Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Thiên Trạch mang theo đám nữ rời đi sau đại chiến không có trở về Bách Việt, mà là đông hướng.

Nửa ngày sau, Sở biên giới, Mạc Bắc đại mạc nơi.

Chiều tà buông xuống, mênh mông một mảnh cát vàng, trong cơn gió thoáng qua mang theo không ít cát vàng. Trong không khí đã không còn khô nóng như trước khi sắc trời đã dần chuyển về hoàng hôn.

“ Sưu......”

Hoang vắng địa phương, vốn dĩ rất ít người qua lại, tại mênh mông cát vàng trên lại xuất hiện một cái bảo tọa trong không trung phi hành.

Đến khi mặt trời sắp khuất, bảo tọa liền dừng lại.

Bên dưới một cái hồ nước rộng lớn.

Tựa như đường trời một dạng ngăn cảnh hai nơi riêng biệc, một bên là hồ nước phóng tầm mắt có thể thấy được sinh cơ tại đó, còn một bên là khô héo sa mạc thật đúng là kì lạ khu vực.

“ Chính là nơi này, một bên là hồ nước, một bên là bão cát cuồng phong.”

“ Cấm Môn phong xuy bạch cốt lộ, Nguyệt Nha thủy động quỷ thần hành. Xem tình hình, nơi này chính là Cấm Môn trong truyền thuyết biên cương”

“ Chín tòa Mộ Vương Chi Vương một trong ư?”

“ U Đô Đại Mộ”

“ Nghe nói nơi này năm xưa là U tộc địa bàn, nhưng 20 năm trước đã nương nhờ Tần quốc, Thập Lý Âm Dương Giới cũng đã bỏ đi không có U tộc thành viên nào cả”

“ U Đô Thành!”

“ Nơi này phong cảnh thật xinh đẹp, không nghĩ đến chốn đại mạc cũng có cảnh sắc đẹp như vậy”

“ Thập Lý Âm Dương Giới một trong mười chốn hung địa của trung nguyên”

“Ukm! Thập Lý Âm Dương Giới là địa bàn của U tộc.”

“Muội nghe nói so với Cốc Tử mộ mà nói U Đô điện tại nơi đó càng hung hiểm không biết bao nhiêu lần.”

“ U Đô đại mộ là Mộ phái một trong chín tòa kỳ mộ, trong tỷ muội chúng ta cũng có vài người rõ ràng về nơi này, còn không ít tỷ muội không rõ đây”

“Thu Địch! Tuyết Nhu! A Cửu! Thiên Lạc và Cầu Hoàng tỷ tỷ đều là Thủ Mộ phái người, hẳn rõ ràng nơi này”

Từ Chu quốc hồ Vong Xuyên rời đi, Thiên Trạch chính là mang chư nữ đến chín tòa Mộ Vương Chi Vương một trong, đứng hàng thứ 4 U Đô đại mộ.

Trong đám nữ có người từ thông tin biết được chốn hung địa của trung nguyên, có người lại xuất thân trong Thủ Mộ phái, lại có người thuần túy là ngắm cảnh đẹp, theo Thiên Trạch dừng lại Ngọc Long Tọa bàn tán sôi nổi.

“Trăm ngàn năm trước U quốc diệt vong U tộc di chuyển đến Thập Lý Âm Dương Giới. Trong trăm ngàn năm hứng chịu độc từ chướng khí, sinh linh đồ than, dân không sống nổi Lạc Võ Tử tông sư của Mộ phái dẫn theo mười vị đệ tử xây dựng U Đô Địa Phủ.”Mộ Dung Thu Địch xuất thân Mộ Dung thị cho nên đối với tòa Mộ Vương Chi Vương kia biết được không ít.

Mộc Tuyết Nhu chen vào : “Dùng Long trụ để phong bế chướng khí. Dùng 18 tầng Địa Phủ bảo vệ tiên linh U tộc đời đời. Từ đó về sau U tộc phồn vinh thịnh thế, an định tường hòa. Nơi đó là U Tộc địa bàn còn có các Thủ Hộ Sứ bảo vệ, hơn nữa còn hai đại Thánh Thủ canh giữ.”

Nghe đến đây Lâm Thủy Dao, Đơn Uyển Tinh; Trầm Lạc Nhạn, Thạnh Thanh Tuyền.... chờ mấy nữ tò mò dò hỏi : “ Thánh Thú?”

“ Là Minh Xà và Quỷ Ngạc, nó sống lại Tử Thủy đầm lầy độc, canh giữ lối vào, rất ít người có thể đi vào đó được! danh kiếm cũng khó mà xuyên qua được nó da thịt” Cầu Hoàng tiếp lời.

Mộc Tuyết Nhu nói tiếp : “Trên tổ chế có ghi lại, lúc tiên sư Lạc Võ Tử xây dựng đại mộ ở U Đô Thành biến nó thành một trong cửu tòa liên hoành đại mộ, cũng đã có giao ước với các trưởng lão U tộc. Mộ Vương Thành thủ đại mộ nội thành. U tộc thủ Âm Dương Giới, mà Quỷ Long đồ của mười tám tầng Địa Phủ thì giao cho đệ tử quan môn là gia tộc Lâu thị canh giữ”

Lâm Thủy Dao một bên nghe mà nghi hoặc không rõ : “ Các người đông một câu tây một câu. Muội nghe đến mụ mị rồi đây này. Lúc nãy Tuyết Nhu có nói, Mộ Vương Thành thủ nội, U tộc thủ ngoại. Vậy cũng có thể hiểu được, nhưng Quỷ Long đồ này tại sao lại phái người bí mật trấn thủ chứ?”

Lời của nàng cũng có vài nữ gật đầu đồng ý.

Mộ Dung Thu Địch giải thích: “U Đô Thành là một trong Cửu Tỏa Kỳ Mộ, liên quan đến vị trí Mộ Vương. Mà trong mộ còn có thánh linh tổ tiên U tộc và vô số bảo vật. U tộc lo sợ ngày sau Mộ phái có biến. Cho nên đề xuất Địa Phủ không cần Thủ Mộ Nhân, nếu tranh đấu Công Thủ lan đến U Đô Thành, mới có thể phái người đến trấn thủ. Vì thế mới giao Quỷ Long đồ cho người khác bảo quản.”

Trầm Lạc Nhạn hiểu ra vấn đề, nói: “ cũng có nghĩa là nếu không có Quỷ Long đồ, thì không ai vào được đại mộ.”

“ Bất quá đó là người thường, nam nhân bên cạnh thì ngoại lệ” Diễm Linh Cơ tiếp lời.

Đơn Uyển Tinh ngữ xuất kinh nhân : “ Chàng lẽ nào là muốn trộm mộ?”

Nàng nói xong khiến vài nữ cũng muốn cười.

“ Nhìn ta giống dân trộm mộ lắm ư?” Thiên Trạch hỏi lại.

Mai Ngâm Tuyết đáp : “ chàng dời cả Hàn Thiết đại mộ quốc khố nhà Thương ra đây”

“ Thiên hạ này ai mà không biết Đế Long Hoàng là trộm trong chi Thánh, đến cả trộm vương chi vương Tư Không Trích Tinh, Đạo Soái Sở Lưu Hương, Đạo Vương Ôn Thao, Đạo Vương Đạo Chích, Đạo Vương Trần Mưu cũng đều cam bái hạ phong, luận về trộm cướp ai có thể qua được chàng chứ” Hồ Mỹ Nhân cười nói.

“ Đúng đó! Mỹ Nhân tỷ tỷ nói không sai! chàng không chỉ trộm tài vật còn trộm xác, cả cái Thần Ma Mộ Địa trong có mấy vạn thân xác đây” Mai Ngâm Tuyết nói tiếp.

Thiên Trạch cười nói : “ ta lẽ ra không nên ngã bài với các nàng, để cho các nàng biết chuyện xấu, ai thất trách thất trách”

“ Phốc xuy!” đám nữ lại che miệng cười lấy.

Thiên Trạch không để ý tiếp tục khống chế Ngọc Long Tọa bay thẳng xuống chổ sinh cơ bên kia.

Vượt qua mặt hồ, Thiên Trạch đám người đuổi đến trên đất trống một cái tàn tạ kiến trúc.

Khánh điếm Nguyệt Nha đã từng là nơi phồn hoa như gấm, bởi nơi này là chốn dừng chân của khách nhân qua lại trên đại mạc, cũng là chốn dừng chân duy nhất trong Thập Lý Âm Dương Giới, 20 năm trước ngựa xe như nước người qua lại tấp nập.

Nhưng theo U Vương nương nhờ Tần quốc, bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát hoang vắng không người qua lại.

“Tòa lầu tráng lệ quá, ắt hẳn trước đây nơi này cũng ngựa xe như nước, phồn hoa như gấm, đáng tiếc hiện giờ đã sa sút thế này.” Hàn Thiên Lạc cảm thán nói.

Thiên Trạch nói : “ trăng có khi tròn khi khuyết, hoa có lúc rộ lúc tàn”

“ Chàng nói xem bên trong có người không?” Lâm Thủy Dao hứng thú hỏi

Cơ Phi Yên đáp : “ Đương nhiên là có”

“ Hơn nữa còn là một người điều khiển rắn” Mai Ngâm Tuyết ánh mắt nhìn trụ đá trước Nguyệt Nha khách điếm giết, tại đó trên có một con rắn độc bò trườn : “ nhìn màu sắc của con rắn này hẳn là Sí Diễm Hỏa Đỗ! Huyễn Độc Phúc Xà”

Nếu nói trong đám nữ ai có kinh nghiệm nhiều nhất trên giang hồ lẫn kiến thức phong phú, Mai Ngâm Tuyết chính là người đó.

Hàn Thiên Lạc nghe xong, suy tư nhớ lại lời của mẫu thân từng nói, mở miệng : “ lẽ nào có người luyện kỳ công Huyễn Độc thuật?”

“ Nhìn con rắn này, kẻ đó chỉ còn một bước nữa có thể luyện thành rồi” Mộ Dung Thu Địch nói vào.

Vương Ngữ Yên chen vào : “Thần công Độc Hóa Thủ, Kỳ công Huyễn Độc Thuật, là hai đại thần công của gia tộc Sở Độc”

Lâm Thủy Dao nói : “ Người trong đó thân phận không đơn giản, nói không chừng còn có quan hệ thân thích Thiên Lạc đấy”

Hàn Thiên Lạc nhẹ gật đầu. nói: “ Mẹ muội nói, Huyễn Độc thuật cần lấy cơ thể dưỡng độc, Sở Độc gia tộc rất nhiều người chưa luyện nổi tầng nào, đã độc phát thân vong mà chết. Người có thể luyện thành thần công này trong gia tộc, trăm ngàn năm nay đếm trên đầu ngón tay”

“ Vậy xem thử, tương lai Độc Vương này là ai?” Diễm Linh Cơ hứng thú nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK