Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này bên dưới cuộc giao đấu, Mai Tam Nương nhìn thấy ám hiệu rút lui của Điền Hổ, một tên đệ tử Nông Gia đem tấm gương phản chiếu ánh sáng mặt trời làm ám hiệu,trước khi tung người lên vách núi thoát đi, cất lời : “ hôm nay coi như ngươi ăn may”

“ Ngươi hết bận chưa?” Quý Bố đứng trên khung xe ngựa hỏi lấy.

Chung Ly Muội nhìn tặc trộm phía trước, lớn giọng : “ ngươi là Quý Bố”

Lúc này bên trên vách đá Chương Hàm nghe lấy thuộc hạ của mình báo cáo : “ lần trước Quý Bố gây án tại Triệu Phủ gia ở Hàm Dương”

“ Triệu Phủ, kẻ này lai lịch thế nào?”

“ Kẻ này cũng là trọc phú bản địa”

Chương Hàm dường như nghe qua được cái tên này ở đâu, nói : “ cái tên này nghe có chút quen thuộc”

“ Phải, huynh trưởng của hắn là Triệu Bộ, Võ Khố lệnh ở Quân Giới phường của Đế quốc”

Chương Hàm mày nhíu lại, lại hỏi : “ Đốc tạo đại tướng của Quân Giới phường? tên Triệu Bộ này và Triệu Bộ trong án kiện tiễu trừ dư đảng Xương Bình Quân năm xưa có phải là một không?”

“ Trước kia hắn từng giữ chức trong binh lính hình ngục, cùng thời điểm xảy ra án tiểu trừ” Ảnh Mật Vệ thuộc hạ đáp

Chương Hàm lại hỏi :“ Lần đó Quý Bố trộm vật gì?”

Nghe xong vốn luôn im lặng, đứng song hành cùng mình, Ảnh Mật Vệ còn lại nói : “ lần đó án kiện vô cùng kỳ lạ. Nghe nói, khi ấy Quý Bố đến vì viên Dạ Minh Châu mà Triệu Phủ trân quý nhất. Song đột nhiên y trả lại viên Dạ Minh Châu vừa đoạt cho Triệu Phủ”

Chương Hàm đương nhiên sẽ không cho rằng Quý Bố là một tên trộm cướp bình thường, hẳn y còn che dấu phía sau bí mật, nói: “ Ồ, tên trộm lại có thể từ bỏ viên Dạ Minh Châu vô giá trong tay, xem ra hắn không chỉ là một con chuột có thói quen xấu, mà là một con chuột có cố sự”

“ Kẻ này lai lịch thần bí, thân thế trước khi thành danh chỉ như tờ giấy trắng”

Chương Hàm lâm vào trầm tư, suy ngẫm : “ án kiện tiểu trừ của Xương Bình Quân, đốc tạo đại tướng, Dạ Minh Châu, Quý Bố... một vụ án trộm cướp dường như bình thường, đằng sau lại có manh mối như thế”

Quý Bố chính là Ảnh Hổ quân đoàn của Sở quốc năm xưa, sau khi Xương Bình Quân tự vẫn thì các quân đoàn cũng bị quân Tần triệt hạ. Đa số bị giết chết còn sống lại tàn dư thì bị bắt nhốt vào các nơi làm việc nặng nhọc, triệt tiêu đi y chí của đám quân Sở. Quý Bố chạy thoát được nhiều năm nay trên giang hồ lăn lộn làm một tên đạo chích.

Chỉ thấy Chung Ly Muội trên tay giương cung, thi triển tuyệt kỹ thất truyền Truy Phong Hồ Tiễn hướng về Quý Bố mà đến. Ba mũi tên bay đi ba hướng khác nhau trong không khí uốn lượn một đường vòng cung rồi lao nhanh cắm đến Quý Bố, nhưng đối phương đã kịp thoát đi, để lại bên dưới là đóa hoàng kim mẫu đơn bên dưới.

“ Đáng tiếc cho Truy Phong Hồ Tiễn, có thân thủ như vậy lại cam lòng chó săn cho đế quốc, tàn sát bánh tính lục quốc, thật đáng xấu hổ. Kết quả của ngươi so với những người khác sẻ càng thê thảm hơn mà thôi. Chung Ly Muội”

Âm thanh vang vọng từ trên cao vang lại truyền đến trên tai mọi người, lời vừa dứt chiếc hoàng kim mẫu đơn bên dưới rung động dữ dội sau đó vở ra hàng trăm cánh hoa.

“ Phốc”“phốc”“phốc” Hàng loạt âm thanh bén nhọn vang lên, những tên Tần quân gần đó nhanh chóng ngã gục xuống mặt đất, yết hầu cắm phải những mảnh hoa hoàng kim.

Có ai ngờ những cánh hoa mẫu đơn bé nhỏ vô hại lại là thứ sát khí giết người vô cùng đáng sợ. Ngay khi giết đi đám nguwioi này, những cánh hoa này thoát ly vẻ lên không trung từng vệt kim mang, rồi tụ họp lại thành một đóa hoàng kim mẫu đơn khác, ngự trên tay Quý Bố.

Chung Ly Muội giương cùng cài tên bắn ra ba mũi tên, thân ảnh tung người đạp trên các mũi tên găm chặt cánh hoa mẫu đơn hoàng kim vào vách đá, ngay khi thân ảnh đằng thân lên cao, lập tức giương cung cài tên nhắm hướng Quý Bố, song lúc này đã muộn Quý Bố đã kịp ở trên lưng ngựa, giục ngựa mà chạy đi.

“ Theo dõi hắn” Chương Hàm hạ lệnh cho thuộc hạ của mình.

Nghe xong tên thuộc hạ ở sau không rõ, nói : “ Thưa tướng quân, liệu có cần đoạt lại thiên thạch, bắt giữ tặc nhân?”

“ Không cần”

Không xa nơi này, tại ven đường che lấp bởi các cây lớn, một Nông Gia đệ tử vội đi đến một nhóm người, cung kính chắp tay, nói : “Quý Bố đả đắc thủ”

Lưu Quý nghe xong, cười nói : “ nếu y không đắc thủ thì ta mới thấy lạ đấy”

Chu Gia tấm mặt nạ trở thành vui vẻ, cả thân ảnh lùn béo ngồi trên chiếc ghế đồng nhỏ, an vị ngay trên lưng của Điển Khánh : “ Ờm, không thể chủ quan, phía Điền Hổ sẽ không bỏ cuộc đâu. Đi thôi, chúng ta đến tiếp ứng”

Lưu Quý nhìn Chu Gia mang theo thuộc hạ đi trước, đi đến gần Tư Đồ Vạn Lý : “lúc nào cũng kêu ta không được chủ quan, cứ như ta là kẻ rất chủ quan vậy”

Một địa phương khác, Quý Bố đạt được Huỳnh Hoặc Chi Thạch tàn phiến hộp về sau, lập tức hướng về trước đó ước định địa phương tốt tiến đến, mà bên phía Điền Hổ cũng có động tĩnh an bài nhân thủ cướp lại tàn phiến trên tay y.

“ Đồng minh của chúng ta, liệu có đáng tin hay không, rồi sẽ biết ngay thôi. Cái tên mà Điền mật tìm được ấy, đả tra ra lai lịch của hắn chưa?” Điền Hổ dẫn đầu đám thuộc hạ cất bước di chuyển trên đường mòn, rồi hỏi.

Điền Trọng tiếp lời : “ đả cho huynh đệ điều tra, phát hiện kẻ này lai lịch chẳng tầm thường”

“ Ồ” Điền Hổ hứng thú quay đầu, thân ảnh đã dừng chân dưới một vách núi, trong tầm mắt của hắn thấy được một nhóm người cởi ngựa trên đường mòn phía dưới mà chạy đi.

“Hắn tên là Anh Bố, trước kia từng tòng quân Sở quốc, là quân đoàn trưởng của Lôi Báo quân đoàn, tiếng tăm hiển hách, lừng danh dũng mãnh hơn người. Sau khi Sở quân tan tác, cái đầu của hắn được Đế quốc tuyên thưởng 5000 lượng hoàng kim. Hắn chạy trốn bốn bề, trở thành võ sĩ phiêu bạt”

Nghe Điền Trọng nói rõ thân phận của kẻ này, Điền Hổ lại nói : “ kẻ có thân phận như vậy, lại có thể bán mạng thay cho Điền Mật”

“ Điều này đích thị có điểm kỳ quái”

Điền Hổ nói tiếp : “ có điều, Điền Mật trước nay luôn có thủ đoạn độc đáo đẻ ứng phó với nam nhân. Tên Anh Bố này cần phải lưu ý, tiếp tục điều tra nội tình của hắn”

“ Vâng” Điền Trọng lại hỏi lấy : “ còn về cái tên Chung Ly Muội truy phong hồ tiễn gì đó, chắc chắn sẻ dẫn binh sĩ đế quốc tới đây”

“ Á Nô giấu kín tài năng, tên tiểu tử Chung Ly Muội này có lẽ đến chết cũng không hiểu đả xảy ra chuyện gì”

“ Nhị đương gia nói rất phải, suy cho cùng, trước khi gia nhập Liệt Sơn đường, Á Nô cùng là sát thủ khiến người nghe danh khiếp đảm”

Thân thủ của Á Nô thế nào Điền Hổ biết rõ, nhưng để phòng bất trắc, hắn nói : “ có điều, để đề phòng bất trắc, chúng ta ở đây giết mấy tên tay sai của đế quốc, cho chúng tuyệt đường lui binh”

Điền Trọng quay sang nhìn một nam tử bên cạnh: “ nếu đả như vậy, xin cảm phiền Kim tiên sinh đi cùng, nhị đương gia không thể có bề gì sơ suất”

“ Tuân mệnh” người gọi là Kim tiên sinh lập tức đáp lời

Điền Trọng lại nói : “ tên Chung Ly Muội cùng thủ hạ của hắn, giờ đây chẳng còn khác gì kẻ đã chết nữa rồi”

“ Ta có chút không an tâm về phía Khôi Ngỗi Đường, ngươi hãy đi ra sau núi, thay ta theo dõi ả nữ nhân Điền Mật kia”

Một nơi khác, Chu Gia mang theo thủ hạ của mình di chuyển trên đường mòn, thẳng hướng về vị trí ước hẹn cùng với Quý Bố mà đến.

“ Phía Quý Bố nếu đả đắc thủ, Tư Đồ lảo đệ...”

Tư Đồ Vạn Lý cất lời : “ Giờ ta sẽ dẫn các huynh đệ Tứ Nhạc Đường đi tiếp ứng”

Chu Gia lại nói : “ Ta có chút không yên tâm, vùng đó là địa bàn của Điền thị”

“ Chớ lo, sở thích của ta là thu nợ, chưa từng có món nợ nào mà ta không đòi nổi đâu”

Chu Gia nghe Tư Đồ Vạn Lý tự tin như vậy, nói rằng : “ ta lo thiên thạch ấy rốt cuộc là món hời hay là nợ xấu kia.

Tư Đồ Vạn Lý mang theo đệ tử của mình rời đi, hướng về một gian nhà gỗ mà đến, lập tức phân phó cho thuộc hạ không để cho bất cứ thuộc hạ nào tiếp cận căn nhà gỗ này, rồi đẩy cửa bước vào bên trong.

Khi cánh cửa được đẩy mở, người bên trong cũng theo đó mà xoay người lại, chính là tại nhiệm Liệt Sơn đường, đường chủ hiện giờ Điền Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK