Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ rõ ràng Mộ Dung Phục làm gì là đối thủ của Việt Đế chứ.

Cả hai muốn nhờ mình chút giao tình mà giữ lại Cô Tô Mộ Dung thị huyết mạch.

“ Ta chỉ lấy mệnh hắn cùng thuộc hạ của hắn, không diệt Cô Tô Mộ Dung đã thủ hạ lưu tình. Không nên để ta sinh khí, bằng không chết cũng chưa phải là đường cuối đâu” Thiên Trạch lạnh nhạt nói, nhưng hắn không tiến tiếp cũng không động thủ, ánh mắt nhìn hai cái thiếu nữ xinh đẹp kia.

“ Việt Đế bớt giận! Biểu ca là vì lôi kéo nhân sĩ tranh dự Mộ Vương chi vị mà tham dự vào đại hội do Thiếu Lâm và Cái Bang dựng ra. Giết huynh ấy với Việt Đế chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng gì, nhưng nếu Việt Đế tha cho biểu ca, sẽ có rất lớn trợ giúp cho Việt Đế” Mộ Dung Thu Địch đi đến, lựa lời mà nói.

Thiên Trạch tinh ý nhận ra cô gái này muốn nói gì, hỏi : “ ý của nàng là ta không những không tha chết cho hắn còn phải trợ giúp cho nhà nàng đoạt được Mộ Vương chi vị?”

Mộ Dung Thu Địch vội nói : “ không dám! Chỉ cần Việt Đế bỏ qua cho biểu ca lần này, Cô Tô Mộ Dung thị sẽ nợ ân tình rất lớn của ngài, trên dưới sẽ hoàn trả. Lại thêm Bách Việt gầy dựng lại còn có rất nhiều chuyện....”

Mộ Dung Phục lúc này nói vào : “ Việt Đế muốn lấy mệnh, Phục biết không là đối thủ nhưng cũng tuyệt không phải là kẻ ham sống sợ chết, cùng lắm là chết dưới kiếm của Việt Đế. Nhưng nếu như Việt Đế bỏ qua, Phục tất báo lại ân tình này”

Vương Ngữ Yên cũng đã cướp đến, xin tha : “ chưởng môn, người tha cho biểu ca Ngữ Yên được không?”

Thiên Trạch suy nghĩ một lát, sau đó xoay người : “ ân tình của Cô Tô Mộ Dung Bản Đế không cần đến, lần này bỏ qua cho hắn một mệnh. Mạng của hắn cùng thuộc hạ quy ra tiền bạc mà đổi, đưa bao nhiêu do Cô Tô Mộ Dung định, nhưng đừng để Bản Đế phải diệt luôn Yến Tử ổ”

Mộ Dung Phục đám người nghe được thở phào một hơi khi nghe kẻ kia bỏ qua.

Giờ khắc này Luyện Khí Chi Kiếm lại như sương khói bị Thiên Trạch thu lại vào tay, các pháp bảo nằm tán loạn trên đại địa cũng được hắn thu lại, sau đó bay về trong thành tọa trấn trên tường thành.

“ Phàm không phải là người Việt, dám can đảm nháo loạn. Bản Đế tru thân diệt môn sát phái.” Thiên Trạch cao giọng mà quát, thanh âm quét qua trong thành.

Đám giang hồ trung nguyên còn chờ đô thành trong phối hợp hoặc là tai mắt các thế lực cử đến, nghe được, ai nấy tận lực giấu diếm mình và thu lại náo động, có thể trốn liền trốn, chỉ hận không thể mình là người Việt.

Chứng kiến vũ lực tuyệt cường của Việt Đế, thử hỏi ai dám chính diện khiêu khích y?

“ Rầm! Rầm!!”

Đại quân Bắc Ly kéo đến, chỉ một đợt công kích của Thiên Trạch đã bị chặn lại, không tấn công nữa mà rút về.

“ Y đã không còn là người, siêu việt Thiên Nhân đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết kia” tại một ngọn đồi, Tống Khuyết ôm lấy thương thế nhìn về đêm tối Thăng Long, chứng kiến đại quân Tống thị rút đi nói.

“Thần Ma cảnh ư?” Tống Khiêm cũng từng phán đoán trước nhưng lại không nguyện tin tưởng khả năng này, cho là kẻ kia mượn nhờ Tử Kim Thần Vũ hoặc đạt được thần binh của tiên thần mới có thể chiếm thành càn quét quân đội các nước, song hiện giờ trước mắt tình thế bày ra để cho hắn thổn thức.

“ Nếu không phải là Thần Ma cảnh, y làm sao có được vũ lực vô song ấy” Tống Khuyết than thở: “ kiếm kia đã không còn là phàm nhân, kiếm giết tiên thần”

Cũng chỉ có cái cảnh giới đó mới có thể đem trung nguyên võ lâm đến ngăn lại, trước đại quân áp thành cũng bị cản lại.

Thiên Nhân cảnh bại, chiến không có suy giảm. Bởi y thực lực đã vượt qua cảnh giới mà ngàn năm nay chưa từng ai đạt đến.

Tống Khiêm không nói, ánh mắt chỉ nhìn từng cây đại kiếm đang tan rả, lấm tấm kim quang bay về một phương.

Nếu y thật đạt đến Thần Ma cảnh giới, Tống thị sẽ thế nào đây?

“ Luyện Khí Kiếm Quyết không hổ là đệ nhất thần công trong thiên hạ, quan tuyệt thiên hạ kiếm pháp” Đoàn Chính Thuần than thở.

“ Là” gia thần cùng thê thiếp nữ nhân cùng hô.

Tiêu Viễn Sơn nhìn sương khói tụ hội, nói : “ lão phu nghe qua Luyện Khí Chi Kiếm đứng đầu thiên hạ kiếm pháp. Hôm nay tận mắt thấy được, chết cũng không tiếc, chết cũng không uổng kiếp này”

“ Đây là....” Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Phục, Đoàn Đự, Mộ Dung Thu Địch chờ đám người lân cận thất thố, bởi bọn họ thấy Mộ Cung Cửu đang hấp thụ lấy những lấm tấm kim khí bay về Việt Đế.

Càng đáng nói là trước tay của nàng tụ hội một quả cầu khí, kim quang Luyện Khí của Thiên Trạch bay đến không ít bị tụ vào.

Từ lần trước Thiên Trạch ở Cô Tô Mộ Dung nơi Vọng Nguyệt Lâu, hắn thuận mắt lưu lại trong người Mộ Dung Cửu một ít hạt Luyện Khí.

Sau lại vì Tiêu Phong ở Tụ Hiền Trang mà bỏ đi.

Bản thân Mộ Dung Cửu khi có được luyện khí, nàng không nhìn thấy được năng lượng bên ngoài, nhưng lại có những hạt luyện khí ít ỏi này. Nàng lại đem nó biến thành của mình, chỉ là không phải 3 ngày, nàng mất rõng rả hai tuần mới đem nó thu làm của mình.

Chỉ là thu được song lại không thể tăng trưởng nó lớn hơn, hôm nay nàng muốn nhân cơ hội trộm một ít, một mặt cũng nói cho người kia nàng cũng đã thành công đem luyện khí thu vào trong người, có thể học được Luyện Khí Kiếm Quyết, thiên hạ đệ nhất thần công.

“ Này không phải là....” Đoàn Dự lấp lửng nói

Tiêu Viễn Sơn nói : “ chính là Luyện Khí Kiếm Quyết”

Mộ Dung Thu Địch nói vào : “ lần trước Việt Đế có đến sơn trang, từng lưu lại cho biểu tỷ một ít luyện khí, chỉ cần 3 ngày thu phục sẽ dạy cho Luyện Khí Kiếm Quyết, sau đó vì việc Tụ Hiền Trang mà rời đi nữa chừng”

Tiêu Phong hiểu ra : “ hóa ra là vậy”

Đám Mộ Dung Phục nghe được mà bất ngờ, bọn họ chỉ nghe được Đạo Thánh từng đến Yến Tử ổ đả bại gia chủ nhưng chưa nghe được chuyện này.

“ Hôm nay những kẻ kia bị giết có chết cũng xứng” Thăng Long trong, tường thành trên Sở Lưu Hương cảm khái.

“ Một kiếm kia cổ kim không có, thứ kiếm có thể nháy mắt diệt vạn quân kia. Tru Thiên, đúng là bá đạo kiếm, cũng chỉ có y mới dám xưng kiếm này tên” Hồ Thiết Hoa lắc đầu cảm khái.

“ Đại Bi đại sư chết, Ninh Đạo Kỳ chết, Ám Hà Chu Võng cùng Đại Gia Trường và gia chủ bỏ mệnh. Thiên Đao bại thương, trăm vạn võ lâm tan tác,đại quân Bắc Ly bại lui. Một ngày này, tin tưởng sẽ đi vào sử sách” Cơ Băng Nhạn thổn thức : “ y đã đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết kia”

Lý Hồng Tụ gật đầu : “ Bách Việt sớm muộn cũng khôi phục và trở thành nước đáng sợ nhất trung nguyên, gió tanh mưa máu chỉ sợ so với trước còn thêm đáng sợ.”

Lấy nàng ánh mắt, Việt Đế có vũ lực thế kia, khi hắn trọng chấn Bách Việt gầy dựng lại Đại Việt há lại bỏ qua cho các nước từng giày xéo mình ư? Nước Việt dưới tay của Thiên Trạch, chỉ sợ so với trước càng hùng cường càng cường đại.

“ Thiên Trạch cường đại ngoài ý muốn, ắt hẳn bốn nước chi chủ không hy vọng kết quả này, chỉ sợ không lâu nữa nơi này chiến trường còn khốc liệt hơn nữa” Sở Lưu Hương lắc đầu nói mình nhận xét.

“ Ukm!”đám người gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra kết quả này.

“ Thần Ma cảnh” Thượng Quan Kim Hồng lẩm bẩm, giờ phút này hắn đã hối hận nhưng hối hận thì làm được gì?

“ Đúng! chỉ có cái tầng thứ kia y mới có thể làm được chuyện phi thường như vậy, dưới Thần Ma hết thảy chỉ là con kiến hôi mà thôi” Thiên Cơ lão nhân cảm khái.

Tôn Tiểu Hồng ánh mắt sùng bái ngưỡng vọng : “ nhất thế này y vô địch”

“Toàn dân trong thành hổ trợ kiểm tra thương vong. Phàm là con dân trong thành chết lập lại danh sách, Bản Đế sẽ không bỏ qua cho bất cứ thế lực nào. Dám can đảm vuốt râu rồng đêm nay, Bản Đế sẽ cho các ngươi biết, chết còn chưa phải là đường cùng”

Nói đến đây Thiên Trạch vung tay Diệp Thần hôn mê ở chổ Mai Ngâm Tuyết bị kéo ra, một trận pháp ngưng tụ ở chổ hắn, các văn tự không rõ theo tay Thiên Trạch dung nhập vào đó.

Tiếp đến Diệp Thần rơi xuống cổng thành, cả người biến đổi, thân hình hóa đá một nữa và ăn thông với mặt đất, một nữa liền lành lặn.

Diệp Thần cũng đã tỉnh lại, hắn kinh hoảng gào thét muốn đem đá đập vở đi, nhưng búi đá tan ra lại liền lại, hoa lửa bắn tung tóe khắp nơi, thanh âm kinh hoảng đầy sợ hãi không ngừng vang lên.

“ Không được tự vẫn” Thiên Trạch hạ lệnh.

Diệp Thần vốn muốn tự vẫn lại nghe được thanh âm kia, không cách nào phản kháng được, hắn không thể làm trái, chỉ có thể thống khổ cầu xin.

Những kẻ trên tường chứng kiến Diệp Thần thảm cảnh cũng rét run trước thủ đoạn kia, con người lại bị biến thành như thế thì làm sao mà chịu được chứ.

Làm xong Thiên Trạch cũng không tiếp tục giữ Bát Quái Trận Kỳ nữa, e sợ đám kẻ kia chó cùng rứt dậu muốn ngọc đá cùng tan, khi đó thế lực của hắn cũng sẽ bị hư tổn không ít, hắn thu lại. Hơn nữa một số cũng tìm ra được sinh đường mà chạy trốn, có giữ lại cũng không có tác dụng.

Bát Quái Trận Kỳ bị nhổ lên sau đó bố trí quanh thành, theo đó những kẻ bị nhốt trong đó nhanh nhất có thể rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK