Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín vạn năm trước, từ khi Thái Cực cùng Huyền Minh đi một chuyến Địa Ngục Giới khiến Xi Vưu tộc đứng trước chỉ mảnh treo chuông tình cảnh, đến nay từng là một tộc thần mạnh mẽ nhất Thần giới đã không còn.

Địa Ngục giới không có mặt đất màu mở, sung túc nguyên khí cùng thần lực. Dưới áp chế thần lực ở nơi này, các Xi Vưu tộc còn lại tộc nhân cũng từ từ vẫn lạc.

Xi Vưu tộc đã diệt nhưng Minh tộc lại thay vào, tuy là hậu duệ nhưng sinh trưởng tại Địa Ngục Giới bọn họ cũng bị môi trường này ảnh hưởng.

Sinh hoạt địa phương lại là không thấy ánh mặt trời địa ngục giới, nơi đó là thuộc về linh hồn quy túc nơi, không có ánh mặt trời, cũng không có thần lực, khả năng cũng là vì nguyên nhân này, Minh Tộc làn da là một loại khác hẳn với Nhân tộc đó là màu xám nhạt.

Đồng thời hình thể của Minh tộc cũng không còn cao lớn như Xi Vưu tộc trước, mà so với con người không sai kém chiều cao.

Ở hoàn cảnh ác liệt Địa Ngục Giới sinh sống chín vạn năm qua, hoàn cảnh hun đúc khiến người Minh tộc khi sinh ra đả tự lập tự cường, bền gan vững chí tính cách, nghịch cảnh giúp bọn họ hun đúc tâm tính lẫn thực lực của mình.

Thần lực cùng nhục thân mạnh mẽ không còn, song tại nơi linh hồn quy túc này bọn họ đã thay đổi sang tu luyện linh hồn phương hướng, bằng cách Nhiên Thiêu Linh Hồn khiến cho Minh tộc đạt được sức mạnh không nhỏ, thậm chí tu luyện linh hồn cũng không kém hơn thần lực trước kia.

Minh tộc tuy không kế thừa thần lực cùng nhục thể mạnh mẽ của Xi Vưu tộc nhưng lại kế thừa chiến đấu ý chí, không đầu hàng của Xi Vưu tộc.

Chín vạn năm qua không ngừng hướng Thần tộc phát độc công kích, phản kháng, đòi lại đại địa ấm áp.

Nhưng mỗi đời đều chuốc lấy thất bại, song đến nay bọn họ vẫn không có từ bỏ.

Thế hệ này Hải Khoát Thiên Không ( trời cao biển rộng) cũng không khác gì, hắn là Đại Nguyên Soái hiện giờ của Minh tộc, tụ tập dưới trướng được một đám Minh tộc Đại Tướng.

Chỉ là trước khi tấn công Thần tộc, Hải Khoát Thiên Không đã trở lên Thần tộc, bởi không lâu trước sứ giả Thần tộc lại cử người thương thảo, chỉ là cuộc thương thảo này rất nhanh không thành, nội dung trong để Hải Khoát Thiên Không không chấp nhận.

“ Điều kiện của tộc Thần là không thể chấp nhận được. Bề ngoài chúng đồng ý đối thoại nhưng thực chất rất qua loa. Với lại yêu cầu cơ bản của chúng ta chúng rất coi thường. Tộc người của chúng ta! ”

Vừa trở về Địa Ngục Giới, Hải Khoát Thiên Không trở về bộ lạc của mình quy tụ các Minh tộc dân, tại chổ cao của một ngọn núi lớn tiếng mà nói.

Hải Khoát Thiên Không thân cao tầm hai mét, khuôn mặt uy nghiêm, ngăn nắp, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra này thân cụ lãnh đạo năng lực.

Giống như các Minh tộc bên dưới sở hữu một đôi lổ tai dài nhọn màu xám, đồng tử không phải tựa Thần tộc màu lam, không giống loại màu đen, mà là màu xám trắng, một đầu tóc dài là yêu dị màu xám.

“ Chúng coi chúng ta là loài người! Là nô lệ cho chúng tùy ý chơi đùa. Cho chúng ta một chút ân huệ thì muốn chúng ta vẫy đuôi gật đầu”

“ Nhưng Minh tộc chúng ta vốn không phải là nô lệ. Chúng ta và họ là bình đẳng, chúng sẽ không bao giờ thấy hình ảnh quỳ gối của chúng ta”

“ Chúng ta chỉ có tử sĩ, mà không có nô lệ!”

“ Kỳ vọng sự bố thí của họ là không thể nào! Cái mà chúng ta cần phải dùng máu để đổi về”

Hải Khoát Thiên Không nói xong, đám tộc nhân lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.

“ Đúng! Đại Nguyên Soái nói đúng!”

“ Chúng ta muốn bình đẳng”

“ Chúng ta không phải nô lệ”

“ Đúng! giành lại!”

“ Nói hay lắm! Giành lại!”

Nói cho tộc dân mình rõ ràng lần này thương thảo không thành, Minh tộc Đại Nguyên Soái cho thuộc hạ truyền tin cho các bộ lạc khác hay biết, bản thân thì trở về căn nhà của mình.

Là một gian nhà gỗ không mấy xa hoa, đơn giản. Bên trong được đốt lửa ấm áp, một cái Minh tộc nữ tử ở bên trong chờ sẵn, là thê tử của y A Nhu.

A Nhu gương mặt thon gọn, tóc đen dài đến eo xõa đến lưng, thân xuyên màu xanh lục y phục, dáng người uyển chuyển mềm mại, cho người nhìn vào cảm nhận được dịu dàng khí chất cùng cơ trí.

“A Nhu!” Hải Khoát Thiên Không nhìn thê tử chờ sẵn bên trong, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn lấy, đem tay kéo lấy thê tử ôm vào lòng.

“ Vất vả rồi” A Nhu nhẹ nhàng nói.

Hải Khoát Thiên Không nhẹ lắc đầu, hưởng thụ lấy chút yên bình cùng thê tử.

Chỉ là không bao lâu từ bên ngoài vang lên cái tiếng bước chân, cả hai nghe được liền biết ai đến.

Là một cái thiếu niên, chỉ cầm mười một mười hai tuổi, cao chừng mét năm đổ lại, là đệ đệ của Hải Khoát Thiên Không, A Mãn.

“ A Mãn!” Hải Khoát Thiên Không nhìn em trai đi vào cười nói, hắn đi đến đống lửa đốt trong phòng, ngồi xuống sàn đá.

“ Ca ca!” A Mãn cười nói, liền đến bếp lửa chổ, tại đó đã có sẵn vài cái xiên thịt nướng, cầm một xiên lật qua, rồi nói : “ thật đáng tiếc.... ca ca lần này đi lên lục địa không có kết quả gì cả”

“ Đúng nằm trong dự tính” Hải Khoát Thiên Không trả lời, khi lên đại địa hắn đã lường trước được kết quả này, tiếp tục nói : “ Thần tộc trước giờ vẫn luôn nghênh ngang kiêu ngạo.”

Nói đến đây A Nhu đã lấy một vò rượu mình nhưỡng đem đến, hướng Hải Khoát Thiên Không chung rượu rót vào.

“ Chịu gặp chúng ta đã là ân xá theo cách bọn họ nghĩ, sao lại nghiêm túc nghe lời chúng ta nói được cơ chứ. Chuyến đi đại địa này của ta thực ra còn một mục đích khác” Hải Khoát Thiên Không nói xong đem cốc rượu uống một ngụm, nhìn em trai nghi hoặc nói : “ ta muốn tìm cách chữa bệnh”

A Mãn đoán ra được : “ bệnh Thạch Hóa”

Hải Khoát Thiên Không ngữ khí có chút sa sút : “ đáng tiếc không có đầu mối gì cả”

Lần này hắn sở dĩ lên Thần tộc thương thảo chính là vì vấn đề nan giải này, Thạch Hóa căn bệnh chỉ xuất hiện mấy năm gần đây, nhưng lại là bệnh giết đi rất nhiều Minh tộc người, mắc phải bệnh này vô phương cứu chữa.

Hải Khoát Thiên Không là Đại Nguyên Soái thống lĩnh Minh tộc, tất nhiên đối với căn bệnh quái ác cướp đi tính mệnh của tộc nhân mình để tâm, chỉ là hắn lên một chuyến đại địa không có thu được kết quả tốt.

“ Bệnh này đã lây lan trong tộc ta đã lâu. Người mắc bệnh vật lộn, cuối cùng hóa đá mà chết. Nguyên nhân sinh bệnh đến giờ vẫn còn là một câu đố” A Mãn đối với bệnh Thạch Hóa quái ác này hiểu biết nói ra.

Hải Khoác Thiên Không nói : “ Gần đây có một tin đồn trong tộc. Nghe nói hoa Bình Minh sinh sống ở trên Thần Vực, song ta cảm thấy tin đồn này....”

Bình Minh chi hoa trồng ở Thần Vực có thể chửa khỏi bệnh Thạch Hóa, đây là chuyện mà hắn nghe được trong tộc, chỉ là Hải Khoát Thiên Không tương đối nghi ngờ sự việc này chân thật.

“ Được rồi! vừa về đã nói chuyện công việc. Có phần hơi nặng nề quá” A Nhu cắt đi trò chuyện, đi đến gần ngồi xuống.

“ Ha ha ha ha” Hải Khoác Thiên Không cười lên : “ xin lỗi phu nhân, lần này ta đến đại địa gặp được vài thứ hay ho, chi bằng ta kể cho hai người nghe”

A Nhu nói : “ chi bằng lần sau chúng ta cùng đi đi”

“ Được” Hải Khoác Thiên Không đáp ứng.

A Nhu nhẹ nhàng nói : “ đừng lừa thiếp đấy”

“ Ca ca và A Nhu tỷ tỷ đúng là trời sinh một cặp, bất kể ai đứng bên họ cũng trở nên mờ nhạt” A Mãn nhìn hai người trò chuyện, thầm nghĩ.

Thời gian tiếp đến, Hải Khoát Thiên Không chậm rãi kể lại chuyến hành trình lên đại địa của mình cho cả hai nghe lấy.

Cả hai chưa lần nào đặt chân lên Nhân Gian Giới, nhưng Minh tộc cùng Thần tộc đánh nhau mấy vạn năm qua, cổ tịch lưu lại không ít bọn họ cũng nghe được, bây giờ qua lời nói của Hải Khoác Thiên Không càng thêm chứng thực hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK