Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng sáu, thiếu năm này.

Đêm tối, một tòa miếu cũ.

Trong miếu đã phủ kín tro bụi, thậm chí còn trường nổi lên cỏ dại, nóc nhà không ít lổ thủng lớn.

Thiên Trạch không để ý ngôi miếu tồi tàn mà đổ nát, hắn bước vào trong, dù biết bên trong có người cũng không để ý.

Lấy hắn thực lực còn sợ cái gì cạm bẫy âm mưu quỷ kế đây?

“ Soạt”

Một đạo thanh âm nhỏ vang lên, một vệt trắng bóng từ một bức tượng đã hoen rĩ phóng xuống đất.

Nhìn kỹ thì không phải là người mà là một con vật toàn lông màu trắng. Hai con mắt sáng như hai vì sao. Nó ngồi với dáng rất uy mãnh, trông nó cũng na ná con cọp. Mắt nó nhìn về gả bước vào kia.

Sau đó vội hướng đến trong góc miếu, nơi đó có một cái Nữ tử đang đốt lửa.

“ Tần Nô rất sợ ngươi, thật kỳ lạ, ngươi lại để nó sợ”

Thanh âm đã dễ nghe lại mang theo trong đó không nói nên lời kiều nhu.

Nữ nhân này thanh âm phi thường dễ nghe, nhìn qua cũng phi thường nhu nhược, vô luận bất luận cái gì nam nhân cũng đều không đành lòng không trả lời nữ nhân này vấn đề.

“ Nó sợ ta rất không bình thường à” Thiên Trạch bước vào, chậm rãi đi đến chổ nữ tử.

Sơ nhìn nữ nhân trên mặt che lụa mỏng, dáng dấp yểu điệu, mình bà ta mặc chiếc áo lụa, đầu trùm một chiếc khăn lụa nhưng vẫn thấy khuôn mặt tròn trĩnh, rõ ràng là tuyệt mỹ, chiếc khăn lụa mỏng lại làm tăng vẻ đẹp và ma lực của bà ta khiến người nào không tự chủ cũng đều muốn vén chiếc khăn lên để nhìn gương mặt đẹp đến độ nào.

Tại đây hẻo lánh trong miếu cũ thế nhưng có thể gặp gỡ như vậy một vị giai nhân, này thật đúng là một kiện khả ngộ bất khả cầu diễm ngộ. Chỉ là tình cờ hoặc là cố ý xảo hợp đây?

Nữ tử không có ngăn cản người kia đến bên mình ngoài, nàng chỉ vuốt ve con mèo của mình : “ Tần Nô chỉ sợ người lợi hại, ngươi hẳn là một cái rất lợi hại người?”

Thiên Trạch gật gù, nói : “ hóa ra ta có lợi hại hay không là nhờ con mèo này”

“ Không đúng ư?” nữ tử mở miệng hỏi.

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ nàng cũng rất lợi hại, lại mà để ta ở bên cạnh”

Nữ tử đáp : “ nói câu này, ngươi dường như có ý đồ với ta”

Thiên Trạch nói : “ một cái mỹ nhân, một cái nam nhân, lại trong miếu hoan đổ nát, lại là trong đêm, nàng nghĩ bọn họ sẽ làm gì?”

Nữ tử hỏi ngược lại : “ vậy ngươi nói bọn họ sẽ làm gì?”

“ Uống rượu” Thiên Trạch trả lời.

Nữ tử ánh mắt lay động : “ uống rượu, nhưng đây không có rượu”

“ Có” Thiên Trạch nói, đưa tay ra sau lưng trong nháy mắt từ trong không gian lấy ra hai vò rượu, nói : “ đã có rượu, mỹ nhân có uống không?”

Nữ tử ánh mắt hơi lay động, nàng rõ ràng trong nơi này hắn không có rượu, khi y đi vào nàng đã nhìn kỹ qua một lần, nói : “ quả nhiên Tần Nô không sai, ngươi quả thật là người lợi hại, hơn nữa còn rất là lợi hại. Người lợi hại như vậy mời ta uống rượu, ta tất nhiên sẽ không từ chối”

Thiên Trạch đem vò rượu mở nắp ra uống một ngụm, rượu này là hắn trộm cắp trong lấy được một loại rượu ngon nước Ngụy, tên là Hoa Nhai, tuy nồng độ không cao nhưng được cái mùi vị tốt.

Nữ nhân nhìn Thiên Trạch miệng uống một ngụm rượu, tay cũng đã tiếp vò rượu, chậm rãi nói : “ Hoa Nhai nổi tiếng Đại Lương, ít nhất cũng trên 30 năm. Ngươi mời ta uống rượu rồi, tiếp theo sẽ làm gì?”

Thiên Trạch nói : “chẳng hạn như xem dung mạo nàng?”

Nữ tử nghe vậy, cười nhẹ : “ ngươi nói ngươi muốn xem dung mạo”

Thiên Trạch trả lời : “ có đường đột chăng?”

Nữ tử đáp : “ vậy ngươi có biết nhìn thấu ta dung mạo nam nhân thường có kết quả gì hay không?”

Thiên Trạch nói : “ nghe như rất đáng sợ thì phải?”

Nữ tử đáp : “bất cứ ai một khi đã nhìn thấy mặt ta thì người nam nhân ấy đều bị ta móc hai mắt để cho đầu óc người ấy mãi mãi giữ lại ấn tượng về ta. Nhưng ta tuyệt đối để cho người ấy được nhẹ nhàng, không một chút đau đớn, ngươi xem ta còn lương tâm không?”

Nàng nói rất dịu dàng, duyên dáng như đáng nói một chuyện gì đó tốt đẹp, chẳng khác nào bà đang nói chuyện với tình nhân.

Nàng từ từ vén tấm khăn lụa che mặt rồi nở nụ cười tươi : “Ngươi muốn nhìn không? Hãy nhìn nhan sắc của ta, tuy bị móc mắt cũng xứng đáng rồi.”


Ôi! Với dáng dấp yểu điệu, với tiếng cười hấp dẫn ngọt ngào, với mùi thơm dìu dịu, quả đúng như giục dã người khác dù có bị móc mắt cũng không thể gượng được một tia nhìn.

Chỉ là Thiên Trạch sẽ vì nàng mà móc mắt ư?

Chuyện cười không thể có chuyện đó, hắn mười vạn năm hơn ở thế giới trước hạn gì mỹ nữ chưa thấy qua. Đến thế giới này vì Hư Vô ảnh hưởng mà buông thả không ít, song hắn đâu đến nổi phải vì cái nữ nhân phía trước dung mạo mê mẩn mà phế đi hai mắt của mình đây.

Huống chi luận dung mạo mà nói, trong đám nữ nhân của hắn tại thế giới này có vài cái cũng không thua kém.

“ Đích thật là xinh đẹp” Thiên Trạch khen lấy.

Nữ tử cau mày, nàng nhìn đôi tay mình bị một vầng khí vàng bao phủ, đem nàng muốn đào đi đôi mắt của kẻ kia ngăn cản, dịu dàng nói : “ ngươi đã xem dung mạo ta rồi, làm sao không chịu đem mắt cởi xuống”

Thiên Trạch đáp : “ ta vì sao phải móc mắt cho nàng, làm sao nàng không móc đôi mắt của mình xuống khi thấy dung mạo của ta, Âm Tần”

Diễm tuyệt thiên hạ dung nhan, tàn nhẫn lãnh khốc vô tình tâm địa, nàng vào giang hồ 10 năm, đến nay người giang hồ đối với Âm Tần đánh giá là như vậy.

Nàng trước nay vẫn luôn mang một tấm thần bí dung mạo, lại tâm ngoan thủ lạt hái xuống đôi mắt những kẻ muốn xem mình dung mạo, mà những kẻ kia ai nấy đều tình nguyện bỏ ra đại giới để nhìn dung nhan kia.

Từ trước đến nay muốn xem nàng dung mạo có rất nhiều người cũng có rất nhiều kẻ mất đi quang minh. Nhưng tuyệt đối, đây là lần duy nhất có nam nhân lại muốn để nàng đem mắt móc ra, trả lại nàng câu nói khi nhìn dung mạo hắn.

“ Muốn ta móc mắt ra ư? ngươi ít nhất cũng phải cho ta xem dung mạo của ngươi đã chứ?” Âm Tần kiều mị nói, nàng có thể nhìn ra được dung mạo của kẻ này có khả năng dịch dung.

“ Muốn thấy dung mạo ta còn so nhìn nàng còn nguy hiểm.” Thiên Trạch cười nói.

Âm Tần nói : “ xem ra ngươi là một cái rất lợi hại người, mà dung mạo lại không thể cho người khác biết, nhất định là bị chú ý. Mà kẻ dám áp Thiên Ma Cầm đi, ta nghĩ không phải là hạng vô danh, suy đi nghĩ lại ta nghĩ đến một người, chỉ là kẻ này....”

Thiên Trạch hứng thú : “ kẻ này thế nào?”

Âm Tần đáp : “ y là cái tên trộm, y thích trộm thì sao lại đi áp tiêu chứ.”

Thiên Trạch hỏi : “ tên trộm thì không thể đi áp tiêu à?”

Âm Tần cười nói : “ cũng đúng, trộm làm sao không thể áp tiêu được. Nên là, ngươi là Đạo Thánh”

Thiên Trạch hỏi : “ ta là Đạo Thánh?”

Âm Tần gật đầu.

Thiên Trạch hỏi : “ nàng từ đâu khẳng định?”

Âm Tần đáp : “ ta có nghe Đạo Thánh, mà ngươi thì có một đôi mắt huyết hồng, tóc xanh sẫm,vóc người cao hơn người thường hai cái đầu chừng hai thướt. Bản lĩnh lấy đồ ra lại thần kỳ như vậy. Ta nghĩ trừ Đạo Thánh ra không ai lại ưa thích áp Thiên Ma Cầm đâu, cái này thu hút nhiều ánh mắt như vậy, đồng bọn của ngươi có thể trong tối ra tay à”

Thiên Trạch tán thưởng : “ nàng đúng là thông minh”

Âm Tần nói : “ vậy ngươi đã xem dung mạo của ta, không móc mắt vậy cũng nên công bằng cho ta xem lại”

Thiên Trạch nói : “ ta không muốn thì làm sao giờ?”

Âm Tần cười nói : “ nghe nói Đạo Thánh còn có một mặt thương hoa tiếc ngọc, lẽ nào chỉ là lời đồn thôi ư?”

Thiên Trạch trả lời : “ nàng chẳng lẽ không nghe ta còn biết vùi hoa dập liễu ư?”

Âm Tần lại hỏi : “ Vậy ngươi không nhất định cho ta xem?”

Thiên Trạch đem rượu uống một ngụm, nói : “ nữ nhân xem dung mạo của ta chỉ có hai loại người, nàng muốn lựa chọn loại nào”

Âm Tần hỏi : “ hai thứ này khác nhao thế nào?”

Thiên Trạch đáp : “ một là nữ nhân của ta hai là ta tin tưởng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK