Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên Ansẽ không cho bất cứ ai một cơ hội, nội thiên địa càng ngày càng bành trướng thân ảnh khổng lồ của long mạch khí vận trong quá trình di chuyển, cái đuôi hung hăn quất mạnh lên những kẻ muốn chống cự, đem bọn họ đẩy nhanh vào bên trong.

Nhìn Đông Hoàng Thái Nhất vẫn còn đang miễn cưỡng chống lại lực hấp dẫn của Vạn Vật Thiên Dẫn, đôi nhãn đồng hắn lại xoay chuyển, chỉ thấy hồng quang không ngừng xạ ra chiếu sáng không gian, chớp mắt vị trí của y đả thay đổi, không chính xác là đổi chổ cho một mẫu gỗ bay đến.

“ Cái... ” Đông Hoàng Thái Nhất cả kinh khi thân thể mình khong theo điều khiển, vốn cách xa đối phương gần ba mươi mét trong tích tắc đả ở gần y, chỉ kịp thúc dục Âm Dương thuật đở lấy một cước từ y, cả thân ảnh bất lực bị hố đen kia căn nuốt vào trong.

“ Bành” Sở Nam Công khí huyết nhộn nhạo, cả thân ảnh đứng trên dòng nước đang bị nội thiên địa hút vào, nỗ lực chống đở lại thì bị một thứ gì đó vô hình đột nhiên tập kích, để rồi cũng giống như nhiều người còn lại bị hắc động cắn nuốt.

Tâm thần khẻ niệm đem cổng nội thiên địa đóng lại, dị tượng cũng dần triệt tiêu đi, nhãn đồng lại phát động đem thân ảnh phía xa Nguyệt Thần và Đại Tư Mệnh hoán đổi vị trí cho hai thanh hắc côn của mình.

“ Đi thôi, ta dẫn hai nàng đến thế giới của thần” Đế Thiên An lắc lư hai nữ, tay luồn qua eo của hai người lại mở lấy cổng nội thiên địa nhanh chóng bước vào bên trong.

“Thế giới của thần” Nguyệt Thần, Đại Tư Mệnh trong lòng như sấm động trời mưa.

Trận đại chiến của đám người dẫn ra động tĩnh lớn như vậy, bản thân hai nữ làm sao không phát hiện được cơ chứ. Tận mắt thấy được cho dù Đông Hoàng lẫn Sở Nam Công cùng các cao thủ Âm Dương Gia đều không làm gì được nam nhân này, cũng để cho hai nữ chết lặng đi.

Nội thiên địa bên trong, lúc này đám người Tinh Hồn đả khiếp sợ nhìn về cảnh vật phía trước, không phải là huyễn cảnh mà là chân thật, nhất là tại nơi này thiên địa linh khí đậm đặc hóa thành sương mù, linh hồn của bọn họ cũng thư sướng.

Đáng sợ hơn nơi bọn họ đứng kỳ trân dị cỏ trân quý mọc đầy, thậm chí tiên đậu thứ thần kỳ cũng như cỏ dại ven đường tùy ý mọc ra. Nhưng bọn họ không có thời gian để phản kháng, cả thân ảnh vội thoát đi nhanh nhất có thể khi trên trời cao, không có thái dương lẫn minh nguyệt, một khỏa vẫn thạch to lớn như quả núi rơi xuống.

“ Ầm” Đinh tai thanh âm, cả một mảnh sơn cốc xinh đẹp đầy thảo dược quý giá dưới khõa vẫn thạch bị đập nát thành huyết tương, còn cả một thân ảnh Quốc Thương xui xẻo đã bị khỏa vẫn thạch này hàng lâm đập thành huyết tương đầm địa.

Dị biến còn chưa hết, mặt đất bên dưới cấp tốc móc thành tường cao mấy trăm mét dựng lên hình thành một cái tòa lao tù vây bắt đám người bọn họ. Đếm không hết binh khí trên bầu trời hiện ra, phát ra đinh tai va chạm, rồi không ngừng như mưa trút xuống đại địa bên dưới.

Đám người Đông Hoàng Thái Nhất, Sở Nam Công, Sơn Quỷ, Tinh Hồn, Vân Trung Quân chật vật gồng mình chống đở liên miên không dứt công kích trút xuống.

Cho dù bọn họ có lấy được tiên đậu phục dụng cho mình hồi phục chân khí, nhưng tại một khắc bước vào nơi này, bọn họ đả không có một phần cơ hội nào thắng lợi gì.

“ Uỳnh”

Một cơn phong bạo khổng lồ xuất hiện, thổi tung đi mọi thứ xung quanh nó tốc độ nhanh như một vệt lưu tinh lóe lên rồi biến mất, trong không trung thân ảnh của Sở Nam Công phun ra một ngụm máu tươi cả người phun ra máu tươi, xương cốt “răng rắc” gãy đỗ vang lên, miệng rĩ ra máu tươi khi đối diện mình lúc này một tay nhấc lấy cổ hắn lên bao trùm trong màu xanh lục nóng nhiệt độ.

Không chỉ Sở Nam Công còn cả thân ảnh Tinh Hồn, Vân Trung Quân văng mạnh đi trong không trung, cuối cùng hung hăn đập vào thành tường đá, rồi trượt xuống mặt đất, vô lực tái chiến, sinh tử hoàn toàn không rõ.

“Bành” “Bành”“Bành”

Vang dội thanh âm lại phát ra, thân ảnh Đế Thiên An đột nhiên biến mất sau đó hiện ra ngay tại vị trí của Đông Hoàng Thái Nhất, quyền cước nhanh như chớp mắt công kích, cùng đối phương giao thủ Đông Hoàng mặc dù thân mang trọng thương nhưng cũng không phải đèn đả cạn dầu.

Nhưng đứng trước đầu rồng biến thái, từ tốc độ sức mạnh lẫn nhục thân Đông Hoàng Thái Nhất đều không có một phương vị nào hơn được. Mỗi một lần đối quyền chưởng, cả thân ảnh bị đánh lùi về sau một đoạn

“ Oanh”

Đông Hoàng Thái Nhất như diều dứt dây thân ảnh văng mạnh lên không trung chỉ sau lần đối quyền thứ 10, hắn đả không đủ sức chống lại. Đôi đồng tử mở lớn tấm mặt nạ cũng bị phá vở một nữa, trong không trung phun ra một ngụm máu tươi.

“ Ồ” Đế Thiên An thốt lên một tiếng, thân ảnh giải trừ đi Bát Môn Độn Giáp, thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước người Đông Hoàng Thái Nhất, nhìn tấm mặt nạ bị vở nát, để lộ ra một trương khuynh thành dung mạo.

Mỹ nhân hắn thấy đả nhiều, bên cạnh giai nhân tuyệt sắc không thiếu, nhưng trương dung mạo phía trước này, thậm chí còn lấn át đám nữ nhân của hắn về tư sắc. Từ ngoại hình đến khí chất, mỗi một điểm trên gương mặt đều hoàn mỹ.

“ Aiii” Đế Thiên An thở dài, tay thu lấy một hạt tiên đậu nhìn khóe môi rỉ máu gương mặt trắng bệch của Đông Hoàng Thái Nhất, tâm niệm điều khiển thu lại hai ngọn tâm hỏa đang tra tấn nàng, đồng thời điều động hồn lực tràn ngập trong không gian tràn vào tẩm bổ cho giai nhân.

“ Trẫm từ trước đến giờ thương hoa tiếc ngọc, khanh bản giai nhân hà cớ là tặc” Đế Thiên An cúi người đem bàn tay vuốt ve lấy gương mặt tinh xảo của Đông Hoàng Thái Nhất, trong lòng cũng rung động vô cùng, hắn cũng không ngờ được chưởng giáo của Âm Dương Gia vậy là nữ nhi thân.

Đông Hoàng Thái Nhất cả người nằm rạp dưới mặt cỏ, cảm nhận thương thế của mình đang dần khôi phục, nàng hơn ai hết rõ được sinh mệnh của mình đã đến điểm cuối, khó mà có thể qua được. Vậy mà bây giờ giống như nước thủy triều lên, con mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía trước, suy yếu nói : “ ngươi không giết ta sẽ hối hận”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An ngửa đầu cười lớn lên, thanh âm vang vọng khắp cả thiên địa, bàn tay khẻ phất vô số chuôi binh khí trở về vị trí cũ, lẫn khỏa vẫn thạch theo đó mà về, lại thu lấy một vò rượu, nói : “ toàn bộ không gian rộng lớn này là do ta mở ra, nàng đả thấy được phàm nhân nào giết được thần linh chưa?”

“Thần Linh!” Đông Hoàng Thái Nhất nỉ non nhìn thân ảnh nam tử phía trước.

Đế Thiên An đem tay hướng về cằm nhỏ nâng lên : “ nàng nên may mắn bởi vì trẫm đối với nữ nhân xinh đẹp mềm lòng nhẹ dạ, từ nay phạt nàng tại thế giới này không cho ra ngoài, nếu như nàng làm trẫm hài lòng có thể tha thứ, biết đâu lại khôi phục Đại Chu không chừng... đúng rồi còn chưa hỏi mỹ nhân phương danh?”

Đông Hoàng Thái Nhất ánh mắt xoay chuyển, thương thế dần hồi phục, thực lực của người nam nhân này để cho nàng khiếp sợ hãi hùng. Toàn bộ Âm Dương Gia tinh anh đều không phải y đối thủ, đứng trước hắn cho dù nàng là Đông Hoàng cao ngạo cũng giống như người phàm nhỏ bé vô cùng.

“ Cơ Như Hi Hòa” Đông Hoàng mở miệng

Đế Thiên An nghe được, tay vẩy ra vò rượu mở nắp, hương rượu nồng nàn khuếch tán, theo tay hắn điều khiển, nước rượu bốc ra khỏi vò rồi chậm rãi trôi vào miệng nhỏ của giai nhân phía trước, từng ngụm một nuốt xuống.

“ Cơ Như Hi Hòa, Hi Hòa có quan hệ gì với Chu thất vương triều, không biết mỹ nhân với Chu Noãn Vương có can hệ gì?” Đế Thiên An ngồi bệch xuống cỏ non, hắn vốn định làm thịt nốt luôn Đông Hoàng Thái Nhất nhưng mà ai bảo nữa đường lại chạy ra một mỹ nữ, xưa nay hắn lạt thủ tồi hoa không nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK