Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khai Địa mồ hôi tuôn ra chưa bao giờ hắn gần với tử vong đến vậy.

Hồ Mỹ Nhân từ thân rồng thoát ly, tạm dời cùng dừng lại nhận thân đi đến bên cạnh Thiên Trạch, đem bầu rượu tiếp lấy rót vào chung.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu đem tay tiếp nhận uống lấy.

“ Lúc nãy vị cô nương này nói mấy lời cũng rất đúng, ngài vượt ngàn dặm đến đây trợ giúp bọn thiếp, đại ân không gì nói hết. Nếu ngài tức giận thì chúng thiếp cũng lo lắng” Hồ Mỹ Nhân lại rót thêm một chén uyển chuyển nói.

“ Hàn An cử nàng đến thuyết khách cho Bản Đế ư?” Thiên Trạch chậm nói : “ nhà nàng diệt vong là do Lưu Ý cùng Đoạn Phát Tam Lang, nhưng không phải do Hàn An ở sau thao túng thì làm gì dẫn đến. Nàng dê vào miệng cọp nhiều năm mà không hay biết, tỷ tỷ gả cho kẻ chủ mưu sát hại nhà mình, cháu gái lưu lạc nơi phong trần, sống trong cung phải lo sợ Triều Nữ Yêu lấy mệnh, bây giờ còn muốn thay tên khốn kia cầu tình”

Hồng Liên thầm mắng : “ có ngươi mới là tên khốn”

Hồ Mỹ Nhân nhẹ gật đầu nói : “ Hàn vương đúng là nhờ vả, bất quá khi thiếp đến đây thì lòng đầy cảm kích khi biết mình còn một cái cháu gái, năm xưa phụ thân cùng gia trang chết thảm cũng được báo là một chuyện đáng mừng. Nhưng thiếp cũng là cái nữ tử yếu mềm, năm xưa không có Hàn vương, ngài nói một cái nữ nhân như thiếp có thể sống sót đến bây giờ ư? Nội loạn là do Hàn vương bồi dưỡng, song Bách Việt họa hại cũng có ngài phần”

“Không sai!” Thiên Trạch lạnh giọng hơn.

Việt Đế sắc mặt không tốt, ngữ khí dày nặng hơn, vô hình đem bầu không khí kéo xuống khiến cho đám người Trương Khai Địa lo lắng.

“ Đại vương năm xưa vì vương vị làm ra họa hoạn Bách Việt, nhiều năm nay vẫn luôn ân hận. Hôm nay đặc biệc sai Trương Khai Địa cùng Hồ Mỹ Nhân đến gặp Việt Đế, mong muốn sửa chữa sai lầm đã có.” Trương Khai Địa lừa lợi nói, chuyện của Hàn vương đã không thể giấu diếm liền thừa nhận, uyển chuyển nói.

“ Ha ha ha ha” Thiên Trạch cười lớn lên tựa như nghe được một chuyện đáng tức cười, sau đó nhìn về Hồng Liên : “ ngươi đã nghe rõ chưa? Người phụ vương mà ngươi kính yêu, là Hàn vương nhân đức làm ra chuyện gì?”

Hồng Liên nhẹ cắn môi phiến quay đầu qua một bên.

Thiên Trạch nhìn Hàn Phi hỏi : “ Trương Khai Địa nói phụ vương ngươi ân hận, ngươi làm con hắn ngươi tin không?”

Hàn Phi lúng túng nói : “ kỳ thực thì phụ vương ta rất ân hận”

“ Hắn ân hận là để Dạ Mộ qua mặt để Bản Đế thoát khốn lao tù, cách đây không lâu hắn còn dán truy nã treo trọng thưởng Bản Đế khắp cả Hàn quốc, phái 120 vạn quân muốn diệt Bản Đế. Nếu không phải Bản Đế quá cường thế hắn phải khúm núm đi đến bước này ư?” Thiên Trạch châm chọc nói : “ Trương Khai Địa, có ai nói ngươi thuyết khách rất kém không?”

Trương Khai Địa không chút biến sắc nào, chắp tay cúi đầu thi lễ : “ là Trương mỗ nói năng vụng về để Việt Đế bất mãn, đại ý Trương mỗ là....”

“ Dừng!” Thiên Trạch cắt ngang : “ miệng của người trung nguyên đầy hoa ngôn xảo ngữ, mà Hàn thị đều không có thứ tốt lành gì. Để ngươi nói nhiều như vậy là Bản Đế hôm nay tâm tình tốt! cút đi! về nói cho Hàn An rõ ràng, muốn nghị hòa có thể phải xem hắn bỏ ra cái giá gì đáng để Bản Đế hài lòng, cũng như lưu lại mệnh hắn.”

Trương Khai Địa nghe được trong lòng thở phào một cái, lời kia rõ ràng đã thông cáo cho hắn rõ, Thiên Trạch đồng ý xuống nước nhưng còn phải xem thành ý của Hàn vương như thế nào?.

“ Vậy! Trương Khai Địa xin cáo lui về chuyển cáo cho đại vương” Trương Khai Địa lập tức thi lễ.

“ Cảm tạ Việt Đế tìm chổ khoan dung mà độ lượng” Hàn Phi tiếp lời.

Rời khỏi gian phòng, Trương Khai Địa vội vả đi ra khỏi cửa Tử Lan Hiên, sau đó vội vả theo khung xe ngựa rời đi trở về Hàn cung mà trình diện Hàn vương.

“ Lộng Ngọc cảm tạ ngài, đại ân không gì nói hết xin nhận Lộng Ngọc một lạy” Trương Khai Địa đi không lâu, Lộng Ngọc chậm rãi đứng dậy thi lễ với Việt Đế, trong lòng cảm kích vô cùng.

Tâm nguyện của nàng nhiều năm không nghĩ đến lại sắp được thực hiện. Không những biết được thân mẫu và người dì của mình, mà mối thù của nhà cũng được vị tôn quý kia trợ giúp, một lạy này nàng phải làm.

“ Con dân của Bản Đế chết cũng đã nhiều, chịu khổ cũng nhiều. Cũng là Bản Đế ngu muội mà ra, trợ giúp nàng đó là một phần trách nhiệm” Thiên Trạch phất tay không cho Lộng Ngọc quỳ bái : “ nếu như nàng muốn cảm tạ Bản Đế, hãy về Đại Việt trợ giúp Bản Đế xây dựng nước nhà.”

Lộng Ngọc nghe dao động, nhưng lại nghĩ đến tỷ tỷ nhiều năm cưu mang mình.

“ Muội muội ngốc! Đại Việt mới là chổ cho muội” Tử Nữ lại bước vào, thông qua Thải Điệp đem đến một bầu rượu khác, nàng sao không hiểu tâm tư của Lọng Ngọc trực tiếp đánh vở nàng do dự, sau đó nhìn Thiên Trạch u oán nói : “Ngài nói rung động như vậy thì ra sớm là muốn đem người của Tử Nữ đoạt đi”

Hồ Mỹ Nhân tiếp lời : “ ngài không phải tâm động rồi đấy chứ”

Lộng Ngọc nghe mà xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn người.

“ Bản Đế chỉ không muốn con dân mình lại giống như Bản Đế trước kia, đến chết mới nhận ra mình thay người khác làm việc, rơi vào vạn kiếp bất phục mà thôi” Thiên Trạch đem chung rượu trên bàn uống một ngụm.

Tử Nữ nghe xong ưu thương bày ra : “ ngài là đang nói Tử Nữ đấy ư? cũng đúng thôi Tử Lan Hiên vốn là nơi phong nguyệt, các cô nương đều thấp hèn làm sao mà nhập vào mắt của người như ngài”

“ Bệ hạ, Tử Nữ tỷ tỷ đối với Lộng Ngọc rất tốt! không có tỷ ấy Lộng Ngọc chỉ sợ đã sớm chết nơi nào rồi” Lộng Ngọc gấp gáp giải thích.

Thiên Trạch đáp : “ các nàng không trộm không cướp, sinh ý là dựa vào bản lĩnh lấy được, Bản Đế tại sao phải khinh thường các nàng. Bản Đế trộm cướp của kẻ khác, đoạt nữ nhân của kẻ khác giết người vô số, trong mắt trung nguyên nhân sĩ là kẻ bạo hành tàn độc, không rõ luân thường là nhiều kẻ phỉ nhổ. So với các nàng thì có tốt đẹp hơn ư?”

“ Coi như ngươi tự biết bản thân mình không....” Hồng Liên nhỏ giọng nói, nhưng chưa hết thì bị Hàn Phi vội đem tay che miệng.

“ Ha ha ha” Hàn Phi cười giả lả, đem muội muội mình ngăn lại.

Thiên Trạch không có ra tay mà đến chổ Lộng Ngọc, hắn không có đem Hồng Liên giấu nơi an toàn. Bởi không có nơi nào an toàn nếu như Thiên Trạch muốn giết người cả, y đã không ra tay nói rõ y còn chưa muốn giết.

Như vậy còn nơi nào an toàn hơn so với nơi đây chứ? lại thêm khoảng cách gần ở cùng hắn, Hàn Phi cũng muốn thử câu thông một chút đem cừu oán của hai bên hạ xuống, chỉ là cái cô muội muội của mình đúng là quá đơn thuần.

Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang nhìn Việt Đế, nội tâm cũng rung động trước những lời y nói. Y có thể hung ác giết người không chớp mắt cực đại hung nhân song lại có một mặt mềm mại đối với nữ nhân, và nàng rõ ràng y hướng mình mời chào, và rõ ràng được tiềm lực của Đại Việt, nhất thời cân nhắc đong đếm.

Thiên Trạch không có khinh thị Tử Lan Hiên cô nương, hướng Lộng Ngọc nói : “ nàng tính cách quá mềm lại là người tri ân tất báo, không sớm thì muộn cũng sẽ bị cuốn vào tranh đấu khi từ người khác rõ ràng gốc gác, thiên hạ mười hai nước có kẻ muốn chín chín phần, bị người khác lừa mất còn thay kẻ khác chết”

Đám người nghe liền rõ ràng Thiên Trạch ám chỉ là ai.

“ Lộng Ngọc.... Lộng Ngọc....” Lộng Ngọc nhất thởi ngổn ngang tâm tư lại có gì đó khác thường nảy mầm, mỗi lúc một lớn lên.

Nàng chỉ là một cái bình thường nữ nhân, cho dù có là con gái của Hồ phu nhân và cháu của Hồ Mỹ Nhân thì trong mắt nhiều cái nam nhân cũng không tính là gì cả, trước khi thân phận nàng hé lộ thì chỉ là một cái phong trần nữ lưu.

Thiên Trạch là Đại Việt chi chủ, hắn lại đến tận nơi này tìm nàng. Lại giúp nàng biết được thân nhân còn lại trên đời, và mời chào nàng về Đại Việt. Thử hỏi nàng sao không cảm động được cơ chứ?

Hàn Phi lúc này lên tiếng : “ mấy lời nói của ngài cứ như đao kiếm xuyên vào tâm ta thế nào ấy nhỉ?”

“ Phốc xuy!” Hồ Mỹ Nhân cười nhẹ, lại giúp Thiên Trạch rót rượu : “ cửu công tử cầu học danh sư từ xa trở về, lại nổi danh Tình Thánh, Lộng Ngọc chỉ sợ giống như nhiều cô nương khác bị công tử lừa chạy mất”

“ Thôi! các ngươi cứ tiếp tục sát muối vào ta đi” Hàn Phi một bộ ưu thương nói.

Biểu hiện của hắn cũng làm cho ba cái nữ tử trong phòng cười.

“Nàng là cái xinh đẹp lại đa tài nữ nhân, lưu lại nơi này hổn chung với Lưu Sa chỉ phí đi tài hoa của nàng, đến Đại Việt đi, Bản Đế nhất định sẽ để nàng tài hoa nở rộ nhất. Không cần phải phụ thuộc vào bất cứ ai, như đóa kiều diễm Lan Hồ Điệp khoe sắc bốn phương” Thiên Trạch hướng Tử Nữ mời chào.

Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang : “ Tử Nữ sai rồi, ngài không chỉ muốn đoạt hòn ngọc quý của ta, mà còn muốn đoạt luôn cả cái Tử Lan Hiên của ta, so với vị Tình Thánh ở đây còn rung động tâm can đấy.”

Thiên Trạch tiếp tục đào góc tường Lưu Sa, nói : “ lý do ta đến bây giờ không giết Lưu Sa cũng chỉ là nhìn nàng một trương tài hoa cùng xinh đẹp. Nàng cứ chậm mà suy nghĩ lấy.”

Tử Nữ nói : “ cảm tạ Việt Đế thương tiếc, Tử Nữ sẽ suy nghĩ”

Thiên Trạch quay sang Hồ Mỹ Nhân, nói : “ trước kia nàng không có quyền lựa chọn, bây giờ Bản Đế cho nàng lựa chọn, nàng sẽ lựa chọn thế nào?”

Hồ Mỹ Nhân hiểu ý hắn ám chỉ, nói : “ thiếp thân là người Bách Việt, nay bệ hạ gầy dựng nước nhà, thiếp thân cũng muốn cống hiến một phần lực lượng nhỏ bé của mình và cảm tạ ân tình của Việt Đế”

Thiên Trạchnhẹ gật đầu, sau đó mở ra một cái truyền tống trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK