Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Bạch Thần Chưởng tại giang hồ mà nói xông ra danh khí không nhỏ, bởi nó là tuyệt kỹ độc môn của Bắc Hải Băng Cung. Đây là một trong tứ đại thế lực lớn không thuộc trung nguyên, cùng với Nam Lâm Tây Mạc Đông Lĩnh tề danh.

Một kẻ dính chưởng khiến cho cả đám còn lại hoảng sợ vô cùng. Trong đó có cả Hàn Phi Quang, trong lòng thầm may khi đêm trước không có làm gì cô ta, bằng không đã sớm gặp ông bà rồi.

“ Hừ!” Phù Dung hừ lạnh, lớn tiếng : “ tất cả tỉnh lại chưa? Đừng đùa với bản cô nương này nữa nhé”

Đúng lúc này một tên đại hán lực lưỡng mặc áo da thú xuất hiện, hắn nhận ra chiêu thức của Phù Dung thi triển, nói : “ ta không ngờ cô nương biết võ công của Bắc Hải Băng Cung cơ đấy”

“ Hay quá!”

“ Đại ca tới rồi”

“ Kìa đại ca”

Nhìn nam tử kia xuất hiện, mấy tên nam tử còn lại vui mừng hớn hở nói lên.

“ Tại hạ Âu Nhân Tuấn thủ lĩnh đám bậu sậu kia” Âu Nhân Tuấn nhìn mấy tên tiểu đệ khoa chân múa tay, khoanh tay mà đứng, trực tiếp báo danh.

“Âu Nhân Tuấn” Phù Dung nghe được cái tên này sắc mặt liền ngưng trọng lên, bởi nàng đi lại trên giang hồ biết về y, trong lòng đối với võ lực của mình cũng nổi lên nghi ngờ có thể cùng y là địch hay không?

Tâm tư nhất chuyển, Phù Dung quay sang nhìn Hàn Phi Quang nháy mắt cười một cái, hiển nhiên nàng muốn đem lại lợi dụng, sau đó nói : “ ra là các hạ cũng biết danh tiếng của Bắc Hải Băng Cung ư?’

“ Mấy miếng tạp võ đó nhìn qua là biết liền, nó chỉ lòe được mấy tên thuộc hạ bất tài của ta thôi” Âu Nhân Tuấn cuồng ngạo nói, sau đó vận khí đem y phục trên người chấn vỡ, tự tin mà đi đến trước : “ giới võ lâm đồn thổi Bắc Hải Băng Cung hơi quá lời rồi. Chứ xem ra ngươi đâu có tài cán gì…”

“ Kẻ nào to gan dám nói xấu Bắc Hải Băng Cung”

Âu Nhân Tuấn còn chưa nói hết lời, một đạo thanh âm trung niên to rõ vang vọng lên.

Rất nhanh một cái nam tử xuất hiện, mặc dù trời hè nóng y lại mặc lấy một lớp áo khoác thật dày.

“ Ngươi lài ai?”Âu Nhân Tuấn hỏi lấy.

Y không vội trả lời, tay phải tụ khí ngưng tụ một quả bạch sắc chi cầu, hàn khí lạnh lẽo thấu xương, mở miệng : “ hãy nhận món quà này thì biết”

“ Băng Bạch Thần Chưởng”

Một chưởng này so với Phù Dung còn mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần, Âu Nhân Tuấn dưới một chưởng này trực tiếp bị chưởng kình âm hàn đẩy văng mười mấy mét, cho dù nội công thâm hậu cũng không cách nào chống đở.

“ Làm cho Băng Bạch Thần Chưởng có uy lực này… là cung chủ của Bắc Hải Băng Cung” Tiếc là Âu Nhân Tuấn nhận ra đã quá muộn, hàn khí nhập thế toản thân đóng băng, hắn nói xong khí tuyệt bỏ mình.

“ Ngươi cũng biết nhiều đấy nhỉ” Đoàn Ngâu Hiến là cung chủ của Bắc Hải Băng Cung công lực thâm hậu hiển nhiên hơn xa Phù Dung thi triển, đối với tên ngông cuồng tiểu bối đã chết kia khinh thường một câu.

“ Cung chủ Bắc Hải Băng Cung Đoàn Ngâu Hiến ư….!!”

“Chạy mau!!”

“ Ôi! Cứu tôi!”

Người có tên cây có bóng, ba người bọn họ tuy là tiểu lâu la nhưng danh tiếng của Đoàn Ngâu Hiến vẫn là nghe được. Hơn nữa lợi hại như đại ca mình Âu Nhân Tuấn còn không đỡ được một đòn, cho nên cả ba lập tức ăn ý xoay người bỏ chạy nhanh nhất có thể.

Đoàn Ngâu Hiến để mặc cho bọn chúng chạy, đợi bọn chúng khuất bóng, trong nháy mắt gương mặt liền thay đổi, thở hồng hộc.

“ Nóng chảy mở ra hè! Eo ơi! Nóng quá”

“ Đúng là chỉ nên diện bộ này ở Bắc Hải Băng Cung thôi”

“ Hix! Hix! Cứ như đang bị nung trong lò bánh mì”

Hình tượng thế ngoại cao nhân, võ công không kém gì sư phụ mình liền trong chốc lát sụp đổ, Hàn Phi Quang trố mắt ra nhìn gả đàn ông phía trước.

Đoàn Ngâu Hiến cũng phát hiện ra, nghiêm mặt nói : “ nhìn cái gì? Hay lắm à mà nhìn?”

“ Lào gia! Thật đúng là không biết giữ thể diện gì cả” Phù Dung xấu hổ nói.

“Hê hê! Ta xin lỗi” Đoàn Ngâu Hiến cười lúng túng, ho khan nói : “ e hèm! Thôi bỏ qua đi. Mà này ngươi đã biết tội chưa hả?”

Đoàn Ngâu Hiển cao giọng giận giữ quát : “ dám ăn cắp bí kíp của Bắc Hải Băng Cung rồi bỏ trốn, mi thật to gan”

Hàn Phi Quang nghe được ban đầu hào hứng khi có chuyện để xem, nhưng giây lát sau đại não liền biết không ổn, hắn cũng không muốn bị nữ nhân kia lôi vào, lập tức chắp tay cuối đầu với cung chủ : “ chúc mừng cung chủ đã tóm được thủ phạm. Tiểu nhân có việc gấp nên xin cáo từ ạ”

Nhận thấy Hàn Phi Quang muốn thoát thân, Phù Dung đem tay ôm lấy tay hắn, bày ra một bộ thương tâm nước mắt ngấn ra : “ ơ kìa phu quân! Chàng định bỏ thiếp ở lại một mình mà đi ư?”

“ Cái… cái gì? Phu quân nào?” Đoàn Ngâu Hiển giật mình cao giọng hỏi.

Hàn Phi Quang toát mồ hôi hột, xua tay phân bua : “ ơ... dạ không à! Tôi… tiểu thư đây...”

“ Phu quân” Phù Dung không cho hắn cơ hội giải thích : “ sao chàng phũ phàng vậy. Sao lại vờ như không quen tiên thiếp. Vì chàng mà thiếp đã lấy cắp bí kiếp Bắc Hải Băng Cung còn gì?”

“ Hả! Không!!” Hàn Phi Quang nghe được mà tá hỏa lên, lớn tiếng : “ sao cô dám ngậm máu phun người”

“ Ra là vậy! chính mi là kẻ đầu trò” Đoàn Ngâu Hiến một bên nghe trực tiếp xoay đầu mâu mủi giáo vào Hàn Phi Quang.

Hàn Phi Quang muốn giải thích, nhưng trăm miệng khó nói hết khi hắn định nói không bị Phù Dung lấp miệng cũng bị Đoàn Ngâu Hiến quát im.

“ Hix! Phu quân! Vẫn còn từ chối ư? Vậy là hết! Chàng đã chà đạp lên tình cảm mà bấy lâu thiếp trao.” Phù Dung nước mắt ngấn ra lã chả rơi, sau đó xoay người mà chạy đi, vừa chạy nức nở nói : “Thiếp sẽ cố quên tất cả! Vĩnh biệt chàng”

Hàn Phi Quang định chạy theo, nhưng Đoàn Ngâu Hiển một tay nắm cổ áo giữ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK