Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Việt chi địa.

Một bãi đất trống cách biên giới Sở Việt gần mười dặm, lúc này hai cái bóng đen lớn in đậm lên mặt đất. Từ trong không trung truyền đến một tiếng chim vang vọng trong không gian.

Một quả khinh khí cầu to lớn đang chậm rãi từ trên cao hạ xuống, mà phía trước nó lại là một đầu lớn chim gổ màu đỏ, đáng nói toàn thân làm bằng gỗ lại có thể bay lượn trên không trung.

Mặc Gia cơ quan thú Chu Tước chính là đầu chim gỗ này danh tự, ở phía trên có mấy thân ảnh người ngồi trên lấy một thân hắc y che kín không rõ dung mạo, bên hông đeo lấy một thanh kiếm đen xì.

Ngồi bên cạnh là ba thân ảnh khác một là râu bạc trắng xóa lão nhân một lại là hàm hậu bụng béo trung niên, cùng với chất phát thanh niên nhưng trong mắt ẩn chứa trí tuệ, đám người này chính là Mặc Gia người.

« Crac crac crac crac crac » Hàng loạt tiếng cơ quan đinh tai vang lên, chỉ thấy ngay khi đầu chim lớn này trên trời cao hạ xuống « oanh » một tiếng lớn, nhưng không có mấy hư hại gì cả, đám người lấy Lục Chỉ Hắc Hiệp dẫn đầu rơi xuống bên dưới.

« Sưu sưu sưu » Ngay lập tức từ bốn phương tám hướng xuất hiện mấy chục thân ảnh nam nữ đều có, vây bọc lấy đám người này trên tay chính là nỏ tiển.

« Lui ra, là khách nhân của bệ hạ » Một cái bóng lóe lên, từ trên khinh khí cầu thân ảnh của Anh Ca rơi xuống không phát một tiếng động để lại trong không khí vài cặn lông chim màu xanh phiêu phù.

« Vâng tướng quân » Đám người đồng thanh lên tiếng, sau đó thân ảnh nhanh chóng nâng lên khinh công rời đi.

« Đám người này, khinh công thật tốt » Lục Chỉ Hắc Hiệp vuốt râu nhìn về phía trước, với thực lực của hắn có thể nhìn ra đám người này chỉ đến nhị lưu cao thủ mà thôi mạnh nhất có thể là tiên thiên cao thủ đi, nhưng mà một thân khinh công lại vận dụng nhẹ nhàng linh hoạt nhịn không được nhìn về quả cầu lớn bên trên hạ xuống.

Mọi chuyện bắt đầu khi mà Lục Chỉ Hắc Hiệp mang theo Đinh Hưu cùng với Ban Siêu, đồng thời Hồng lảo một thống lĩnh khác của Mặc Gia lên đường đến Bách Việt một chuyến, nhưng khi bước vào địa phận của Bách Việt liền bị phát hiện.

Không lâu sau một trong những vị vương phi của Bách Việt, thống lĩnh một trong những sư đoàn mới thành lập của Không Quân- Anh Ca đi đến tiếp đón, nhóm người Mặc Gia cũng không quá đổi kinh ngạc.

Khi nhận lời đến Bách Việt gởi gửi thông báo cho Đế Thiên An ở Tần, thì từ y đem về một chỉ hồ điệp, thông qua đó mà hành tung của bọn họ liền bị phát hiện khi đến gần Bách Việt.

Nửa tiếng sau, đám người Mặc Gia nhanh chóng theo các cổ xe ngựa di chuyển rời đi, không khí có phần se lạnh khi mà thời tiết đã bắt đầu chuyển giao từ hè sang thu, lại thêm thời điểm họ đến cũng là sáng sớm.

Mất thêm hai tiếng nữa đám người mới đến được một con đường rộng lớn, rồi dừng chân lại một trạm gác, một tòa thôn trấn không xa thấp thoáng phía trước.

“ Xe ngựa công cộng” Lục Chỉ Hắc Hiệp mày nhíu lại khi đoàn người bước xuống khỏi xe ngựa để cho quan binh khám xét xe ngựa, nhìn thấy phía trước một tấm bảng gỗ một dòng chữ Bách Việt lẫn một mũi tên chỉ về nhịn không được hô lên.

Mà đám người Mặc Gia cũng nhập gia tùy tục cất bước đi qua cửa nhìn một bên Anh Ca còn đang cùng quan binh nói chuyện.

Bọn họ bây giờ cũng bị động dung lấy, khi mà biết được Anh Ca chính là vương phi lại là tướng quân cầm lính, theo lý đám quân lính này thấy nàng phải ngoan ngoãn cho qua.

Trong thâm tâm bị Bách Việt pháp luật cũng mơ mơ hồ hồ lên, dù sao nơi này có phần vượt qua bọn họ sở định. Dù sao nhiều năm nay Bách Việt trong mắt trung nguyên là quốc gia giàu có, cường đại và thần bí.

“ Xe ngựa công cộng” Lục Chỉ Hắc Hiệp thân ảnh bước lên con đường ánh mắt nhìn về phía trước thấy bốn năm chiếc xe ngựa đả đợi sẵn, sau đó lần lượt cảnh vật đập vào mắt.

Không chỉ riêng hắn mà đám người còn lại nhìn về phía trước hai bên con đường rộng lớn ngăn tách bởi một hàng cây chính giữa trồng đầy kỳ hoa dị thảo, trên con đường lại phân chia xếp thành các nền gạch khác nhau, xinh đẹp sạch sẻ là thứ đầu tiên bọn họ cảm nhận được.

“ Khách quan khách quan, là mới đến nơi này sao? ta là A Tam đến đến chỉ cần 10 xu một người” Một tên thanh niên tầm hai lăm hai tuổi, gương mặt thuần phát chạy đến đám người Lục Chỉ Hắc Hiệp mời chào hưng phấn nói, hắn vừa đến mời khách thì mấy tên xa phu khác cũng nhanh chóng chạy đến.

“ 10 xu”

“ Xe ngựa công cộng”

“ Chuyện này”

Anh Ca lúc này vừa làm thủ tục xong cho đám người này, muốn vào Bách Việt cảnh nội chính là cần giấy thông hành nhất là đám người không rõ đầu đuôi như vậy đây. Biện pháp này chính là kiểm soát gián điệp của các phương trà trộn vào, đa phần người dân ở đây đều là con dân nước khác chạy đến lánh nạn.

Người dân ở đây đều có giấy thông hành lẫn thân phận chứng minh. Một là kiểm soát số lượng biết rõ dân chúng, hai chính là dể quản lý.

“ Các ngươi đi đi, đã có xe chuyên dụng rồi” Anh Ca tiến lên phất tay đuổi đi đám người này rời đi.

Nhìn thấy đám người còn mù mịt chưa hiểu gì cả, nàng liền tốt bụng giải thích : “ Xe ngựa công cộng là do Thánh Vương thành lập, dùng để lưu thông trong thành bất kỳ người dân nào đều có thể sử dụng di chuyển theo các tuyến đường cố định mà trả giá. Những người ở đây đa phần là dân chúng nước khác, chỉ khi nào qua được khảo hạch Bách Việt mới phân bố các trang thiết bị hiện đại đến nơi này, cải thiện đời sống.”

Thời đại này xe ngựa cũng không phải cái gì người đều có thể có, không nói những cái khác, xe ngựa ở thời đại này thế nhưng là đại biểu cho một số lớn tài phú a.

Xe ngựa biểu thị địa vị, chẳng hạn như thiên tử xe ngựa chín mã, chư hầu 7 mã, quan tướng 5 mã ...thông qua xe ngựa biểu thị một phần nào địa vị của người đó.

Nhưng mà ở biên thành thì căn bản không tồn tại vấn đề này, chính là tự do muốn kéo bao nhiêu kéo chỉ cần không gây tai nạn rối loạn giao thông là được rồi.

Hơn nữa những cổ xe ngựa công cộng, người dân có thể hưởng thụ đải ngộ của người dân Trung Nguyên không có, tiền chi trả lại rất rẻ cơ bản người dân nào cũng có thể chi trả đi lại được.

“ Đối với con dân nước khác Việt vương lại bao dung chăm lo, thật khiến lảo kính phục” Lục Chỉ Hắc Hiệp nhịn không được tán thưởng nói, một cổ xe ngựa chú tạo mà thành tiêu hao tài sản chỉ phục vụ cho dân chúng, mà không phân ra tôn ti để người dân có thể hưởng thụ đãi ngộ việc làm này xứng cho hắn tôn trọng.

Hơn nữa không phải là con dân của mình đây, mấy nước khác làm gì mà chú trọng mấy thứ này. Cho dù là dân chạy nạn cùng lắm là ban cho mảnh đất trợ cấp lương thực, rồi để cho ngươi tự sinh tự diệt đi. Mặc dù hắn chỉ mới đến nhưng thông qua đoạn đường di chuyển có thể thấy được những người dân ở đây đối với cuộc sống ở nơi này trên gương mặt tràn đầy hài lòng.

“ Không biết trong trấn có bao nhiêu cổ xe ngựa như vậy” Hồng Lão chậm rãi dò hỏi, hắn trong lòng còn ẩn tàng một cổ nghi ngờ chính là đối phương cố tình để cho bọn họ thấy được đây chính là mời chào Mặc Gia.

Anh Ca suy ngẫm một hồi rồi nói : “hình như là 500 cổ xe thì phải, không biết có hơn nữa không thì không rõ, mấy thứ này ta cũng không để ý”

“ Nhiều như vậy, giá tiền chỉ 10 xu, theo ta được biết xu là đồng tiền thấp nhất của Bách Việt Thông Bảo, Bách Việt quả thật là giàu có” Hồng lảo cảm khái lên.

Anh Ca lắc đầu nói : “ Chẳng những giá tiền rẻ mà những người xa phu đều được trả tiền lương, hư hỏng xe cộ bọn họ phải chịu lấy, Bách Việt không thiếu nhất chính là tiền. Trung Nguyên dê béo nhiều như vậy hahaha”

Đám người sắc mặt biến đổi trong lòng cảm khái không thôi, đúng như Anh Ca nói Bách Việt không thiếu nhất là tiền, nhìn xem một lọ nước hoa thôi bán cho quý tộc các nước đả lên đến con số mấy ngàn kim. Một trương giấy cũng không thua kém, rồi rượu mạnh Hỏa Vũ Mã Não, cờ tướng, cờ cá ngựa …

Một tiếng sau, trên một con phố đông đúc người mùi hương vươn vấn khắp nơi lẫn tiếng ồn ào vang lên, nhưng không có rối loạn mà cực kỳ ngăn nắp trật tự.

“ Cự Tử thứ này thật tốt uống”Ban Siêu ánh mắt tỏa sáng nhìn trên tay mình cốc sửa đậu nành trắng đục còn nóng hổi.

Lục Chỉ Hắc Hiệp gật đầu ánh mắt nhìn về trên tay mình một ổ bánh mỳ trong đó kẹp đầy trứng gà chiên lấy kèm theo muối tiêu, miệng há ra cắn lấy mà ăn lấy bửa sáng.

“ Cừ Tử nhìn kìa” Ban Siêu chỉ tay về con đường phía trước là vô số trẻ nhỏ đang cất bước di chuyển trên vai mang theo một túi ba lô nhỏ, hoạc có vài người cầm lấy túi sách nhanh chóng đi lên xe ngựa chạy đi.

“ Vù” Đột nhiên một thân ảnh lớn nhỏ khác nhau, tầm mười hai tuổi đổ lại từ bên trong gian nhà chạy vội ra , miệng hét lớn : “ chờ với chờ với... A Tam thúc A Tam thúc”

“ Vị huynh đệ này, ta thấy có rất nhiều hài tử đều đi lên xe ngựa nha, bọn họ ...” Hồng lảo nhìn một bên tuổi già đang cách xa mình bận ăn lấy thức ăn, liền dò hỏi thu lấy thông tin tình báo.

“ Ngươi là người mới đến nơi này phải không?” Lão nhân nhìn hắn lên tiếng, việc này hắn thấy không ít đây, rồi cười : “ Đám bọn chúng là đến trường học đi, cũng sắp đến giờ rồi thì phải”

Lão nhân có phần sùng kính nói : “ Trường học là nơi dạy chữ viết, tri thức trước đây ta còn không biết viết biết chữ giờ có thể đọc viết được, đều là ân đức của Thánh Vương”

Tiếp đón một đoàn người Mặc Gia vào Bách Việt, Anh Ca lại nửa đường bỏ con giữa chợ giao cho hắn lộ tuyến bản đồ lẫn giấy thông hành thân phận. Để cho đám người Mặc Gia tự đến Thiên Hạ Vô Song thành, trong người còn nhiệm vụ quan trọng rời đi.

Đối với việc này Lục Chỉ Hắc Hiệp lẫn Mặc Gia đám người cũng biết là Việt vương chủ ý, mục đích bọn họ cũng biết còn không phải là vì lôi kéo bọn họ, lạt mềm buộc chặt.

Lão nhân gật đầu sùng kính nói : “ Không phân già trẻ lớn nhỏ, Thánh Vương ra chỉ thị phàm là người dân trong thành đều phải biết đọc biết viết, nếu ai không đọc đươc sẽ bị thu thuế nặng. Bệ hạ là thánh hiền minh quân, không chỉ mở ra học viện miễn phí người dân, trước đây ta cùng gia đình ngày ăn hai bữa lúc thiếu lúc đủ. Nhưng hiện tại ngày ba bửa no đủ lại có tiền tài dư dả”

“ Ngày ba bữa”

“ Miễn phí dạy học”

Đám người thốt lên, hiện tại bọn họ cũng bị tài lực lẫn phách lực của Đế Thiên An dọa sợ. Giáo hóa dân chúng chữ viết lại không cần hồi đáp hay thu thuế dân chúng, chính là hoàn toàn cho không đây việc làm này cực kỳ hao tốn tài sản.

Hơn nữa lại đánh thuế những người không biết đọc biết viết nếu ở các nước khác chính là một hành động ngu xuẩn của bạo quân, khi mà người dân không biết đọc biết viết vốn là một chuyện rất bình thường.

Hơn nữa ít có quân vương nào lại chú tâm cho dân chúng tầng chót lại càng là không phải con dân của mình. Bọn họ thấy được bất kỳ đứa trẻ quần áo đắt tiền lẫn bình đạm thường ngày đều lên cùng một xe ngựa đây.

Hoàn toàn lật đổ cái gọi là quý tộc bình dân thân phận khác biệt, về phần nào đó lại giống Mặc Gia bọn họ, hơn nữa một điều quan trọng chính là nữ hài đều có thể đến trường.

Người cổ đại bình thường chỉ ăn hai bửa là điểm tâm cùng cơm tối, cũng gọi là mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Những tầng dân chót thậm chí chỉ một bữa ăn đã là may rồi, nhịn đói qua ngày là điều bình thường khi mà lương thực quá phụ thuộc vào một loại chính là cây lúa, đồng thời sản lượng lại không cao.

Đế Thiên An là người hiện đại làm sao có thể chịu đựng một ngày hai bữa đây, một ngày ba bữa sớm trưa chiều, cơm canh thịt cá.

Không chỉ có lúa gạo khi mà hàng loạt các giống cây trống ra mắt đem lại nguồn thực phẩm phong phú, làm cho người dân sức khỏe một ngày kéo lên. Chỉ ăn hai bữa đối với những người thường xuyên lao động mệt nhọc mà nói rất tiêu hao thể lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK