Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y từ khi vào Thiên Khải một đường sát lục quân sĩ Bắc Ly, sau đó vào hoàng cung, nàng mặc dù không thấy rõ tràng đại chiến nhưng nhìn Bình Thanh điện bị hủy cũng đủ biết y sở ra chiêu thức cường đại.

Sau lại đích thân lảnh giáo cơn mưa binh khí càng kinh hãi trước vũ lực Thiên Trạch, cứ tưởng một đòn đó đã khiến y hao cạn chân khí, nhưng việc y điều khiển Ngọc Long Tọa không một chút phí sức kia cũng để nàng đối với y võ lực kinh sợ.

Nàng không bằng được.

“ Vù! Vù! Vù!”

Lúc này, Cơ Nhược Phong cả người quần áo tung bay, trường côn trên không trung giống như là một đóa hoa giống vậy nổ mở.

Khởi côn lúc, thấy một đóa côn hoa, hai đóa côn hoa, ba đóa côn hoa!

Dương côn lúc, tránh thành mười đóa trăm đóa.

Huy côn lúc, bỗng nhiên biến thành ngàn đóa vạn đóa!

Cái này thì là Vô Cực Nhất Côn!

Côn nhọn phát ra một tiếng tiếng rít, tựa như bị phù triện trấn áp lệ khí thì phải từ côn trung tránh thoát được.

Côn ý côn thế bao trùm một vùng.

Một côn này là Diệt Thiên Tuyệt Địa đáng sợ, phong hoa tuyệt đại diễm lệ, cùng với không thể ngăn cản phách, còn có vậy, mất tăm vô tích đạo.

“ Trò trẻ con!” Thiên Trạch quan sát côn ra, lập tức đá nhẹ lôi thương lên một đoạn, hai tay hợp nắm thương, súc thế vận lực cả người cùng thương phóng lên đâm một cái.

Trong sát na, lôi điện bạo phát, sấm nổ giữa trời quang.

Thiên Trạch tựa như lôi thần hàng lâm cầm lôi thương khí thế bất phàm, thiên uy vô cùng không gì không phá, một thương phá tận vạn côn.

“ Oanh!”

Kình lực vang dội, côn thế côn ý bị lôi thương xé nát.

Cơ Nhược Phong thu lại Vô Cực côn thu, cả người liên tục lùi mười tám bước.

Chốc lát hỗn độn, vạn vật ngưng trệ một cái, chỉ thấy kia trường côn lại lần nữa múa ra một đóa hoa tới, hoa nhọn có ánh sáng thấm ra.

Thời gian lại lần nữa duyên triển mở ra.

Là kia thứ hai côn!

Cơ Nhươc Phong tung người lên không ngay đầu nện xuống.

Một côn, như phá vân ra, mang theo thiên địa biển cả thế.

“ Trò vặt vảnh” Thiên Trạch khinh thường, đâm thẳng thương lên.

Côn thương đụng nhau, trong nháy mắt sau, chỉ thấy thương ảnh, không thấy ánh côn.

Một cái tay bắt được Cơ Nhược Phong cổ áo, chợt đem hắn về phía sau duệ đi, một kiếm hàn quang phá ra, để ở kia thương nhọn.

Nếu là tầm thường kiếm, đã sớm gãy thành từng khúc.

Có thể hết lần này tới lần khác thanh kiếm này xếp hạng thứ ba Bắc Ly-Tâm Kiếm.

Nhưng vẫn bị kia trường thương ép mãnh lui, hơn nữa Tâm Kiếm vừa va chạm lại nứt.

Lui ba trượng trên không.

Truy Tinh Lôi Vân Thương ép đến.

Lại lui mười trượng.

Truy Tinh Lôi Vân Thương lại đến.

Một cây phất trần xuất hiện cản lại, bị mủi thương chấn vỡ nát.

Lý Tâm Nguyệt mang Cơ Nhược Phong lách qua tử vong, đáp xuống mặt đất.

“ Cẩn thận!” Tiêu Nhược Phong cùng không ít người vội hô lên.

Lý Tâm Nguyệt mồ hôi lạnh buốt tuôn ra, một cái tử vong hơi thở để nàng cảm nhận được, không cần quay đầu nàng cảm nhận được phía sau mình một luồng áp bách quen thuộc truyền đến.

Truy Tinh Lôi Vân Thương, còn cả Thiên Trạch.

Lý Tâm Nguyệt vội dịch thân xoay người, chợt hươ ra một kiếm, kiếm khí sôi trào kiếm ý mênh mông mà ra.

Kiếm Tâm Hữu Nguyệt, ngủ mơ giết người.

Đã từng Thiên Khải Thành cái nhân vật truyền kỳ. Là Thiên Khải bốn thủ hộ một trong, nhưng ngày hôm nay nàng mạnh nhất một kiếm cũng không mảy may làm tổn thương một sợi tóc người kia.

“ Chỉ có như vậy thôi sao?” Thiên Trạch vẫn giữ thương không có hạ sát thủ lên Lý Tâm Nguyệt, đối mặt với kiếm khí kiếm ý chém lên người xem như không thấy.

Hắn không một chút thương tổn cũng sợ hãi, bởi trên người chính là phòng thủ vô cùng kiên cố vừa là y phục cũng là áo giáp.

“Chủ nhân thương hoa tiếc ngọc như vậy lẽ nào lại vừa ý người ta rồi!” Diễm Linh Cơ ở một bên quan chiến cất lời đệm vào.

“ Đúng là có chút thương hoa tiếc ngọc, xinh đẹp như vậy giết thật là đáng tiếc” Thiên Trạch trả lời : “ không muốn chết liền rời đi, bằng không Bản Đế không nương tay”

“ Ngài vũ dũng thật khiến Cơ mỗ tự thẹn không bằng, hai chúng ta không phải là đối thủ” Cơ Nhược Phong mở miệng nói, hắn rõ ràng Việt Đế là hạ thủ lưu tình bằng không hắn đã sớm chết.

Lý Tâm Nguyệt mỹ mâu quan sát nam tử kia, không muốn thừa nhận nhưng nàng đích thật là bước ra từ cõi chết, là người trước thu tay.

“Nơi này đã có U Tuyền, Cẩn Tuyên ngươi đến hoàng lăng truyền khẩu dụ của trẫm để bọn họ đến đây! bằng mọi giá cũng phải diệt y” Tiêu Nhược Cẩn lúc này hướng một bên thái giám bạn chơi từ nhỏ hạ lệnh, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sát cơ như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Trạch.

Cẩn Tuyên đại tổng quản lo lắng cho an nguy bệ hạ, vội nói : “ bệ hạ, nơi này quá nguy hiểm, ngày theo nô gia tạm lánh nạn”

“ To gan! Còn không mau đi” Tiêu Nhược Cẩn quát lớn.

Cẩn Tuyên vội quỳ xuống đất, nói : “ bệ hạ long thể quý giá, nếu như có chuyện gì là Bắ Ly nguy hiểm, nô gia to gan vọng ngôn mời bệ hạ di giá”

Tiêu Nhược Cẩn một cước đá Cẩn Tuyên qua một bên : “ Tiêu thị hoàng tộc trước nay không có kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, nay Thiên Trạch đến hoàng cung của quả nhân, giết đại thần trong triều, ngươi còn muốn quả nhân khuất nhục đi trốn! Quả nhân thà chiến tử cùng với các đại thần chứ không hèn nhát sợ chết, cút”

“ Nô tài đáng chết! nô tài đáng chết” Cẩn Tuyên vội dập đầu nói, sau đó biết không thể lay chuyển ý quân vương lập tức đứng dậy tung người mà đi.

Thiên Trạch thế mạnh đến ngay cả hai vị Thiên Khải Tứ Thủ Hộ là Thanh Long cùng Bạch Hổ đến trợ trận đều không cầm xuống được, muốn đem Xích Mi Quân vĩnh viễn cầm xuống cần có thêm cao thủ đến áp trận.

Mà cao thủ có thể sử dụng hiện giờ, lại tận trung với Bắc Ly tại Thiên Khải này có, hoàng lăng chổ.

Tiền nhiệm Ngũ Đại Giám phụng sự cho Thái An vương.

Hàng năm khi quân vương Bắc Ly cúng tế, sau lưng hắn sẽ có bốn thái giám, một người trong đó cầm bảo kiếm trấn quốc, một người cầm ngọc tỷ truyền quốc, một người cầm điển tịch luật pháp, người cuối cùng bưng lư hương thanh hoa.

Bốn vị đại tổng quản này cùng với thái giám bạn học lớn lên cùng quân vương, được gọi là ngũ đại tổng quản.

Thái giám chưởng kiếm phụ trách canh phòng hoàng cung, thái giám chưởng ấn trợ giúp xử lý công văn, thái giám chưởng sách phụ trách cai quản điển tịch Tàng Thư lâu, còn thái giám chưởng hương mới được triều đại này thiết lập, phụ trách cai quản chùa chiền đạo quán của hoàng gia.

Mỗi người đều có quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là cao thủ đại nội nhất lưu.

Mà ngủ đại tổng quản Bắc Ly hôm nay chỉ có mỗi Cẩn Tuyên công công ở bên mình Tiêu Nhược Cẩn, bốn người còn lại không thấy mặt. Đó là vì bọn họ từng nhận lệnh rời khỏi hoàng cung xông xáo giang hồ, tăng trưởng thực lực cùng thăm dò cảnh cáo các môn phái trên Bắc Ly.

Cả bốn đại giám đều có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ Bắc Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK