Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Trí nhìn cái dung mạo kia liền nhận ra được kẻ này. Bởi nhiều năm trước hắn đã gặp qua Xích Mi Long Xà, lần này gặp lại y ngoại hình có phần khác xa với trước kia.

Tống Trí một đời lịch duyệt không ít, thấy qua kỳ nhân dị sĩ không thiếu, giết người hắn cũng giết không ít, nhưng cái thân ảnh phía trước quả để cho hắn kinh sợ, y như thần ma trong dân giang đồn thổi.

Bây giờ hắn cũng đã hiểu vì sao Vương Bách Xuyên từ trong quân doanh chạy ra, binh sĩ Bắc Ly lại hoảng sợ như vậy, là kẻ phía trước gây ra.

Thử hỏi kẻ nào mà không kinh sợ khi thấy một người lại mọc ra hai cái đầu rồng chứ?

Chỉ là hắn không tin phía trước là thật, ắt hắn là Thiên Trạch giở trò che mắt để tập doanh thêm chu toàn, mà hai đầu rồng kia lấy hắn kiến thức chính là huyễn thuật, cái thuật che mắt của nhiều võ lâm giang hồ hoặc kỳ nhân dị sĩ....

“ Nếu đã vậy thì tử chiến đi” Vương Bách Xuyên nhịn trong lòng chấn kinh, đè lại cảm giác áp bách của kẻ trước, từ ngựa trên phóng đến trước nhất thương luân đi.

Thương là trong quân nhất thường xài binh khí, giang hồ người cũng không ít môn phái tập thương, nhưng mấy thập niên này nhưng có nhiều điêu linh.

Có thể cầm thương danh vang thiên hạ đạt đến, để giới giang hồ xưng Thương Tiên chi cảnh liền hiếm có, nhưng trên giang hồ vẫn có, chỉ là đếm trên đầu ngón tay đổ lại. Mà dùng thương được xưng Thiên Thương tề danh với Thiên Kiếm, Thiên Đao.... cấp bậc này như phượng mao lân giác, mấy trăm năm nay còn chưa sinh ra.

Vương Bách Xuyên khổ dụng thương thuật tuy không phải là Thương Tiên nhưng một thân thương thuật cũng khó người bì được.

Trong giới cầm thương danh vang khắp chốn, hẳn sử một thương toàn phần công lực, khỏi nói cũng biết uy lực kinh người.

“ Ta có một thương, gọi Phá Thành, mời quân tiếp chi”

Kia thân thương run một cái, như một con giao long trực thủ Thiên Trạch cổ họng, thương khí bạo phát khiến không gian xao động, như cuồng phong quét dến.

Thương khí thương thế mãnh liệt, khóa chặt lấy Thiên Trạch người, như thái sơn ép xuống vây khốn hắn lại.

Phá Thành chính là chiêu mạnh nhất của Vương Bách Xuyên, một chiêu này là hắn trên chiến trường sát phạt mà ngộ ra.

Mười tám năm về trước, Vương Bách Xuyên từng làm tiên phong đánh Cao Ly, từng dùng một chiêu này phá vở cổng thành cố thủ của quân địch, khiến cho quân Bắc Ly thắng thế mà chiếm thành.

Từ đó hắn lấy đó mà đặt tên cho chiêu thức của mình, Phá Thành, một thương ra thành phá, một thương này bây giờ ép đến Thiên Trạch, muốn phá toái đi kẻ kia.

Thương khí rít gào, như sấm động trởi quang khiến cho đang mặc giáp Tống Trí cũng bị thanh âm cho kinh động, kéo lại thực tại.

Giờ phút này, Vương Bách Xuyên cùng thương như hợp nhất, thương khí chấn minh như giao long gầm thét, mang theo bá uy khí thế muốn đem Thiên Trạch mẫn diệt.

Đây là một thương tối chung của Vương Bách Xuyên, hắn càng rõ ràng cũng là một thương cuối cùng của mình, đối mặt với như thần ma như vậy kẻ liệu rằng một thương này có thể thành công?

Vương Bách Xuyên không rõ, nhưng hắn không để ý, hắn chỉ biết một thương này ra, không chết ta vong.

“ ẦM!!”

Chỉ là một thương của Vương Bách Xuyên lại không đâm thủng được pháp bảo bảo hộ của Thiên Trạch, một lớp lồng vô hình chặn đứng hết thảy công kích.

“ Hừ” Thiên Trạch hừ lạnh một cái, phong khinh vân đạm điểm ra một thương.

Truy Tinh Lôi Vân Thương chấn minh liên hồi, lôi điện ồ ạt như lôi xà tung tóe, khí tức bạo liệt phả ra không gian, đem thương khí thương ý của Vương Bá Xuyên đánh tan nát.

Liền sau đó, như thiểm điện lóe lên.

“ Bành!”

Thương thương đụng nhau bạo phát vang dội khí kình, bất quá thắng bại cũng nhanh phân ra.

Trường thương Vương Bách Xuyên dưới lôi đình hủy diệt chi lực bị đánh vở thành nhiều mãnh, Lôi điện như bầy xà phóng đến người y, nháy mắt đem thân thể y đục thành nhiều lỗ thủng, da thịt cháy khét.

Vương Bách Xuyên nhất chiêu liền chết, cơ thể nhảy đến đâm thương lại như diều đứt dây văng ngược ra sau.

“ Tướng quân chết rồi!”

“ Giết y! trả thù cho tướng quân”

“ Giết!”

“ Chạy mau! Chạy mau”

Vương Bách Xuyên vừa ngả xuống, phía sau binh sĩ liền bạo loạn hơn, một số thân binh thì đỏ mắt sát khí tràn ra muốn báo thù cho chủ tướng, một ít thì kinh hoảng bỏ chạy.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng nhẹ vung tay.

Truy Tinh Lôi Vân Thương thoát ly khỏi tay Thiên Trạch, tiếp đến lao đến đồ sát đám binh sĩ Bắc Ly ở phía sau, một kẻ không tha.

Thương qua người ngã.

Thương đến người vong.

Máu huyết phun ra, thấm đấm mặt đất, từng cái thi thể không ngừng thi nhau ngã xuống.

“ Sưu! Sưu! Sưu!” ác mộng còn chưa kết thúc, sát lục còn chưa dừng lại, Thiên Trạch ngưng ra Luyện Khí Chi Kiếm, tại không trung tàn sát Bắc Ly đào quân, lẫn cả binh sĩ thủ thành Bắc Ly chạy đến tiếp viện.

“ Đây.... Luyện Khí Chi Kiếm.... Đạo Thánh” nháy mắt kiếm vàng ngưng tụ, Tống Trí liền kinh hô lên.

Thiên hạ hiện nay chỉ có một kẻ duy nhất có thể ngưng kiếm khí thành vật, thiên hạ quan tuyệt kiếm pháp, Đạo trung chi Thánh.

Tống Trí khiếp sợ, Thiên Trạch cho hắn bất ngờ quá lớn, không nghĩ đến kẻ trộm nổi danh nhất trung nguyên hiện giờ chính là Đạo Thánh. Nhưng cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện đều rõ ràng cả.

“ Ầm! Ầm! Ầm!”

Một góc đô thành, đương nhiệm thống lĩnh 10 vạn quân của Tào Đức, đệ đệ y Tào Cần được Tống Trí cất nhấc lên thay cho ca ca mình khiển quân, lúc này, trong đêm dục ngựa hớt hãi chạy đi.

Đột ngột Tào Cần phát hiện có kẻ lao đến tập kích, lập tức đem song đao của mình chém ra, đao khí kinh hồng công kích lấy kẻ trước.

Gả đằng trước là một cái không có mặt người, y đâm ra một kiếm, làn sáng bạc nghinh lại sấm sét.

Kình lực lan tỏa, tiếng vang vang lên, sấm sét đã bị gãy ngang, hai cây cương đao trên tay của Tào Cần rớt xuống, làn sáng bạc cũng đã biến mất, nhưng lưỡi kiếm đã đâm sâu vào ngực của Tào Cần.

Mà kẻ phía trước tập kích y đã cướp đến đầu ngựa trên, một kiếm đưa trước.

Tào Cần nhìn vào hai cây đao bị gãy, rồi lại nhìn lưỡi kiếm đâm sâu vào trước ngực, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cái người không có mặt này, làm như còn chưa tin đó là sự thật, tiếc là đó lại là sự thật.

Thạch Hạc cũng lạnh lùng nhìn Tào Cần, bỗng hỏi : “Nhát kiếm này của ta ngươi thấy thế nào?”

Tào Cần cắn chặt răng, không nói tiếng nào, khóe miệng đang méo mó đi, sau đó ngả rơi xuống ngựa mà chết.

“ Xoẹt! Xoẹt!”

Thạch Hạc cầm tay rút kiếm ra, lại hướng về đám quân sĩ Bắc Ly chém giết, kiếm khí phái Võ Đang tung hoành gặt hái tánh mạng Bắc Ly quân.

“ Ba trăm mười, ba trăm mười một.... ba trăm mười hai” cách Thạch Hạc không xa, Diệp Linh nâng đao mà chém giết, cứ giết qua một tên binh sĩ lại hô lên.

Diệp Tuyết cũng không kém cùng muội muội mình so tài.

Trong đêm này thành loạn không thể tả, cư dân trong thành kinh sợ tại trong nhà mình nấp kín, ai nấy run rẩy cầu khẩn thần tiên phù hộ.

Mà những kẻ ở những con hẻm sống tàn tạ kéo dài hơi tàn, hoặc là các thế lực trong thành bọn họ đánh hơi được kinh biến, lập tức cố thủ ở nơi an toàn, chờ kinh biến này qua đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK