Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Thiên Trạch ở lại một đêm Mạn Đà sơn trang, ngày hôm sau trở lại Vọng Nguyệt Lâu mang Giang Ngọc Yến rời đi. Chỉ là tình cờ lại hay biết tử sĩ Cô Tô Mộ Dung thu được tin tức,đó là việc Anh Hùng Yến được Du Câu Du Ký cùng Tiết Thần Y chuẩn bị, thiếp mời đã phân phát khắp nơi có cả Cô Tô Mộ Dung trong đó.

Nhận được tin tức này để Thiên Trạch sẵn cái cớ đưa đến này mang Giang Ngọc Yến rời khỏi Yến Tử Ổ.

“ Tụ Hiền trang ư?” Thiên Trạch lạnh giọng nói : “May là không bỏ lở! sẵn tiện hôm nay ta làm thịt luôn một phần quần hùng nước Sở, sau này đở phải ra tay”

Ngự kiếm phi hành tốc độ rất mau, gần một nén hương đã đến được Tụ Hiền trang, từ trên nhìn xuống Thiên Trạch thấy được đông đảo khách nhân tụ hội ở ngoài sân lớn, một cái vòng tròn vây kín lấy một cái thân ảnh.

“ Là Kiều Phong” Thiên Trạch từ cao hạ xuống liền thấy được kẻ trong vòng vây đang cầm chén rượu kia là ai, trực tiếp đem Truy Tinh Lôi Vân Thương đánh xuống bên dưới.

“ Khí tràng này!”

“ Mau tránh ra”

“Có người đến”

Áp lực từ trên cao truyền xuống, xé gió rít gào để quần hùng bên dưới chú ý, nhìn liền thấy được một ngọn thương lao xuống, ai nấy nhao nhao né ra.

“ ẦM!”

Truy Tinh Lôi Vân Thương cắm xuống mặt đất bên dưới đục thành một cái hố lớn, mặt đất rạn nứt khiến bụi mù kéo lên.

“ Là ai?”

“ Bằng hữu phương nào đến”

Quần hùng nhốn nháo hô lên.

Kiều Phong cầm chén rượu mặt ngưng trọng nhìn, sau đó mặt giản ra hô lên : “ Đạo Thánh huynh”

Bụi lắng xuống gió quét qua, để lộ ra một cái thân ảnh nam tử đang đứng trên cây thương cắm chếch xiên, tuấn lãng bất phàm người, ánh mắt coi rẽ thương sinh trên tay cầm một thanh quạt hoa lệ.

Thiên Trạch trực tiếp hiện thân bên trong trang, còn Giang Ngọc Yến đã được hắn bí mât dời ra bên ngoài, an vị ở một chổ an toàn.

“ Là hắn!” Từ trưởng lão đám người thấy ai kinh hô lên.

“ Đạo Thánh” Bạch Thế Kinh kinh thốt

Mà theo hắn thốt ra, quần hùng kinh sợ.

“Kiều đệ, chỉ mấy ngày không gặp làm sao bị mấy con kiến hôi vây cắn rồi!” Thiên Trạch hướng Kiều Phong nói.

Kiều Phong đáp : “Đạo Thánh huynh, nhất thời khó mà nói hết”

“ Gả trộm kia! ngươi chớ có khinh người quá đáng” Bào Thiên Linh ỷ người đông thế mạnh nói.

Hắn nói xong không ít kẻ hưởng ứng.

“ Phường giặc cướp với Tần cẩu đúng là một bọn”

“ Kẻ trộm cướp tên giết cha mẹ không bằng cầm thú”

Thiên Trạch nghe bên tai nhao nhao nhẹ nhàng phất tay.

“ Xoẹt!”

Phong Lôi Phiến xòe ra hóa lên quang mang, trong chớp mắt mười mấy đạo xanh rờn Lôi Phong Phiến hiện ra, bắn đến đám đông, đi qua trực tiếp đem cơ thể đoạn làm hai.

“ Ầm! Ầm”

Còn chưa dừng lại, chỉ một quạt một mảng lớn hơn trăm người bị cuồng phong chứa lôi điện cuốn lên, gạch đá kiến trúc trong Tụ Hiền Trang bị cuốn theo.

Quần hùng kinh hãi, ai nấy khiếp sợ nhìn gần trăm người nhân sĩ võ lâm chỉ bị một quạt đã bị cuốn bay, hơn nữa khi cuồng phong lôi điện tán đi, toàn bộ chết hết, kẻ nằm vắt vẻo trên mái nhà người ở hòn đá hoặc tường viện....

“ Hít khà” đám người còn lại thấy một màn kia hít một ngụm hơi lạnh.

Kẻ dùng quạt trong chốn giang hồ không thiếu, nhưng một quạt ra phong lôi lại giết hơn trăm người kia, giang hồ chưa thấy ai làm được.

“ Chỉ bọn kiến hôi cũng dám ở trước mặt ta làm càn! Đúng là không biết chết sống” Thiên Trạch ngữ khí bất thiện, lại ném ra Phong Lôi Phiến.

Phông Lôi Phiến lao nhanh đến một nhóm người, quạt xoay tròn trên không xanh rờn khí lại ngưng hiện chém ra.

Ai nấy kinh hoảng, vội vả dùng bản lĩnh của mình hóa giải nguy cơ.

Có kẻ xuất chưởng, chém đao huy kiếm đâm thương.... hoặc là nhảy lên trốn.

Cũng có kẻ không tránh kịp bị luồng khí xanh rờn kia chém chết ngay.

“ Phốc! Phốc!”

Lôi Phong Phiến dừng lại trong chốc lát, sau đó bộc phát ra vô số đạo xanh rờn quạt ảnh, hướng những kẻ chạy trốn hoặc chống trả chém giết.

Khách đến Tụ Hiền trang có hơn ba trăm người, trong đó không ít Tiên Thiên cao thủ phía trên. Thế nhưng người nhiều mà đất hẹp, mà Thiên Trạch sở ra Lôi Phong Phiến lại có uy lực lớn, thành ra chỉ mấy đòn khiến cho đám người đánh xuống hạ phong.

“Bá phụ! Bá phụ!” Đột nhiên nơi góc nhà có tiếng một thanh niên kinh hoàng gọi.

Du Ký nhận ra tiếng của Du Thản Chi, đứa con trai duy nhất của em mình, liếc qua thấy tình hình không ổn bản thân cũng bị cây quạt kia chém một cái, má trên một vết sâu dài chảy máu, bèn quát lớn: “Cút ngay đi, mi ở đây làm gì?”

Du Thản Chi đáp: “Vâng!” Y co người lại nấp sau cột nhà, nhưng vẫn thò đầu ra xem.

“Bành!”

Chính lúc này, Huyền Tịch chùa Thiếu Lâm sử ra Niêm Hoa Chỉ, một chỉ đem Lôi Phong Phiến lao đến giết mười mấy người định lại.

Thiên Trạch thu quạt về tay, khinh miệt nói : “ một bầy kiến hôi lại thêm được mấy con côn trùng, bất quá hình thể có lớn hơn cũng chỉ là sâu bò giun dế”

Thanh âm tràn đầy miệt thị, người tụ hội đến đây cũng nổi danh trên đất Sở có không ít giang hồ tiền bối đức cao vọng trọng, ấy vậy mà để một tên tiểu bối khinh miệt.

Nhưng bọn họ ai dám phản kháng, giờ đây ai nấy cũng kinh sợ.

Thiên Trạch chỉ vừa hiện thân đã đem quần hùng đánh tan tác.

“ Nói! Là tên nào không biết sống chết đứng ra truy sát bằng hữu ta” Thiên Trạch cư cao lâm hạ nhìn xuống.

“ Chính là lão tử, có bản lĩnh thì giết ta thử xem” Du Câu lớn giọng khẳng khái nói.

Du Ký nói tiếp : “ các huynh đệ, đừng sợ hãi, hôm nay dù chiến tử cũng thay Sở quốc trừ đi hai mối họa này”

Lời của hai người nhấc lên không ít kẻ dũng khí.

Mà bản thân Tiết Thần Y đứng ra tổ chức tràng Anh Hùng Yến này, chứng kiến Thiên Trạch đại triển thần uy cùng điểm danh, trong lòng cũng kinh hãi.

Về y thuật, Tiết Mộ Hoa là một thiên tài siêu việt, dường như không cần học cũng biết. Ông ta cũng học võ từ nhỏ, sư phụ là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng năm xưa bỗng dưng Tiết Thần Y cùng bảy anh em đồng môn bị trục xuất khỏi môn phái.

Ông đành phải tự mình dùng y thuật để trao đổi võ công với người khác, bên đông học một chiêu, bên tây học một thức nên hiểu rộng biết nhiều, trên giang hồ ít ai bằng. Thế nhưng biết rộng về võ thuật cũng có cái hại là vì quá ôm đồm, không môn nào luyện được tới nơi, chẳng khác gì ăn nhiều nhai không kỹ.

Danh tiếng y thuật như thần của ông lừng lẫy khắp nơi, ai cũng kính phục mấy phần. Nhưng mỗi khi ông hỏi đến võ nghệ là người ta đưa đẩy lấy lòng, chẳng ai chịu nói thực. Chính vì thế mà ông không khỏi tự đắc, cứ tưởng rằng võ công thiên hạ mười phần thì mình đã biết được tám chín.

Lúc này Tiết Thần Y thấy Thiên Trạch xuất thủ hắn chưa thấy qua, hơn nữa uy lực mạnh mẽ vô cùng. Bản thân không tưởng tượng được trên đời lại có người bản lãnh ghê gớm đến thế.

Tiết Thần Y sợ tái mặt, trống ngực đánh hơn trống làng, không thốt nên lời, không nghĩ đến chuyện xông ra động thủ nữa, càng không dám như hai huynh đệ Du thị đứng lên hò hét vũ động võ lâm còn lại.

“ Hừ” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng khinh thân xuống, thương cắm đất nhổ lên rơi vào tay.

Thiên Trạch nắm thương điểm một phát.

Lôi thương rít gào, lao đến Du thị huynh đệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK