Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà bên trong xe ngựa, Đế Thiên An một tay ôm lấy eo của Đoan Mộc Dong một tay khác ôm lấy Nguyệt Nhi sau đó dậm mạnh chân mang hai người lao ra ngoài, để lại chiếc xe ngựa cũng đã trực tiếp rơi xuống, rơi nát tan.

"Thực sự là quá nguy hiểm, may mà chúng ta tránh kịp" Thiên Minh nhìn bầu trời chim lớn lên tiếng : "Hừ! Còn có chiêu số gì đều lấy ra đi, ai sợ ngươi ai chính là chó con.Lớn quái điểu, tiểu quái điểu, có điểu gì cứ thả hết ra đi!"

Thiên Minh mắng to thanh ở trên núi vang vọng, con kia lớn quái điểu đã dần dần đi xa, chỉ để lại đầy mặt đất màu trắng lông chim.

Cái Nhiếp nhìn phương xa, tâm thần vẫn cứ không yên.

"Đại thúc, ta trước đây cùng người khác đánh nhau, không đánh lại được ta bỏ chạy, bọn họ ở phía sau truy ta liều mạng trốn, bọn họ đuổi một trận liền từ bỏ, thay đổi ta cũng giống như vậy, nếu như đối phương đánh không lại đào tẩu, ta không đuổi kịp hắn cũng coi như, ta cùng Doanh Chính người này xưa nay đều chưa từng gặp mặt, chúng ta cũng không đi chọc giận hắn, tại sao hắn vẫn muốn truy sát chúng ta? Muốn chạy trốn tới chỗ nào hắn mới sẽ bỏ qua cho chúng ta?" Thiên Minh nghĩ lại chặng đường này liên tục bị truy sát, không rõhỏi Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp trầm mặc không nói, cái vấn đề này thực sự không tốt trả lời, dù sao Thiên Minh bây giờ còn nhỏ chưa thể biết được sự thật này, nếu lộ ra nhất định chỉ có tai hại với hắn mà thôi.

Lúc này, Đế Thiên An nhìn Thiên Minh lắc đầu, đem bàn tay ôm lấy hai người thả ra, cười hỏi : "Nguyệt Nhi, có sợ hay không?"

“ Nguyệt Nhi không sợ" Nguyệt Nhi cười nói.

Đế Thiên An gật đầu, để dụ rắn vào hang này hắn đã an bài tất cả. Lần này chính là hung hăn làm thịt Doanh Chính một phen, đồng thời lấy đi hai thứ cơ quan khổng lồ của Mặc Gia còn lại chính là Tứ Linh đứng đầu Cơ Quan Thanh Long- Huyền Vũ, Diễm Phi mang theo Tiểu Hưu Hưu đã lên đường về Mặc Gia chuẩn bị.

“ Xuy xuy!!”

Chỉ thấy một khỏa chết héo cây, phía trên vững vàng rơi một cái Điệp Sí điểu từ bầu trời vỗ cánh bay xuống, giương đôi mắt nhìn đám người Thiên Minh.

“ Tiểu quái điểu lại đến thật, sao mày lại có thể đến đây được? thật là âm hồn bất tán” Thiên Minh nhìn chòng chọc nó xúc động muốn đem đầu chim này đánh chết

Lúc này, Cái Nhiếp nói chuyện lại liếc mắt nhìn chúng nhân nói: “ vì ở chổ chúng ta vẫn còn Điểu Vũ phù.”

“Chẳng lẽ lúc ta hái thuốc về, trên ngườikhông cẩn thận dính lấy Điểu Vũ Phù?” Đoan Mộc Dung trong lòng vội vàng nói, ở trên người trên dưới tìm kiếm, nửa ngày cũng không có tìm được.

“Không cần tìm nữa!” Mọi người tại bên trong bao quát Thiên Minh đều một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Nguyệt nhi, nàng chậm rãi từ trong ngực lấy ra một cái Điểu Vũ phù.

Cái Nhiếp nhìn chằm chằm Nguyệt nhi khó hiểu nói: “Ta thật sự là không hiểu tại sao?Là bởi vì ta ư?”

Nguyệt nhi chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng Cái Nhiếp, trong mắt đều là vẻ cừu hận, nàng nhẹ nhàng nói: “ Chắc ông sẽ không quên Yên Đan chứ?”

“Yên Đan?” Cái Nhiếp nhắm mắt lại nhớ lại Nguyệt nhi trong miệng nói tới liên quan tới Yên Đan hết thảy, người này hắn xác thực biết và gặp qua.

“Thì ra công chúa đã sớm biết rồi!?” Đoan Mộc Dung trong miệng mang theo một loại như trút được gánh nặng ngữ khí nói!

“ Sao cơ? công chúa?” Thiên Minh kinh ngạc nói/

Nguyệt nhi nhìn ngang Đoan Mộc Dung nhẹ nhàng mở miệng nói: “Dung tỷ tỷ! nhìn sắc mặt của tỷ ngài đó khi nhìn thấy thanh kiếm kia, muội đã lờ mờ đoán ra được”

Cái Nhiếp từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, khẽ thở dài một cái nói: “Ta hiểu rồi, cô là Yên Đan hậu nhân, đứa con gái mà hắn yêu thương nhất!”

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?! Ta như thế nào một chút cũng nghe không hiểu a, đại thúc đến cùng đã xảy ra chuyện gì!?” Thiên Minh có chút không hiểu rõ,

Nguyệt Nhi, nói: “ Thiên Minh, ngươi còn nhớ chuyện về cha mẹ mà ta từng nói không?”

“ Nhớ chứ, cô nương bảo mình là cô nhi như ta, vừa chào đời đã không gặp được họ” Thiên Minh trả lời

“ Ta đã nói dối ngươi” Cao Nguyệt thừa nhận mình lừa gạt, tại lúc này nói ra chân tướng thật sự : “ kỳ thực phụ thân ta là thái tử Yên quốc phương bắc, mẫu thân ta là thái tử phi cao quý mỹ lệ. Còn ta chính là Cao Nguyệt công chúa được họ xem là châu ngọc”

Cao Nguyệt trong mắt thần sắc lâm vào trong hồi ức tốt đẹp, chậm rãi nói: “Mùa đông Yến quốc là trên thế giới này xinh đẹp nhất, trong những ngày lạnh nhất của mùa đông, tuyết rơi suốt cả tháng trời. Biến tất cả mọi vật xung quanh thành một dãi trắng xóa”

Nói nơi đây, Nguyệt nhi xinh đẹp trên dung nhan hiện ra mỹ hảo thần sắc, nàng tiếp tục nói: “ núi non xa xa, cung điện ở gần đều nhộm một màu trắng. Ngày cuối cùng khi những bông tuyệt hình lục giác rơi xuống, chính là Yến quốc lớn nhất ngày lễ.”

“ Mọi người đều mặc quần áo đẹp, đeo trên mình óng ánh trang sức, trang điểm sao cho sửa soạn đẹp nhất, rồi tụ tập trước quãng trường cung điện. Dùng mấy trăm cây gỗ lớn đốt thành một đống lửa to, mọi người nắm tay đón xuân sang”

“ Tất cả hát ca nhảy múa, uống loại rượu mạnh nhất. Mùi rượu bay xa khắp chốn, dù chưa uống chỉ cần ngửi cũng say”

“Thế nhưng là về sau Tần quốc quân đội đi tới Yến quốc, cướp bóc đốt giết việc ác bất tận! Nếu như không phải bọn hắn, thì phụ thân của ta sẽ là vị cua chí cao vô thượng của Yên quốc, và ta cũng sẽ là người mà ông ấy yêu thương nhất”

Nhìn Nguyệt nhi trong mắt mang theo lệ quang, kể rõ chính mình trải qua những cái kia hắc ám hết thảy, Thiên Minh không biết nói gì cho phải nhẹ niệm tên : “Nguyệt nhi.”

Cao Nguyệt ưu thương nói tiếp : “ nhưng tất cả đều thay đổi, kể từ phụ thân của ta chết về sau”

Yên quốc sụp đổ, để cho nàng thích nhất đô thành tan vở, song thân không còn hết thảy đều từ Tần quốc mà ta. Mà Cái Nhiếp thân làm Tần quốc Kiếm Thánh, Tần Vương kẻ đầu sỏ hộ vệ, Cao Nguyệt đối với hắn cũng giận lây sang.

Nếu không có hắn Kinh Kha đã có thể giết được bạo quân Doanh Chính! Nếu không có hắn, phụ thân nàng vẫn có thể làm cao quý thái tử. Mà nàng vẫn là Cao Nguyệt công chúa đây!

Cho nên khi biết Điểu Vũ phù tác dụng, ủy khuất tích tụ nhiều năm để cho Cao Nguyệt sâu trong nội tâm trả thù đẩy lên, trộm cất giấu một căn Điểu Vũ phù mang theo.

“ Nguyệt nhi!”

Đoan Mộc Dung không đành lòng đi đến Nguyệt nhi trước người, ngồi xổm người xuống đem Nguyệt nhi ôm vào trong ngực, muốn lấy chính nàng ấm áp cho Nguyệt nhi mang đến một tia yên tâm.
.
“ Kỳ thực ta đã nói rồi, tính mệnh của ta là Mặc gia cứu. Nếu Mặc gia muốn ta chết, cứ nói một tiếng là được” Cái Nhiếp lên tiếng

“ Đó không phải sự thật!” Thiên Minh lo lắng nói.

Một bên im lặng Đế Thiên An mở lời : “ ánh mắt hội gạt người, ký ức của Nguyệt nhi đúng là đẹp. Nhưng sự thật lại không phải vậy, năm xưa Kinh Kha giết Tần là Yên Đan chủ sự phía sau. Yên vương Hỉ vì bảo tồn mình chấp nhận đem thái tử Đan dâng ra, phế truất thái tử chi vị, chấp nhận cắt đất cầu hòa yên ổn một vùng thổ địa. Yên quốc sụp đổ trừ đại Tần ra còn là do quân vương cùng vương thất thối nát”

“ Nhưng... nhưng…!” Cao Nguyệt mở lớn con mắt khó tin, từ trước đến nay chưa ai nói cho nàng những thứ này.

“ Ngài làm sao lại nói như vậy” Đoạn Mộc Dung có chút oán trách nhìn Đế Thiên An

Đế Thiên An cười nói : “ cái gì cũng không nói để cho Nguyệt nhi lớn lên, dựa vào mỹ hảo ký ức mà ngộ nhận ư? Xuất sinh làm công chúa, nàng lớn lên trong bảo bọc rất nhiều điều đều không rõ.”

Nguyệt nhi vốn định nói tiếp, đột nhiên thấy được vô số rắn uốn lượn trên mặt đất trườn bò đến gần mình, hoảng sợ thất thanh : “A! Có rắn!”

Đám người vội vàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy đám người chung quanh đã đầy rắn độc đủ sắc mày.

Còn chưa hết, rất nhiều con rắn độc từ dãy núi trườn xuống, đem mọi người vây tròn lấy, trải rộng đủ loại rắn độc, hồng, hoa, lục, thanh, tử. . .

Rắn độc chậm rãi bò hướng về mọi người, nhìn quần xà vờn quanh, mấy người đặc biệt là Nguyệt Nhi cùng Thiên Minh có vẻ vô cùng căng thẳng, hai tay nắm trường kiếm, tựa hồ có thể đái cho mình cảm giác an toàn.

Một con cự mãng ở trên cao nhìn xuống nhìn mọi người, nó chính là rắn trong vương giả, không có nó mệnh lệnh đám rắn bên dưới không có phát động công kích.

Chỉ cần là người, chỉ cần là người bình thường, nhìn thấy nhiều như vậy rắn độc, màu sắc rực rỡ khắp núi khắp nơi, đều sẽ không rét mà run.

Đoan Mộc Dung trên người không có mang theo khu rắn thuốc bột, mắt thấy bầy rắn từng bước một áp sát, không tự chủ được tựa ở Đế Thiên An trên người. Bởi nàng thấy được không có con rắn nào dám bò trường lại gần người kia, cũng hiểu được vì sao?

Thánh Vương huyết mạch đối với bách thú chấn nhiếp, nàng từng thấy qua Minh Xà còn ngoan ngoản bé ngoan cho hắn làm sủng vật. Đám rắn độc này còn có thể qua được ngàn năm Minh Xà ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK