Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Vương Thành, Cung Tử Vỏ hoàng cung.

Anh Tuyết cùng hai cái thị nữ đuổi đến Mộ Vương Thành vào lúc nữa đêm.

Tử sĩ giữ thành nhận ra Anh Hoa cung người càng nhận rõ Anh Tuyết công chúa, lập tức mở cổng cho người vào.

“ Đêm nay chỉ có Anh Hoa cung thị nữ, các ngươi đã rõ chưa” một cái tử sĩ áo đen nghiêm giọng quát đám tử sĩ áo trắng.

“ Là” đám áo trắng tử sĩ thủ thành trăm miệng một lời.

Gã áo đen tử sĩ gật gật đầu, sau đó vội vả hướng về Cung Tử Vỏ tẩm cung Mộ Vương mà đến, việc Anh Tuyết công chúa đến Mộ Vương Thành vốn là một chuyện không hề nhỏ, c hắn không thể không báo.

“ Chuyện gì?” Mộ Dung Hiển vẫn ngồi tại tẩm cung của mình, thần sắc bi thương cùng lo lắng cùng khẩn cầu cho con trai mình ngày mai, thấy một cái áo đen tử sĩ đi vào hành lễ trầm giọng hỏi.

“ Bẩm báo Mộ Vương, Anh Tuyết công chúa mang theo hai thị nữ trong đêm vào Mộ Vương Thành, đang đến chổ của Thiếu thành chủ” gã cung kính bẩm báo.

Mộ Dung Hiển nghe xong trầm mặc, cảm xúc lại nổi lên trăm mối khó giải.

Anh Tuyết là hắn dự định chuẩn chính cung cho con trai mình, mối hôn sự của cả hai hắn hoàn toàn đồng ý. Nhưng Việt Đế cường thế, Chích Viêm đi nước cờ hiểm để cho hắn cùng Anh Tuyết không kịp trở tay được.

Cơ Diên đối mặt với Việt Đế vũ lực, cùng với thái tử chi kế không tâm động ư?đừng nói là Cơ Diện, hắn ở hoàn cảnh của y cũng làm như vậy.

Anh Tuyết hắn đã từ bỏ, không nghĩ đến đứa con dâu này lại nửa đêm từ xa giá thông hôn chạy đến Mộ Vương Thành. Bốc lên nguy hiểm để gặp con trai hắn lần cuối, tình nghĩa đúng là để hắn thương tiếc, một đôi tình lữ vốn nên chung lối lại lưỡng biệt.

“ Ngươi lui đi! đợi Anh Tuyết công chúa cùng Diệp nhi trò chuyện xong, bí mật hộ tống công chúa trở về, đồng thời không được để lộ việc công chúa đến đây” Mộ Dung Hiển dặn dò thuộc hạ.

“ Vâng!” gã áo đen tử sĩ cung kính đáp, sau đó chậm thụt lùi khom người đi ra.

Anh Tuyết là nữ nhi lại bốc lên mạo hiểm như vậy để đến gặp con trai hắn, trước lúc nhi tử đặt chân vào cửu tử nhất sinh môn, người cũng đã đến Mộ Dung Hiển cũng thành toàn cho si tình nữ kia.

Tất nhiên hắn cũng rõ ràng việc này nguy hiểm cùng bất lợi, không chỉ là phía Anh Tuyết mà cả Mộ Vương Thành, bởi Anh Tuyết là Đại Chu thiên tử khâm định công chúa hòa thân với Việt Đế, là nữ nhân của vị thần ma kia, hắn càng không muốn để chuyện xấu này đến tai vị kia.

Một bên khác, Mộ Dung Diệp tẩm cung.

Cửa lớn mở ra, từ bên ngoài một tên tử sĩ áo đen đi vào.

Mộ Dung Diệp ngồi trên giường đem mắt nhìn thuộc hạ.

“ Hình Đường báo tin, giờ ngọ ngày mai chịu Quỷ Tiên Thứ Nhục.... thời hạn....một nén hương (5p)” gã tử sĩ áo đen quỳ gối thi lễ, truyền tin, ngữ khí trong có mấy phần bất lực cùng thương tiếc.

“ Biết rồi! ngươi đi đi” Mộ Dung Diệp nghe xong thản nhiên chấp nhận.

Gả tử sĩ truyền tin xong liền cung kinh thi lễ rời đi.

Còn lại một người, Mộ Dung Diệp thất thần, hắn rõ ràng ngày mai mình sẽ đối mắt với cửu tử nhất sinh, đối mặt với hình phạt kia hắn lòng tin không có.

Một cái đang ở độ tuổi sung mãn như hắn, một kẻ hô mưa gọi gió trong Thủ Mộ phái sẽ đối mặt với cái chết?

Hắn còn nhiều tâm nguyện, dã tâm còn chưa hoàn thành? Hắn cam lòng chịu chết ư?

Hắn không cam! Nhưng bảo hắn hèn nhát sống trong Thông Linh Tháp cả đời không ra, so với giết hắn còn thống khổ.

Không cam nhưng bất lực.

Hắn chết phụ vương sẽ thế nào? mẫu hậu thì sao? còn cả một cái nữ nhân....

Anh Tuyết hắn từ ban dầu không yêu nàng, bởi một cái có lòng tự trọng như Mộ Dung Diệp làm con tin ở Đại Chu trở thành món đồ chơi cho Anh Tuyết hắn nguyện ý ư?

Nhưng tình cảm là một thứ khó nói, từ chán ghét bài xích đến lợi dụng sự sủng ái củA Châu thiên tử, cho đến sau này nhận được nhiều sự hổ trợ, với cái cô công chúa kia hắn cũng không như trước, bất giác trong lòng hắn có hình bóng Anh Tuyết.

Giờ này khi cái chết gần đến, hắn lại hoài niệm ngày tháng yên bình kia.

“ Cạch!”

Cánh cửa lại mở ra, đi vào một cái thân ảnh để Mộ Dung Diệp từ hoài niệm đi ra, đôi mắt đã nhắm lần nữa hé mở, ánh mắt hắn thấy được người trước hiện ra rung động, thần sắc trong tựa như một bộ không thể tin.

Là một cái nữ tử, vải thô lam y, đầu đội vải đỏ, hay tay mang một cái khay gỗ.

Khay gỗ trên đặt một cái bát có đầy gạo cùng một đôi đủa, hai cái uyên ương mộc bài, một con dao cùng một cây thướt gỗ.

Cửa phía sau hai cái Anh Hoa cung thị nữ chậm rãi khép cửa lại.

“ Đào tơ mơn mởn xinh tuơi. Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. Hôm nay nàng đã theo chồng. Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui”

Anh Tuyết chậm ngâm ngơ khổ thơ dành cho nữ tử xuất giá, đi đến phía trước nhẹ nhàng quỳ lễ đưa khay gỗ cho Mộ Dung Diệp.

Mộ Dung Diệp đem tay tiếp nhận.

“ Mặc nhi biết Diệp ca ca tự nguyện chịu hình phạt Quỷ Tiên. Là cử chỉ xả thân vì nghĩa của bậc đại trượng phu. Không tiện ngăn cản. Nhưng sau ngày mai, sống chết khó đoán, Mặc nhi bằng lòng kết tóc se duyên, kết thành phu thuê với Diệp ca ca” Thái Mặc cúi đầu sát sàn nói ra tâm nguyện của mình.

“Mặc nhi!”

Mộ Dung Diệp từ giường đi đến cúi người đem tay đem nữ tử kia nâng lên, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Có mừng rở khi giờ phút này gặp được nữ nhân này, có tiếc hận sau lúc trước bản thân chỉ vì đại nghiệp mà chậm trể hôn sự, càng có tiếc hận hổ thẹn khi Anh Tuyết lại mạo hiểm lớn như vậy đến đây.

Tâm ý của nàng, hắn một kẻ sắp chết có đáng không?

“ Mặc nhi?” Mộ Dung Diệp lần nữa nỉ non lên tiếng,

Anh Tuyết trả lời : “ không hối”

Nàng đã quyết ý như thế, hắn một kẻ sắp chết còn do dự ư? Anh Tuyết đã đào thoát khỏi sứ đoàn Đại Chu, là chuyện không thể vãn hồi, nàng bốc lên mạo hiểm chỉ để đến găp hắn lần cuối, hắn một kẻ sắp chết còn sợ gì?

Hắn! tùy hứng một lần đi.

Liền sau đó, Mộ Dung Diệp cùng Anh Tuyết song hành một chổ.

Cùng quỳ lại trước khay gỗ.

Mộ Dung Diệp đem bát gạo lên, dùng đôi đủa gắp một hạt ăn lấy, lại gắp một hạt đưa qua cho Anh Tuyết dưới rèm đỏ.

Nhất lễ qua đi, Mộ Dung Diệp cùng Anh Tuyết mỗi người lấy một khối ngọc bài.

Đoản đao cầm lên, Mộ Dung Diệp trước xén tóc buộc vào ngọc bài.

Anh Tuyết làm sau, tóc kết ngọc bài sau đem âm dương long phụng tương hợp, lễ qua.

Cuối cùng nhất lễ, theo hai người đứng dậy Mộ Dung Diệp đem thướt gỗ chậm vén vải
đỏ trên đầu Anh Tuyết xuống.

“ Mặc nhi” nhìn dung nhan nữ tử bên dưới, Mộ Dung Diệp đau lòng, hắn đường đường là thiếu thành chủ của Mộ Vương Thành, có một ngày chung thân đại sự lại không thể cho nữ nhân mình một cái xa hoa hôn lễ.

“ Diệp ca ca” Anh Tuyết nỉ non nói, đem tay phải hướng lên tấm mặt nạ che đi một nữa gương mặt hái xuống.

Ngày Mộ Dung Diệp rời khỏi Đại Chu đô thành, trước lúc chia tay Mộ Dung Diệp từng thề làm người hai mặt, tấm mặt nạ này chỉ có Anh Tuyết mới cởi xuống, nàng chờ đợi một ngày rốt cuộc cũng đã chính tay cởi xuống được tấm mặt nạ kia.

Hôn lễ giản dị không một người thân chúc mừng, không một chủ sự chỉ có hai người, song với Anh Tuyết mà nói như vậy là quá đủ rồi.

Phía trước tương lai dường như đã chặt, một người cửu tử nhất sinh còn người kia gả xa sứ không như ý nguyện đã sớm tâm tàn, cả hai đã qua tam lễ kết duyên trở thành vợ chồng, tận hưởng lấy chút thời gian yên bình hiếm có.

Tựa như củi khô gặp liệt hỏa, Mộ Dung Diệp và Anh Tuyết như thiêu thân không nghĩ đến ngày mai, bọn họ chỉ sống trong giây phút này, bất chấp tương lai phía trước mà đến cùng với nhau, theo ánh đèn nến trong phòng tắt đi, một tràn kiều diễm khiến người khác đỏ mặt tía tai lại từ từ kéo lên.

Đêm tối đôi nam nữ không để ý đến hết thảy, cộng ẩm vu sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK