Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian, Tân Trịnh ngoại thành, một gian nhà gỗ.

Khó người có thể tin được tại gian nhà gỗ này bên dưới lại còn che dấu một mật thất giống như là ngục giam một dạng.

Tại thạch thất bên dưới không ngừng vang lên thanh âm tức giận của nữ hài, phá bĩnh đi không gian tĩnh mịch u tối nơi này.

Bên trong chính là Hồng Liên công chúa bị giam giữ ở nơi này.

“Ngươi tưởng đem côn trùng ra dọa ta, là bản công chúa sẽ ngoan ngoãn ăn thức ăn của các ngươi sao?”

Hồng Liên tâm tình bực bội từ trước đến nay nàng còn chưa chịu thiệt như bây giờ, lại bị một đám quái nhân bắt cóc đi, cho nên đối với cái đám người này an bài tất nhiên sẽ sinh ra kháng cự.

“ Ta không ăn đấy” Hồng Liên đem từng chữ lớn tiềng lần lượt đọc.

Khu Thi Ma có chút bất đắc dĩ, đối với Hồng Liên cũng không tốt động vũ lực, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi địa lao.

Bất quá, khi hắn lúc đi ra, vừa hay nhìn thấy một cái thân ảnh, gương mặt hắn biến sắc muốn làm ra phản kháng. Nhưng trong sát na một màu ánh sáng màu đỏ lóe lên, khiến cho hắn mọi hành động lẫn suy nghĩ bị chế trụ.

Khu Thi Ma ý thức trở nên mơ hồ, sau đó hoa lệ nằm xuống, tựa như say ngủ một dạng ngủ mất.

“ Cạch” cánh cửa được mở ra, Hồng Liên tâm tình bực bội muốn đối với kẻ đến phát tiết tâm tình bất mãn của mình, nhưng ngay khi chứng kiến người đi vào thì nhất thời sửng sờ lên, nàng trước giờ còn chưa gặp được một nam tử nào để cho nàng nhất thời không dời được ánh mắt đi được.

Nhìn bên dưới thức ăn đều bị vứt bỏ vương vãi trên nền đá, Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong đi đến gần nàng, nhìn dung mạo xinh đẹp không kém gì những hồng nhan bên cạnh hắn, song từ người Hồng Liên lại khác, đơn thuần ngây thơ như một đóa hoa trắng tinh vẫn chưa bị bụi bẫn nhiễm lấy.

Bên dưới thức ăn đều bị vứt bỏ vương vãi trên nền đá, Đế Thiên An đi đến gần nàng, chậm rãi cất lời : “ ta cũng thấy tay nghề đầu bếp ở đây chưa đủ tầm, cơm canh không hợp khẩu vị của công chúa à.”

“ Ah” Hồng Liên nhất thời chấn kinh, gương mặt cũng phiếm hồng vội lui về sau khi cằm mình bị tên nam tử khác người này nắm lấy,

Lớn tiếng che đi xấu hổ của mình : “ ngươi... ngươi chính là thuộc hạ của cái tên quái nhân đả bắt ta lại đúng không? Mau thả ta ra, đợi đến khi ca ca ta đến dẹp các ngươi, tha cho ngươi một mạng”

“ Ha ha ha ha” Đế Thiên An cười lên một tràng vui vẻ so với sau này Lưu Sa Xích Luyện người nghe đến mà kinh sợ nóng bóng câu người thì ngây ngô đơn thuần Hồng Liên để hắn yêu thích không thôi.

Cười nói : “ Nàng thật đơn thuần khiến người ưa thích, Hàn Phi xác thực thông minh tài trí song với ta mà nói giống như nàng vậy, tùy tiện có thể khi dễ khinh bạc”

Hồng Liên thân hình có chút run lên khi nghe mấy lời đối phương nói ra, hiển nhiên nàng bị tức không hề nhẹ thân ảnh lao nhanh đến tay trái vươn ra muốn một chưởng đập lên người Đế Thiên An, nhưng khi lao đến đã bị đối phương nghiêng người né đi.

Thẹn quá thành giận khi thấy đối phương giễu cợt nhìn mình, hai nắm tay tụ quyền lần nữa lao đến tung lên hai quyền, vẫn không đánh được đối phương liền xoay người lại một chân xoay vòng đá lên người hắn.

“ Thật trắng, lại thơm nữa nha” Đế Thiên An cười tà một tay bắt lấy chân nhỏ của nàng, tay kia vuốt ve trên chiếc đùi thon dài trắng nõn.

“ Đăng đô tử” Hồng Liên mặt phiếm hồng xấu hổ vô cùng, nhưng không cách nào rút được chân mình, liền lớn giọng : “ buông ra, tên vô sỉ, bại hoại,ta đánh chết tên xấu xa ngươi”

Nhìn gương mặt thẹn thùng xấu hổ kia, Đế Thiên An lại nổi lên trêu chọc tâm tư để mặt cho nàng thân hình gập người lên thuận thế tay bắt lấy đùi đẹp của nàng mặt cho song quyền nện lên lồng ngực của hắn, một tay kia luồn qua eo nhỏ đem nàng ôm lấy, hai chân lúc này lại an vị ở hông hắn thân mật tiếp xúc.

“ bành bành bành bành” không ngừng thanh âm vang lên theo đôi bàn tay của Hồng Liên không ngừng nện xuống, mặt đỏ bừng không thôi nhưng chút khí lực yếu ớt với chút thân thủ tam lưu võ công của nàng mà nói làm sao có thể đánh hạ được đầu ma thú hình người này chứ.

“ Tên xấu xa... đau quá... ngươi khốn nạn... đau quá ... ngươi mau buông ta ra” Hồng Liên lần nữa cất lên mặt đỏ bừng hơi thở phập phồng khi mặc cho nàng nện quyền đối phương thân thể giống như một tảng kim loại lớn không một chút hề hấn gì.

“ Nàng hôn ta một cái, ta sẽ thả nàng ra” Đế Thiên An lại tiếp tục trêu chọc.

Hồng Liên xấu hổ vô cùng vừa tức lại vừa thẹn lại không thể rời đi, chỉ có thể nâng lên song quyền tiếp tục nện xuống, nhưng một hồi hai nấm tay cũng bị ê ẩm lên hốc mắt cũng đã phiếm hồng.

Chưa bao giờ nàng lại bị ấm ức khi dễ như vậy : “ đợi ca ca ta đến nhất định đem tên bại hoại ngươi đánh chết”

“ Nhưng mà Hàn Phi chưa đến ta đem nàng bá vương ngạnh thương cung, dù sao cũng là một mỹ nữ xinh đẹp như vậy. Một đêm xuân tình phiên vân phúc vũ xong ta lại chạy đi, Hàn Phi có thể làm gì được ta đây?” Đế Thiên An nhìn nàng ấm ức tiếp tục đùa cợt.

“ Ah” Hồng Liên bị dọa thêm sợ : “ ngươi... ngươi... mau thả ta ra... ô ô... mau thả ta ra… cửu ca... cửu ca”

Nhìn nàng bị dọa không nhẹ như vậy đã khóc lên liền đem nàng thả xuống, đem ngón tay vuốt lấy mũi nhỏ của nàng : “ chỉ trêu nàng một chút mà thôi, ta và Hàn Phi cũng có quen biết?”

Hồng Liên ngẩng đầu lên nước mắt ngấn ra nhìn hắn, đại não xoay chuyển, lại nhìn hắn yên vị bên người mình cũng đã đem nàng thả ra, nhịn không được hỏi : “ ngươi tên bại hoại này, tên xấu xa ngươi là cửu ca của ta bằng hữu”

“ Không phải nha, chỉ lừa nàng mà thôi, nhìn xem đã hết khóc rồi” Đế Thiên An đem tay lau đi nước mắt của nàng ngấn ra.

Hồng Liên sửng sờ trong giây lát sau đó như con mèo bị dẫm đuôi đem tay hắn bắt lấy há miệng cắn lấy, đánh thì đánh không được lại bị đối phương đùa cợt bây giờ chỉ có như vậy mới phát tiết được tâm tình của mình mà thôi.

“ Ngươi đường đường là quân vương một nước, làm sao lại lưu manh như vậy” Hồng Liên mắng lấy.

Đế Thiên An cười cười : “ làm sao nàng biết ta?”

Hồng Liên đáp : “ người trong thiên hạ ai mà không biết ngoại hình dị hợm của ngươi”

Đôi nhãn đồng như sao trời phát sang, mái tóc xanh rực, tuấn mỹ dung nhan cùng cái ấn ký hỏa diễm ngay mi tâm, nhìn một lần là không cách nào quên được kia, Hồng Liên khi thấy y đi vào đã đoán ra được hắn là ai.

Việt vương Đế Thiên An, trên đời này không ai có thể có ngoại hình như hắn được, ngoại hình của hắn nàng cũng từ rất nhiều cung nữ trò chuyện, thông qua các thương nhân Bách Việt lời kể mà biết được.

“ Lưu manh thì sao chứ? Ta thích khi dễ nàng đấy” Đế Thiên An tay lại luồn qua eo nàng, đem nàng lập úp, sau đó lại vỗ xuống mông.

“ Ah” Hồng Liên gương mặt lại đỏ bừng lên.

Cùng một thời gian, trong phủ thái tử, Mặc Nha vẫn ở bên trong phủ đệ bên trong cùng Bách Độc Vương giằng co.

Mặc Nha mặc dù trúng độc, song Bách Độc Vương muốn giải quyết hắn cũng không phải dễ dàng. Bởi khinh công của hắn quá mức lợi hại, cơ hồ Bách Độc Vương khó mà theo đuổi được.

“ Ngươi vĩnh viễn không thể khắ phục nổi sợ hãi thực sự trong tâm mình” Bách Độc Vương chậm rãi từng bước ép sát đến Mặc Nha, hai tay độc công đã vận lên tựa như hai ngọn hỏa diễm bùng cháy, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía trước không xa.

Mặc Nha đang không ngừng múa may, tay đấm cước đá trong không khí, nào có một đầu rắn nào, hết thảy đều không có.

“ Hãy cứ tắt thở trong màn vũ đạo cuồng loạn đó đi” Bách Độc Vương cười nói, lại đến gần hơn, chuyện đến lúc này Mặc Nha đã không còn là mối bận tâm đáng lo nữa, kéo dài xuống hắn sẽ chết lấy mà thôi.

Thứ độc mà hắn bố trí trong phòng, không may trúng phải sẽ nảy sinh ảo giác, thấy được những thứ mà bình thường không thể thấy. Thành ra Mặc Nha khi trúng phải, hắn liên tục thấy được xung quanh mình độc xà, lẫn khô lâu xương cốt vây quanh.

Thái tử phủ bên ngoài, Hàn Vũ nghĩa tử Hàn Thiên Thừa nhận thấy khói độc đã bắt đầu lùi đi, cho người thả một con chim bay qua không bị kịch độc giết chết liền chủ động là người xông vào phủ đệ đầu tiên.

Bất quá hắn mục đích, không phải cứu Thái tử, mà là giết Thái tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK