Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời đi thông đạo lúc sau, mọi người lại lần nữa xuất phát, dọc theo một cái u ám đường nhỏ đi tới, không bao lâu, phía trước liền truyền đến từng đợt dòng nước đánh sâu vào tai đám người.

Mọi người chuyển qua một cái chỗ ngoặt, ánh sáng nhanh chóng biến lượng, một bức tráng lệ đồ cuốn xuất hiện ở mọi người trước mắt.

Đường nhỏ cuối, sáng ngời huy hoàng dương quang bắn thẳng đến xuống dưới, một cái rộng rãi tráng lệ màu bạc thác nước đi ngang qua mà qua, tiếng nước róc rách, dòng nước khuynh tiết, kích động phi dương bọt nước dưới ánh mặt trời phiếm bắt mắt màu quang, tựa như một viên viên tinh oánh dịch thấu kim cương.

Mà thác nước phía dưới, rất nhiều thật lớn bánh răng cơ quan ở dòng nước chậm rãi chuyển động, những cơ quan này chính là nguồn năng lượng chính của Cơ Quan Thành thông qua sức nước từ trên xuống làm cho các cơ quan bánh răng xoay chuyển, kéo theo các bánh răng khác di chuyển theo, tạo thành một động lực vĩnh cửu.

« Tạch tạch tạch tạch » Một tràn tiếng cơ quan vang lên bên tai Đế Thiên An, một chiếc cầu treo hành lang được gấp đôi lại theo cơ quan vận chuyển chậm rãi hạ xuống, rồi nhanh chóng mở ra dài gần năm chục mét đem hai đoạn thông lộ nối lại với nhau.

Người ngoài cho dù có xâm nhập vào bên trong khó khăn trùng trùng, đầu tiên phải vượt qua Mặc Quy Trì độ cao mấy trăm mét sau đó trải qua Nhật Nguyệt Chi Lộ, nếu như đến được nơi này nếu không có cơ quan bên kia hạ xuống khó mà đi vào bên trong tòa thành.

Đế Thiên Anchậm rãi cất bước đi qua, trong tầm mắt hắn đã thấy rõ trong hành lang phía trước một đám Mặc gia đệ tử xếp hàng ngay ngắn.

Thiên Minh hai mắt thật to, trong mắt vẻ tò mò chớp liên tục, hắn tóm lấy Đạo Chích tay áo, hỏi han: “Phía dưới mấy cái kia bánh xe lớn để làm gì vậy?”

Đạo Chích làm bộ không có nghe âm thanh, hắn nửa cúi người xuống tử nắm tay đặt ở lỗ tai bên cạnh lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Thiên Minh thấy vậy phóng đại âm lượng nói: “ ta hỏi mấy cái bánh xe lớn dưới kia dung để làm cái gì?”

Đạo Chích lắc đầu nói: “ không có cá làm sao có tôm được”

Thiên Minh lại phóng đại âm thanh hỏi lời vừa rồi :“ ta hỏi mấy cái bánh xe lớn dưới kia dung để làm cái gì?”
Nhẹ lắc đầu Đạo Chích đáp : “ giờ thì ta nghe rồi, ngươi muốn xuống đó bơi lội. Thế thì không được đâu, nước chảy rất xiết, sẽ có chuyện đó”

“Cá cũng không có tại sao có thể có tôm bự!” Đạo chích trừng to mắt nói như vậy.“ Ta hỏi phía dưới mấy cái kia bánh xe lớn để làm gì vậy?”

Chỉ thấy Thiên Minh hai mắt ngốc trệ, mệt hắn phun ra đầu lưỡi, ha ha ha thở phì phò.

Đạo Chích cảm thấy đùa đã đủ rồi, một tay vỗ bờ vai của hắn nói : “ tiểu tử, đùa với ngươi đó. Những bánh xe đó, chính là trái tim của Cơ Quan Thành, chúng xoay tròn mang lại năng lượng bất tận cho Cơ Quan Thành

Thông đạo bên kia một người mặc áo bào tro, tướng mạo mảnh khảnh lão nhân, râu tóc hoa râm, nhưng thật ra rất là ngạnh lãng, bàn tay to thượng tràn đầy vết chai đợi sẳn.

“Từ lão đệ, ngươi bận rộn thế cũng đến đón chúng ta à” Ban lão nhân vừa đi đến trước cười nói, nhưng đáp lại hắn lão nhân kia cùng không nghe thấy giống nhau, thân thể trạm thẳng tắp, một câu cũng chưa nói.

Đạo Chích đi đến bên cạnh nói: “ Cái mà Từ phu tử hứng thú không phải là lão già ông đâu?”

Ban lão đầu liền nhìn Đạo Chích nói : “ Chẳng lẽ Từ lảo đệ cũng giống như ngươi, đến để nghênh đón mỹ nữ”

Đạo Chích cúi đầu sát Ban lão đầu đáp lời : “ Đương nhiên không phải, ông dùng bàn chân cũng có thể nghĩ, cái mà Từ phu tử say mê nhất là gì”

Đám người theo Đạo Chích ánh mắt, thấy được một mặt bình tĩnh chi sắc Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp cũng đang kỳ quái, đối diện người kia vì cái gì ánh mắt nhìn lấy mình trong thần sắc một cỗ cực nóng. Thế nhưng là cẩn thận cảm giác phía dưới, hắn nhìn thật giống như cũng không phải chính mình.

“Ong ong” Đột nhiên mọi người bên tai vang lên một tia kiếm minh, Uyên Hồng tại Cái Nhiếp trong tay rung động càng ngày càng lợi hại, đám người phảng phất đã nghe được kiếm tê minh thanh, vang rền thác nước ở giữa.

Thậm chỉ chuôi kiếm Uyên Hồng cũng đã nới lên một đoạn gần 5cm, dường như muốn xuất vỏ kiếm bay ra.

“ Cheng” Ngay tại Thiên Minh muốn đem tay chặn lấy chuôi kiếm vào vỏ, thì Uyên Hồng đã thoát ly khỏi vỏ kiếm bay đến lão nhân phía trước, theo hay ngón tay hắn vuốt lên thân kiếm Uyên Hồng phát ra một tiếng “ ong” nhẹ thân kiếm một đường quang mang chạy đi.

Từ Phu Tử vuốt ve Uyên Hồng thân kiếm, Uyên Hồng giống như là đang đáp lại hắn đồng dạng, phát ra một cỗ có chút trầm ổn ngưng luyện kiếm minh thanh âm.

Từ Phu Tử trong mắt chợt có lệ quang thoáng qua. Nhìn xem Uyên Hồng giống như nhìn mình thân nhân một dạng.

"Nè, đó là ta đại thúc ta kiếm, mau trả lại đi" Thiên Minh đi đến nhìn trong tay Uyên Hồng lão đầu hét lớn.

Nhưng Từ Phu Tử cẩn thận ngắm nghía thân kiếm, phảng phất không có nghe được Thiên Minh lời nói đồng dạng, trong mắt hắn chỉ có Uyên Hồng, không có khác.

Thiên Minh nhất thời rất là tức giận, giậm chân khí nói:"nè,ta đang nói với ông đó "

Cái Nhiếp đưa tay khoác lên Thiên Minh bả vai, ngăn trở hắn lỗ mãng hành vi, đối với Từ Phu Tử hắn đã mơ hồ đoán được thân phận liền nói: " Phải chăng các hạ là… "

Từ Phu Tử rốt cuộc đối với Cái Nhiếp đáp: "Ta họ Từ, các huynh đệ nể tình, gọi ta một tiếng Từ Phu Tử ."

Cái Nhiếp lập tức ôm quyền nói: " Hóa ra là người được xưng Kiếm Chi Tôn Giả, Từ Phu Tử. Bảo kiếm do ông tạo đều là thần binh lợi khí mà các kiếm khách nằm mơ cũng muốn có"

Từ Phu Tử giơ trong tay lên Uyên Hồng, than thở: "So với trong tay thanh Uyên Hồng, ta chẳng qua chỉ học được chút bì phu mà thôi "

"Vậy tiền bối chế tạo ra Uyên Hồng này là" Cái Nhiếp khiêm trong lòng kinh ngạc vô cùng, khiêm tốn thỉnh giáo

Từ Phu Tử ánh mắt có chút hồi ức nhìn trên tay danh kiếm nói :"Là mẫu thân của ta "

Thiên Minh trong lòng kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không nghĩ tới cái mới nhìn qua này vô cùng bình thường lão nhân, mẹ của hắn lại là chế tạo Uyên Hồng người, thực sự là nghĩ không ra, khó trách cái lão nhân này nhìn thấy Uyên Hồng giống như muốn khóc lớn một trận người.

“Đây là tác phẩm cuối cùng trong đời bà ấy.” Từ Phu Tử âm thanh có chút trầm thấp, bất quá hắn từ quá khứ trong hồi ức đi ra ngoài, trong mắt lệ quang lóe lên, hắn nhìn xem Cái Nhiếp, thật dài thở phào một hơi nói: “Thanh Uyên Hồng trong tay của ngươi, cũng coi như tìm được một chủ nhân xứng đáng.”

Ngừng một hơi hắn trả kiếm lại cho Cái Nhiếp, lại nói : “Trong thành còn có một thanh kiếm, tên là Thủy Hàn.Kiếm này cùng ngươi Uyên Hồng thuộc tính tương khắc, từ chọn chất liệu đến công nghệ rèn đều tuyệt nhiên bất đồng, hai thanh kiếm này đã định sẳn thủy hỏa bất dung.”

Ngừng một chút Từ Phu Tử nhắc nhở :“Trong Kiếm Phổ, Thủy Hànđứng ở hàng thứ bảy, tuythấp hơn Uyên Hồng 5 bậc. Nhưng Thập Đại Danh Kiếm trên Kiếm Phổ mỗi thanh đều có chỗ độc đáo, xếp hạngcao thấp không nghĩa là phân ra mạnh yếu, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút”.

Đế Thiên An cười nhạtCao Tiệm Ly thực lực cũng không tệ nhưng muốn cùng Cái Nhiếp giao thủ còn chưa đủ trình so lấy. Quỷ Cốc Phái chính là đương đại kiếm thuật hàng đầu trong Bách Gia.

Cao Tiệm Ly chỉ dựa vào đặc tính của Thủy Hàn phát động hàn khí mà thôi, bình thường giao đấu với người khác là chiếm ưu thế nhưng Uyên Hồng là từ Tàn Hồng mà ra như hỏa diễm thiêu đốt khắc chế lấy đã đành, mà kiếm thuật lại còn trên một bậc.

Sinh tử chi chiến Cao Tiệm Ly bại trận không thể nghi ngờ.

Cái Nhiếp liền hỏi : “ Người sở hữu Thủy Hàn là?”

“Tiểu Cao.” Từ Phu Tử lên tiếng trả lời, thân ảnh đi đến phía trước người Đế Thiên An khi mà hắn phát hiện ra một thanh kiếm khác so với Uyên Hồng càng mạnh mẽ.

Thiên Minh tay phải sờ sờ cằm nghi ngờ nói, vừa rồi trên đường nghe Ban lão đầu cùng đạo chích thảo luận qua, không biết cái này Tiểu Cao là ai? Tại sao không để cho đại thúc thấy hắn“Lại là Tiểu Cao,rốt cuộc y là ai?”

“Một ngườimà ngươi không muốn đắt tội ” Nơi đây bên cạnh Đạo Chích đi tới, đem để tay lên Thiên Minh bả vai.

Nhìn Đạo Chích bộ dáng nghiêm túc, Thiên Minh cảm giác cái này tiểu Cao tựa hồ thực sự không tầm thường.

“ Thứ cho lão phuvô lễ, không biết các hạ có thể cho lão phu nhìn nó được không?” Từ Phu Tủ chắp tay cung kính lên tiếng.

“ Cũng được, nhưng cần phải cẩn thận, kiếm của ta cũng không phải ai cũn có thể cầm được” Đế Thiên An gật đầu cổ tay khẽ động, thanh Thiên Tịch nhanh chóng thoát ly phiêu bồng đến Từ Phu Tử trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK