Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa Giáo Hoàng Điện.

‘Đứng lại” hai gã kỵ sĩ mặc khải giáp màu bạc ngăn cản Ngọc Tiểu Cương bước đi tiếp.

Tổng cộng trăm tên kỵ sĩ đồng thời giơ lên trường kiếm của kỵ sĩ : “Nơi này là cấm địa, không được tiến vào.’

Mặc dù đối mặt với trăm tên kị sĩ trông coi Giáo Hoàng Điện, nhưng sắc mặt của Ngọc Tiểu Cương vẫn lạnh nhạt như trước, vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc, đồng thời giơ lên tấm lệnh bài của mình.

Gã chỉ huy nhóm kị sĩ bước tới, khi hắn thấy rõ lệnh bài, đó khắc sáu đồ án, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình một cái.

Ngay lập tức tất cả đều quỳ xuống : “Tham kiến trưởng lão.”

Trăm tên kị sĩ đều cùng một nhịp làm giống hệt nhau, với kinh nghiệm lâu năm của bọn chúng, trông Ngọc Tiểu Cương có vẻ bình thường nhưng chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Đưa ta đi gặp Giáo Hoàng”Ngọc Tiểu Cương dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói cho bọn chúng biết.

Sau nửa canh giờ, trong đại sảnh của nghị sự điện trong Giáo Hoàng Điện, Ngọc Tiểu Cương lẳng lặng uống trà thượng đẳng, lẳng lặng ngồi đợi.

Cả một nghị sự đại sảnh hơn ngàn mét, lúc này chỉ có một mình Ngọc Tiểu Cương ngồi.

Ánh mắt hắn vẫn thủy chung chăm chú vào chén trà trên tay mình còn chung quanh kim bích huy hoàng hết thảy thủy chung không có liếc mắt một cái. hắn chỉ là lẳng lặng ngồi đợi.

Cánh cửa cao đến ba mét bỗng nhiên mở ra, môt thanh âm nhu hòa ở ngoài cửa vang lên sau đó : “các ngươi ở bên ngoài chờ đợi, không có mệnh lệnh của ta, người nào cũng không cho quấy rầy.”

“Là.”

Ánh mắt Ngọc Tiểu Cương cuối cũng cũng rời khỏi chén trà nhìn ra phía bên ngoài.

Cửa mở ra, một nữ tữ bước vào trong, không ai khác chính là Bỉ Bỉ Đông.

Ngọc Tiểu Cương vẫn ngồi đó, nữ tữ kia cũng đi vào rồi chợt dừng lại, ánh mắt hai người va chạm với nhau, nhưng không hề có tia lửa nào phát sinh.

Nhưng trong ánh mắt đạm mạc của Ngọc Tiểu Cương có chút gì đó như đang nhớ lại một điều gì nhưng hình như là hắn đang nhung nhớ.

Trong ánh mắt Bỉ Bỉ Đông cũng nhất thời có một tia biến hóa, nhìn bên ngoài nàng cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng thực ra nàng còn nhiều hơn y một tuổi, năm nay đả là 51.

Quyền trượng trong tay nàng gõ nhẹ lên mặt đất, phát ra một tiếng đinh rất nhỏ, một thanh âm nhu hòa vang lên, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác êm dịu như gió mùa xuân : “Ngươi đã đến rồi.”

Ngọc Tiểu Cương bỗng trở lên lúng túng, 2 tay chống bàn đứng dậy, chuyển hướng về phía nữ tử chào nói: “đúng vậy, ta tới. ngươi vẫn khỏe chứ?”

Trên mặt nữ tử toát ra một tia nhàn nhạt, thản nhiên tươi cười : “Đứng trên vạn người, có cái gì không tốt chứ. Làm người thống trị của Vũ Hồn Điện, cho dù là Đế Vương hai đại đế quốc nhìn thấy ta cũng phải nhượng ba phần. Ngươi nhận thấy ta lại có cái gì không tốt chứ?”

Ngọc Tiểu Cương thở dài một tiếng: “Bỉ Bỉ đông, ta biết ngươi có nỗi khổ ở trong lòng.”

“Thỉnh xin mời gọi ta là Giáo Hoàng, hoặc là xưng ta một tiếng bệ hạ. Ta đã không còn là Bỉ Bỉ đông ngốc lúc trước nữa” Bỉ Bỉ Đông cất lời, thanh âm bên trong có phẫn nộ lẫn hoài niệm.

“Là, giáo hoàng bệ hạ.” Đồng tử của Ngọc Tiểu Cương có chút co rút lại, một tia thống khổ từ trong đôi mắt chảy xuôi ra, hắn xoay người, đi tới vị trí ngồi lúc trước mà đứng lại, tay nhấc chén trà lên, cả người tựa hồ đều cũng lâm vào nỗi nhớ.

Nhìn bóng lưng Ngọc Tiểu Cương, vẻ đạm mạc trong mắt Bỉ Bỉ Đông tiêu thất, trong mắt có một tia tâm tình dường như không đành lòng chợt lóe lên, nàng giơ tay lên tựa hồ muốn tiến lên nhưng thân nàng vẫn dừng ở đó.

“Ngươi tìm đến ta có chuyện gì? chúng ta đã có hai mươi năm không gặp nhau.” Thanh âm Bỉ Bỉ Đông vang lên phá tan đi sự im lặng.

Ngọc Tiểu Cương hít một ngụm không khí, áp chế tâm tình kích động, ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, gặp lại Bỉ Bỉ Đông lại làm chính mình có chút thất thố.

Hắn quay người lại, tâm tình trong mắt cũng đã biến mất, thay vào đó là nét đạm mạc vẫn thấy thường ngày, nói : “Giáo hoàng bệ hạ, ta có việc muốn nhờ.”

“Hả?” Bỉ Bỉ Đông có chút kinh ngạc nhìn, nói : “Ngươi đến nhờ ta? Tựa hồ không giống với tính cách của ngươi. Xem ra, thời gian quả thật có thể làm một người phát sinh thay đổi. ngươi nói đi.”

Đại Sư không có giải thích, nếu là việc của bản thân hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không cầu khẩn đối phương cái gì, nhưng chính là vì đứa đệ tử, tình cảm hai người còn như phụ tử, hắn không thể không đến đây một chuyến.

“Giáo Hoàng bệ hạ, ta muốn biết, ngươi lúc đầu làm sao vượt qua song sanh vũ hồn, cửa ải này đúng thật là khó khăn”

Vốn còn có người kiến thức ưu việt hơn, song từ Đế Thiên An hắn cũng chả nhận được cái kết quả mình mong muốn. Chỉ có thể, Tổng quyết tái diễn ra, tìm gặp người yêu cũ của mình hỏi lấy, bởi nàng chính là song sinh vũ hồn đầu tiên trên đại lục.

Đồng tử Bỉ Bỉ Đông co rút lại một chút, lạnh nhạt đáp: “ngươi hà tất phải biết chuyện này, vì điều này với ngươi chẳng phải không có ý nghĩa gì sao?”

“Ta thu một tên đệ tử, hắn đi theo ta tu luyện cũng được bảy, tám năm thời gian. Rất may mắn, hắn cùng ngươi đều giống nhau, đều là song sanh vũ hồn. Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, ta hy vọng có thể bồi dưỡng hắn thành một cường giả.”

“Ta tại sao phải giúp ngươi? Để ngươi bồi dưỡng một người, người này sau này mạnh rồi cùng ta đối nghịch thì sao?” thanh âm Bỉ Bỉ Đông đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Ngọc Tiểu Cương trầm giọng nói: “Đương nhiên không. Nếu ngươi đồng ý nói cho ta biết lúc đầu ngươi là làm như thế nào để vượt qua. Ta có thể hướng ngươi cam đoan, đứa đệ tử này cả đời sẽ không cùng Vũ Hồn Điện đối nghịch.”

Bỉ Bỉ Đông khóe miệng chợt toát ra vẻ tươi cười : “nguyên lai là với lý luận của Đại Sư ngươi cũng có chuyện không biết. Có điều …là ngươi”

Sát khí từ người Bỉ Bỉ Đông phô thiên tỏa ra, hồn lực từn người nàng điên cuồng lan tỏa, một cái kim sắc quang ảnh khổng lồ từ nàng sau lưng lặng yên xuất hiện, chín cái hồn hoàn sáng chói trong nháy mắt bốc lên.

Uy áp thật lớn áp chỉ là trong nháy mắt đem Ngọc Tiểu Cương đè ép xuống, không cách nào nhúc nhích được, cả thân hình khụm xuống bên dưới mặt đất.

“ Là ta” Đế Thiên An cười, chậm rãi đi vào bên trong, đối với áp bách của Bỉ Bỉ Đông không một chút nao núng nào, nói : “ Đông Đông bảo bối, thời gian này nàng có nhớ ta không?”

“ Đây là ngươi tự dẫn xác đến” Bỉ Bỉ Đông con mắt đỏ hồng tràn đầy phẫn nộ, nhìn người nam tử phía trước, kẻ để nàng hận không moi tim uống máu, để cho nàng chịu không biết bao nhiêu tủi nhục.

Theo cái quyền trượng của nàng chạm đất, ngay lập tức từ bên trong Giáo Hoàng điện phát ra một tràng tiếng chuông ngân nga, vang vọng khắp cả Vũ Hồn thành, ngay khi tiếng chuông vang lên, vô số thân ảnh ở các nơi trong thành cấp tốc lao nhanh đến.

“ Xem ra nàng biết ta đến, chuẩn bị thật nhiều à, bảo bối an tâm, một lát nữa ta sẽ hảo hảo thương yêu nàng”

Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng cặp mắt oán độc, nói : “ ngày hôm nay, ngươi chạy không thoát”

Từ lần trước bị tên nam nhân kia đắc thủ, nàng bị hắn kéo lên gường 1 tháng trời đắm chìm trong nhục dục, sau khi hắn rời đi nàng đả chuẩn bị cho một ngày, chỉ cần tên này lần nữa đến, nàng tuyệt không cho hắn có chổ rời đi.

Đế Thiên An ánh mắt đầy hứng thú nhìn Bỉ Bỉ Đông thả ra hồn hoàn của mình, hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ. Chín hồn hoàn minh chứng nàng đả đạt đến cấp bậc đỉnh cao của Đấu La đại lục- Phong Hào Đấu La.

Nếu như nói tám cái hồn hoàn trước cũng không làm người khác kinh ngạc nhiều.Vậy thì, hồn hoàn cuối cùng lóng lánh đến mức như trong suốt lại đủ để chấn nhiếp bất cứ ai, kể cả Phong Hào Đấu La.

Hồn hoàn màu đỏ, đại biểu cho tồn tại chí cao vô thượng trong tất cả hồn hoàn, đó là mười vạn năm hồn hoàn chỉ có từ trên mười vạn năm hồn thú mới có thể xuất hiện a.

Tại hồn sư giới, mười vạn năm hồn hoàn vẫn đều có được đệ nhất chí bảo. Một cái mười vạn năm hồn thú nếu như bịsăn giết, ngoài mười vạn năm hồn hoàn, tất nhiên còn rơi xuống một khối hồn cốt.

Hai cái hợp nhất, nếu như bị một gã Hồn Đấu La cấp bậc chính là cường giả hấp thu, như vậy, tên Hồn Đấu La này sau khi tiến hóa thành Phong Hào Đấu La, thực lực sẽ vượt xa đồng cấp.

Mười vạn năm hồn hoàn cùng vạn năm hồn hoàn so sánh chỉ là kém một cấp bậc, nhưng tất cả Phong Hào Đấu La lại đều biết chênh lệch giữa hai cấp bậc này lớn đến cỡ nào.

Hồn thú đạt đến mười vạn năm hồn hoàn, có thể nói chính thức thành tinh.Hấp thu thiên địa linh khí, chỉ kém một bước là có thể phá không phi thăng.

Chúng tại hồn thú giới tựa như Phong Hào Đấu La tại hồn sư giới là có địa vị giống nhau.
Trên toàn đại lục, số lượng Phong Hào Đấu La tuyệt đối không nhiều lắm, không vượt qua hai mươi người, nhưng có được mười vạn năm hồn hoàn, lại không có mấy người.

Mười vạn năm hồn thú rất hiếm có, cũng quá lợi hại.

Nếu như không phải có được đoàn đội với thực lực tuyệt đối tới bắt, hơn nữa tại tình huống nhất định cùng không có vận khí, căn bản khó có khả năng đạt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK