vùng đất đánh hạ này.

Mục đích chính là muốn để cho Tống Khuyết ra lực, suy yếu thế lực của Tống thị, và lãnh thổ đánh được trở thành đất phong của Tống Khuyết.

Tống Khuyết mặc dù biết kế hiểm của Tiêu Nghệ nhưng lên vua ban không thể kháng chỉ, hơn nữa rủi ro lại đi cùng với lợi nhuận, thế là Tống Khuyết mang theo Tống thị chủ lực tiến công đánh Bách Việt.

Y thành công nẫng tay trên của Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi một đường công hạ đánh bật đi Bạch Diệc Phi ra khỏi đô thành Gia Lãm, chiếm lấy đô thành Bách Việt cùng thu lấy hai phần lãnh thổ Bách Việt.

Tuy nhiên qua trận chiến này Tống thị cũng thương vong nặng nề, mấy năm nay đang khôi phục lại tổn hao do chiến tranh.

Mà lãnh thổ thu về, Tống thị cũng tận dụng triệt để thu lấy lợi ích cho mình.

Đơn Dương thành là một trong đất phong của Tống Khuyết, vai trò chiến lược quan trọng cho nên Tống thị cũng rất dốc vốn vào trong, cho nên gần 14 năm trước đã tàn phá nghiêm trọng, dưới các chính sách cùng tài lực đã khôi phục lại.

Điều này càng rõ nét khi Thiên Trạch mang đám người Diễm Linh Cơ tiến sâu vào thành nội, hai bên đường đều là cửa hàng cửa tiệm, bày bán đủ thứ hàng hóa thủ công, sinh ý vô cùng hưng vượng, khách khứa ra vào cũng không ít.

Mà cả nhóm đi đến đâu thì nam nam nữ nữ ở đó đều trố mắt ra nhìn, điều này cũng dễ hiểu khi bọn họ trong nhóm người có cái cực kỳ to lớn nam nhân, cộng thêm hai cái mỹ nhân đi kèm cùng một cái đeo mặt nạ nam tử, đi kèm với bốn cái đứa bé, tổ đội như thế quá hút ánh nhìn.

Cả nhóm dạo chơi trong thành thời gian, trừ Bộ Kinh Vân không mấy nhiệt tình ra thì Đoạn Lãng và Nhiếp Phong đều bị cảnh vật ven đường cho thu hút, thậm chí còn chạy nhảy lung tung khắp nơi.

Cho đến sắc trưa đã xuống, Thiên Trạch chọn một cái tửu lâu ven đường, thẳng lên lầu hai chọn một cái bàn trống.

Cả bọn vừa mới lên lập tức khiến cả gian tửu lâu chú ý.

“ Ồ!” Thiên Trạch thầm thốt lên, khi hắn quan sát được 10 cái bàn sập trên đã kín quá nữa kia có vài cái thân ảnh đặc biệc.

Thu hút ánh mắt của Thiên Trạch đầu tiên đó là một cái bàn sập bên cạnh cửa sổ, tại đó có ba cái thân ảnh, hai thiếu niên dung mạo tuấn lãng tầm mười bảy tuổi đổ lại, ăn mặc vài đai bình thường, y phục trên có chắp vá, nhìn sơ qua là kẻ nghèo nàn.

Mà thực tế cả hai cái nghèo nàn, cả hai vốn là cô nhi không cha không mẹ, cha mẹ và người nhà chúng đều bị cường đạo giết chết trong khi chạy loạn. Hai tên tiểu tử tình cờ gặp nhau, ý hợp tâm đầu, liền dựa vào nhau để sinh tồn, tình như huynh đệ.

Một đứa tên Khấu Trọng, niên kỷ ước chừng mười bảy. Đứa kia nhỏ hơn một chút, vừa tròn mười sáu tuổi, tên gọi Từ Tử Lăng.

Ở bên cạnh cả hai là một cái thành thục nữ tử vận võ phục trắng như tuyết, phong tư diễm lệ tuyệt thế. Thân hình nữ tử này tương đối cao, có một vẻ kiều tư ngạo thái như hạc đứng giữa bầy gà vậy, thể thái đẹp đến nỗi khó có thể hình dung bằng lời.

Khiến cho người ta có ấn tượng đặc biệt sâu sắc là một nốt ruồi nhỏ nơi góc miệng, làm cho vẻ đẹp thần bí của nàng lại tăng lên mấy phần.

Nàng họ Phó gọi Quân Sước, từ y phục trên đã nói ra nàng không phải là Bách Việt cũng như Bắc Ly nhân sĩ, mà đến từ Cao Lệ quốc, một cái tiểu quốc như Bách Việt tiếp giáp với nước lớn Bắc Ly.

“ Không nghĩ đến nơi này còn gặp một cái có ý tứ mỹ nhân, hôm nay quả là ngày lành mà” Thiên Trạch cười nói : “ nếu không có nàng ở bên, có lẽ ta sớm bị hớp hồn mất rồi”

Diễm Linh Cơ thu hồi nhãn thần về nữ tử áo trắng kia, như chuông bạc cười lên một tràng thanh thúy.

Mà khi tiếng cười này vang lên, một cái bàn trong, một vị y phục hoa lệ, xem ra có vẻ là một thế gia con em có thân phận địa vị, cứ không ngừng nhìn về phía Diễm Linh Cơ, dường như đã bị nhan sắc của nàng nhiếp hồn đoạt phách.

Không chỉ hắn những nam tử khác cũng bị dung mạo câu người của Diễm Linh Cơ cho mê mẫn nhìn lấy.

“ Kẻ này rốt cuộc là ai?” Phó Quân Sước thầm nghĩ, nàng tuy đối với vẻ ngoài của cả hai cho hấp dẫn, nhưng càng với đó là nàng lại không nhìn thấu được một trong hai người kia thực lực.

“Thú vị! Phó Quân Sước à!” Thiên Trạch len lén dùng Không Thức Giới lên nữ tử kia, rất nhanh hắn đã biết được nữ tử này thân phận.

“ Vậy kia là Từ Tử Lăng, Khấu Trọng, còn gả kia là Tống Sư Đạo rồi, tại thế giới này quả thật có ý tứ mà” Thiên Trạch thầm nghĩ, khóe miệng bất giác nhích lên độ cong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK