Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ung Thành bóng đêm phủ kín, cả tòa thành, tựa hồ cũng tiến nhập trong yên tĩnh.

Ung thành trung ương, có một tòa hoàng cung, đây là Đông Chu thời kì, Tần quốc định đô tại Ung thành lúc, sở tu xây hoàng cung, từng có 19 vị Tần quốc quân vương, ở chỗ này đợi qua, thẳng đến Tần quốc dời đô tại Hàm Dương thành, chỗ này hoàng cung trở thành Thái hậu Triệu Cơ hành cung chi dụng .

Lúc này Ung thành , đồng dạng là đêm khuya, yên lặng như tờ, bách tính đều đã thổi tắt đèn, tiến nhập mộng đẹp . Trong Đại Trịnh một tòa tẩm cung, thị nữ đều đã lui, liền ngay cả những hộ vệ kia cũng tất cả đều bị lui xuống .

Rất lớn trong tẩm cung, một đôi nam nữ đang cái kia rộng lượng giường nằm bên trên, liều chết triền miên, tiến hành chinh phạt đại chiến, không biết qua bao lâu thì hai người hoan ái cũng dừng lại.

“ Lăng Sương, nha đầu đó sao rồi?” Triệu Cơ kiều mị, cả người không còn sức lực nằm trên lồng ngực nam nhân, gương mặt tràn đầy thỏa mãn.

“ Bị nó phát hiện, đánh cha nó một hồi, rồi dỗi một hồi lâu đây” Đế Thiên An cười nói.

Triệu Cơ khẻ rên một tiếng, nói : “ chả trách thời gian gần đây không thấy nó tin tức, gạt nó nhiều năm như vậy, đều là do đại vương mà ra cả”

“ Do ta, không phải là do thái hậu quá mê người sao?” Đế Thiên An cười tà khẻ lắc hông một cái, Triệu Cơ thân hình khẻ cương lên ánh mắt mê ly, lại thốt lên một tràng rên rỉ khi bên dưới cô bé vẫn còn ngậm chặt côn thịt bên trong.

“ Oan gia, tha nô gia” Triệu Cơ thở hổn hển nàng đả không còn đủ sức cùng đầu dâm long này đại chiến, ánh mắt cầu xin.

“Vậy ta đem nó lấy ra” Đế Thiên An cười dâm lên.

“ Đừng... chán ghét” Triệu Cơ khẽ thốt lên, gương mặt đầy hồng hà thân hình khẽ run lên khi côn thịt lại di chuyển như muốn rút ra khỏi cơ thể của nàng.

“ Cơ nhi nàng nói Chính nhi mà biết nó có một muội muội, mẫu thân của hắn bị người khác cưỡi, biểu tình thế nào đây?” Đế Thiên An khẻ ắn nhẹ lên tay nhỏ của nàng.

“ Oan gia” Triệu Cơ khẻ mắng lên, mặc cho hắn tác quái, mấy năm nay nàng bị hắn điều giáo đã quen thuộc, cũng khó mà rời khỏi người nam nhân này được, đến cả một nữ nhi cũng sinh cho y.

“ Chàng lần này muốn đem nô gia đi rồi” Triệu Cơ cất lời : “ Lao Ái, Lữ Bất Vi suốt mấy năm nay đều ở trong mộng mà không hề hay biết gì? Chàng đúng là tên xấu xa mà”

“ Vậy, bảo bối thích không?” Đế Thiên An cười tà, bàn tay vuốt ve tấm lưng trắng nõn.

“ Chán ghét” Triệu Cơ cười mắng.

Tình nhân là thái hậu nước Tần lại có trong người đôi nhãn đồng bá đạo, hắn đã sớm bố trí một quân cờ vào Lữ Bất Vi.

Lại thông qua nhãn lực của mình thi triển ảo thuật lên y, khiến cho y vẫn cứ tưởng mình cùng với Triệu Cơ tư thông lén lút trước mặt Tần vương, nhưng nào đâu biết rằng mỗi lần hắn vào tẩm cung Triệu Cơ đều chính là nằm ngủ với một cung nữ khác.

Có khi còn thảm hơn là ăn nằm với một tên thái giám, rồi hắn lầm tưởng nhu cầu của Triệu Cơ càng ngày càng lớn sợ không đáp ứng nổi Triệu Cơ, cho dù không bị phát hiện cũng sẻ có ngày chết trên nàng giường phượng.

Dù sao hắn tuổi tác đả cao rồi, sung đạn cũng đã hết rồi làm sao chịu nổi được Triệu Cơ nữ nhân này chứ.

Thế là Lao Ái ra sân tiến cử cho Triệu Cơ, làm thái giám giả dạng ở bên thái hậu, đáp ứng nhu cầu cho nàng.

Mà tên này đồng dạng giống như Lữ Bất Vi, vẫn ảo tưởng mình bám lên được đùi của Triệu Cơ, bây giờ Đế Thiên An chỉ cần đem Lao Ái dấy binh tạo phản là được rồi.

Kịch là do hắn dựng lên phối hợp diễn đã có, chỉ còn diễn nữa là xong, mặt ngoài hắn ra tay trừ giệt vây cánh Lữ Bất Vi bắt thóp được nhược điểm.

Nhưng thực chất chính là đem Triệu Cơ dời khỏi ánh sáng, chuyển vào đêm tối lẫn những thế lực của hắn chìm sâu hơn trong Tần quốc.

Trường Tín Hầu phủ đệ.

“ Đâu hết rồi?” Lao Ái bước vào phủ đệ của mình nghi hoặc dò hỏi, hắn vừa vào cung muốn cùng thái hậu Triệu Cơ chim chuột, nhưng hôm nay không biết sao Triệu Cơ lại không đồng ý gặp hắn.

Ở trong cung gần hai tiếng đồng hồ chờ đợi, để rồi một câu sức khỏe không tốt bị đuổi về, trong lòng hắn tức không nhẹ.

Nhưng thân phận của Triệu Cơ còn đó, mặc dù hắn thành công trèo lên được giường nàng, mấy năm nay nắm quyền Ung Thành hô mưa gọi gió, mà Triệu Cơ đối hắn nói sao nghe vậy để hắn thỏa hư vinh.

Thái hậu nước Tần cao cao tại thượng, Tần vương Chính sinh mẫu còn không phải bị hắn cởi sao? Mỗi đêm đều chủ động cầu hoan đây, Lao Ái đáng thương còn không biết hết thảy hắn đều như một con rối, hết thảy mà hắn có đều bị Đế Thiên An cấp cho, mấy năm nay đều sống trong hư giả.

Tên thanh niên run lẩy bẩy, nói : “ Hầu Gia, hai tiếng trước ngài đả hạ lệnh cho thị vệ trong phủ rời khỏi trong hầu phủ”

Lao Ái mày nhíu lại, đồng tử mở to lên hai tiếng trước hắn còn ở trong cung đây, ngay khi trở về Hầu Phủ liền thấy đại lượng binh lính trong phủ đả không còn chỉ còn gia đinh thường ngày, khiến hắn có phần khó hiểu hiện giờ nghe được môn sinh lên tiếng hắn liền nhận ra có người giả dạng mình, quát lớn nói : “ Ngươi nói cái gì?”

“ Tiểu nhân tiểu nhân” Tên thanh niên run lắp bắp nói lên, không biết Lao Ái phát cái gì điên hai tiếng trước về phủ điều động tất cả binh lính rời đi. Bây giờ trở về khí sắc trắng bệch như trọng thương lại hỏi người trong phủ.

“ Hầu gia hầu gia, đại sự không tốt” Từ bên ngoài một tên hắc y nam tử nhanh chóng chạy vào bên trong, ánh mắt nhìn về thi thể nữ tử trên mặt sàn hít một ngụm khí lạnh vội vả nói : “ Hầu Gia, tất cả quan binh trong thành đều đả lên đường rời khỏi Ung Thành”

“ Cheng” Lao Ái đem trên tay kiếm rơi mất phát ra thanh âm va chạm, đồng tử mở lớn quan binh trong thành bị điều đi điều này có nghĩa là tòa thành này bây giờ sức chống cự cơ hồ thấp đến thảm thương, quan trọng hơn bùa bảo mạng ở Ung Thành cho hắn liền mất.

“ Làm sao có thể, muốn điều động quan binh trong thành cần có mệnh lệnh của Thái Hậu” Lao Ái kinh hô lên, hắn hiện tại mơ hồ cảm nhận được một dự cảm bất tường cho mình, đồng tử lần nữa mở lớn co rút thành giống như cây kim, khi nghe : “Hầu Gia, có người truyền về thấy phượng trâm của Thái Hậu, hơn nữa cầm đi là Hầu Gia ngài”

Lao Ái thân hình lảo đảo tâm tình phập phồng, đến bây giờ hắn có ngu cũng biết có người âm hắn rồi.

Lấy đi phượng trâm điều động quan binh Ung Thành lại giả dạng hắn như vậy kinh thiên mưu đồ, chính là muốn làm một sự việc kinh thiên gì đó, rất có thể hắn chết không có chổ chôn, mà người làm đến 9 phần có liên quan đến nam tử kia.

Lao Ái run run hỏi : “ Biết đại quân đi nơi nào không?”

“ Bẩm Hầu Gia phương hướng là Hàm Dương”

“ Phốc” Lao Ái nghe được phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê đi, binh xuất Hàm Dương như vậy có ý nghĩa gì chính là mưu phản đây.

Khi mà Hàm Dương cách Ung Thành chỉ năm ngày đi đường mà thôi, giờ hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không hết tội, tự ý xuất binh không có lệnh của Vương chính đả phạm thượng.

Hàm Dương thành lúc này trong đêm tối mây đen kéo đến, từng tiếng sấm rền trong đêm như rể cây ánh chớp hiện lên, kèm theo đó là cơn mưa to không ngừng trút xuống bao phủ khắp cả tòa thành.

Lữ Bất Vi lúc này đứng một bên cửa sổ quan sát trời mưa bên ngoài, ẩn ẩn trong lòng cảm thấy một cổ bất an không tên.

Liên tục ăn trái đắng bởi Đế Thiên An và Doanh Chính làm cho hắn nhận ra mình đang lâm vào thế bị động, vây cánh thế lực đang bị chèn ép, thế lực của Doanh Chính đang lớn mạnh dần lên.

Tư Mã Không chậm rãi đi tới :"Bẩm tướng quốc, đả an bài hết thảy, lần này quyết không để sai sót chỉ cần hắn rời chân khỏi Hàm Dương thành liền táng thân hiểm địa”

Lữ Bất Vi gật đầu, tay siết chặt nói : “ Lần này, còn không giết được hắn các ngươi đem đầu về đây cho lão phu”

“ Tướng quốc yên tâm, lần này Công Thâu Gia tộc bá đạo cơ quan cũng tham dự vào, chỉ cần đội hình của hắn rời đi, cho dù hắn võ công có thông thiên đi nữa chỉ có chết” Tư Mã Không trong mắt hiện lên ngập trời nộ hỏa lẫn có chút khoái ý, gương mặt có phần vặn vẹo nói: “ Hơn nữa Lao Ái mang theo Hắc Băng Đài cũng nghe lệnh”

Hắc Băng Đài là thế lực của Triệu Cơ tuy không bằng La Võng nhưng La Võng muốn đem thế lực này nhổ cũng thương động gân cốt.

Sai phái Tư Mã Không đến Ung Thành là Lữ Bất Vi muốn cáo tri cho Triệu Cơ, bằng mối quan hệ của mình đem Hắc Băng Đài kéo vào tru diệt Bách Việt Thiên Hùng.

Hàm Dương cung chính điện.

“ Lữ Bất Vi ngươi có nằm mơ cũng không ngờ được đi” Doanh Chính nhìn trên tay mảnh giấy, trên đó là vài dòng văn tự Bách Việt chỉ có ba chữ “ Lao Ái phản” đem mảnh giấy đốt đi, môi nhích lên độ cong nhìn về bên ngoài trời đêm hiện giờ hắn chính là mong đợi đêm nhanh chóng qua đi.

Lúc này cánh cửa đột nhiên mở rộng ra, từ bên ngoài một thân ảnh nữ tử chậm rãi bước vào bên trong. Cánh cửa cũng nhanh chóng khép lại khi thân ảnh này bước vào bên trong, chính là Nguyệt Thần của Âm Dương Gia.

"Có chuyện gì " Doanh Chính nhàn nhạt lên tiếng,

Nguyệt Thần cất bước đi vào trong đại điện, hơi thi cái lễ, chậm rãi nói: "Đông Hoàng các hạ để cho ta cáo tri đại vương, ngày mai, hắn sẽ đích thân đuổi tới Hàm Dương thành, tương trợ đại vương, quét sạch hết thảy ."

Doanh Chính trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức biến mất, nhẹ gật đầu, "Các ngươi Âm Dương Gia ngược lại là có lòng ."

"Đại vương làm gì như thế, ta Âm Dương gia hiệu trung với đại vương, những này bất quá việc nằm trong phận sự thôi "

Nguyệt Thần không tiếp tục nhiều lời, cung kính thi cái lễ, người nhẹ nhàng ra đại điện, rời đi không thấy .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK