Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời hắn còn chưa hết liền ngẩng đầu nhìn lên, bởi hắn nghe được rít gào thanh âm, đập vào mắt liền thấy cuồng bạo hỏa long xông thẳng về phía Địa Thần Các Chủ Tống Lợi, mọi thứ phía trước đều bị hủy diệt.

“ Phốc!” Tuy kịp đào vong được một mạng, nhưng Tống Lợi cũng thụ lấy trọng thương, miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt co rút hoảng sợ khi cảm nhận được tử vong đã đi qua, hắn không nghĩ đến Địa Ngục Hỏa Long lại có uy lực mạnh mẽ đến thế.

“ Cứ thế này thì không ổn rồi! Đao Tôn sẽ gây lên cuộc chiến khó mà dừng lại” Lâm Thiết Quân từ một đòn chi uy của Đế Thiên An đi ra, trầm giọng nói.

“ Có người!!” Mai Du Tần đột ngột nói lên, thông qua Huyền Vũ Phá Thiên Cung nàng cảm ứng được rất nhiều cổ khí tức đang lại nơi này.

Chỉ thấy vô số các thân ảnh trên vách núi dựng trước Cơ Hồn Trận, các võ sĩ Thần Địa lần lượt hiện ra, từ trên cao mà nhìn xuống bên dưới.

“ Có phải… những người kia thuộc Cung Tông không?” Lâm Thiết Quân nhận ra một nhóm người vội nói.

“ Không chỉ có Cung Tông thôi đâu” Huyết Lôi trầm giọng nói

Đế Thiên An đảo mắt quan sát đám người tập trung, cao giọng lớn tiếng : “ bản tọa là chủ của Hỏa Long Chi Bảo, là Đao Tôn, Kẻ nào trên kia còn ghi nhớ quy cũ cổ xưa ở nơi này đi ra cùng bản tọa nói chuyện.”

“ Quy cũ cổ xưa có quy định chỉ cần mang theo 4 món bảo kỳ bảo có quyền thị sát. Bản tọa mang theo bảy món trở về. Lại bị người của Hàn Tương Tựu chặn lại, đây là ý gì? Quy cũ cổ xưa ở nơi này không còn ai ghi nhớ nữa.”

Thanh âm to rõ, ngân vang khắp không gian, truyền đến tay các người quan chiến, khiến cho đám bọn họ lại xì xào bàn tán.

“ Không ổn, tình huống này đã không thể kiếm soát” Tạ Âm Mẫn cũng bị một đòn của Hỏa Long Chi Bảo bức qua một đoạn, tâm tư nhạy bén suy nghĩ sau đó đi đến phía trước, cung kính thi lễ, chủ động nói :“ Thiên Thần Các Chủ thuộc Thần Địa, Xin diện kiến Đao Tôn từ xa tới”

“ Sao? Ngài vừa nói…” Tống Lợi giật mình, không nghĩ đến Thiên Thần Các Chủ lúc này lại tự động công nhận.

Đế Thiên An tuyệt không cho tên kia mặt mủi, lớn tiếng nói : “Gọi chư vị trưỡng lão cùng chi chủ các tông ra đây. Bản tọa muốn hỏi rõ một chút, quy cũ cổ xưa có còn tuân thủ hay không? Nếu đã không còn bản tọa liền rời đi”

Mặc dù Đế Thiên An lời nói đầy cuồng ngạo, chỉ một cái Đao Tôn còn chưa đủ tư cách để khiến các Tông chủ đi ra nghênh đón. Song tình thế hiện giờ bảy tông lại trông chờ vị Đao Tôn này, làm sao có thể để hắn rời đi được chứ?

Phải biết từ khi Hàn Tương Tựu trở về nắm chủ Thần Địa, bảy tông khác bị ép lép vế dưới Kiếm Tông. Sự xuất hiện của Đao Tôn và sáu món Kỳ Bảo khác quay về Thần Địa như luồng gió mới thổi vào nơi này, có thể thay đổi cục diện nơi đây.

“ Sưu! Sưu! Sưu” lời Đế Thiên An dứt không lâu, ba cái lão già từ trên vách núi quan sát nhảy xuống trước, sau đó chắp tay cúi đầu thi lễ : “ tham kiến Đao Tôn”

Đế Thiên An quan sát ba người rồi nói : “ tông chủ các ngươi đâu?”

“ Tôn chủ vẫn đang bế quan tu luyện ở Thiên Các cùng chi chủ, không biết đến Đao Tôn đến Thần Địa” Một cái lão già mở lời nói.

Cái lý do này Đế Thiên An bán tín bán nghi, nhưng hắn cũng không có truy tiếp, dù sau đã có người ra là được, cao giọng nói : “ các ngươi đã ra đây, có nghĩa các ngươi có câu trả lời mà bản tọa muốn”

Bảy người nhìn nhau, sau đó lấy một gã trưởng lão mang kiếm bên hông phía sau lại dùng cung làm chim đầu đàn, y nói : “ xác thực đúng như Đao Tôn nói, chỉ cần người sở hữu bốn đại kỳ bảo trở về Thần Địa thì có quyền thị sát. Chúng tiểu nhân vọng gan muốn biết là bảo vật gì ạ?”

Đế Thiên An quay nhìn về đám nữ, nói : “ các nàng giới thiệu một chút đi”

Nhất thời vô vàn ánh mắt chú ý về đám nữ phía sau.

Chỉ thấy Phù Dung làm người mở đầu, từ phía sau lưng rút ra thanh kiếm, thúc dục chân khí, ngay lập tức một luồng sóng âm vang lên không dứt.

“ U u u u!”

Quái Danh Kiếm năng lực không chỉ phát ra sóng âm công kích, mà còn có thể phản lại công kích vật lý hết thảy. Đây là một chuôi có song trọng công kích, công thủ hết sức toàn vẹn.

“Quái Danh Kiếm không phải đang nằm trong Thần Địa võ khố sao? Tại sao nó lại ở trong tay của cô ta”

Người của Âm Tông nhìn thấy thanh Quái Danh Kiếm thì trong lòng khó mà bình tĩnh được, không chỉ có mỗi Âm Tông mà những kẻ khác cũng giật mình.

“Xin hỏi Đao Tôn, Quái Danh Kiếm làm sao ở trên tay của cô ấy ạ! Thứ vốn nằm ở Thần Địa võ khố” trưỡng lão Âm Tông nghi vấn hỏi lấy.

Quái Danh Kiếm thân là bảo vật của Âm Tông nhưng sau khi Kiếm Tông lên nắm quyền thì nó đã bị đem cất vào Thần Địa võ khố.

Điều này khiến cho rất nhiều người của Âm Tông cảm thấy khó chịu nhưng do Quái Danh Kiếm là kỳ bảo duy nhất còn sót lại của Thần Địa nên Âm Tông cũng không thể tư tàng mà buộc phải giao ra.

Bây giờ nó lại ở ngay trên tay Đao Tôn, người của Thần Địa làm sao mà không hiếu kỳ, tò mò làm sao nó lại chạy từ võ khố đến tay kẻ kia được chứ?

“ Trời ạ! Đó có phải là thần vật của Âm Tông không?”

“ Làm sao lại trên tay của Đao Tôn”

“ Nó vốn ở trong võ khố Thần Địa mà!”

“ Rốt cuộc là thế nào?”

Tống Lợi từ giây phút khi thấy cây Quái Danh Kiếm liền biết đại sự không ổn, bên tai nghe được to nhỏ nghị luận thầm hô một tiếng không tốt : “ Không xong rồi!”

Đế Thiên An nhếch môi cười : “ Cách đây không lâu ban tọa đến Đông Lĩnh, trên đường gặp một tên Giả Đam, hắn muốn giết ta bị ta giết lại đoạt nó. Từ hắn biết được đây là Tống Lợi lấy ra giao cho y.”

Giả Đam tại Thần Địa danh khí không nhỏ, xếp hạng thứ 18 có danh Ám Thiên Nhất Kiếm, cho nên ai ở đây cũng rõ ràng người mà Đế Thiên An giết la ai? Song càng không nghĩ đến Tống Lợi lại to gan lấy kỳ bảo trong võ khố đem ra.

“ Địa Thần Các Chủ, chuyện này có phải hay không?” Âm Tông trưởng lão ngữ khí rét lạnh dò hỏi, ánh mắt chết người nhìn kẻ kia.

Tống Lợi mồ hôi tuôn ra không ngừng, đại não không ngừng phân tích sau đó kiếm cho mình một cái lý do : “ không sai! Trước đây chủ nhân giao cho tôi thuộc hạ công chiếm Đông Lĩnh. Vì đại nghiệp của ngài, tôi có chút quá phận làm càn, tôi sẽ đích thân thỉnh tội với chi chủ”

Trước mắt lão chỉ có thể tìm ra được cái lý do này để lấp tội trạng ngập trời. Trước bảo trụ mạng sống của mình, sau đó mới binh đi hiểm chiêu. Mặc dù lão biết rõ chờ đợi mình phía trước là một hồi cửu tử nhất sinh.

“ Tự ý lấy ra bảo vật của Thần Địa, Địa Thần Các Chủ gan ông cũng lớn lắm” Tạ Âm Mẫn một bên hả hê khi đối thủ của mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn này, cho dù y có thoát khỏi tội chết cũng khó mà yên bình được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK