Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành trụ sợ chính, bên trong là một gian phòng rộng lớn, các rương hòm vàng bạc châu báo được chồng chất ở hai bên, những thỏi vàng lớn chất cao, một tấm thảm đỏ trải dài trong gian phòng.

Một bậc cao trên đó có một thân ảnh nam tử đả an tọa trên một chiếc ghế được trải tấm da hổ bọc lấy, bên dưới là bốn chiếc ghế tương tự. Người này chính là em trai của Tiêu Sắt- Xích Vương Tiêu Vũ.

“ Sao vậy” Tiêu Vũ nhìn thân ảnh Đại Dương Gia của Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành bước vào bên trong, cung kính hành lể.

“ Bọn tiểu tử tuần sơn lại phát hiện một tóp tuần tra thám tử, nhưng lại không biết thế lực của ai”

“Hm” Tiêu Vũ trên tay quả táo ném lên hạ xuống trong lòng bàn tay, nhìn thuộc hạ nói : “ Dù sao bây giờ lực chú ý của hơn nữa giang hồ, đều tập trung trên người hòa thượng này. Có ít ruồi nhặng theo đến đây cũng là điều bình thường, không cần quan tâm bọn chúng”

Đại Dương Gia đứng lên, hỏi : “ Công tử lần này hợp tác với Thiên Ngoại Thiên, chúng ta đả ngăn cẳn mấy đợt nhân mã của các đại phái giang hồ, cũng xem như là nghĩa khí lắm rồi. Tại sao bây giờ...”

“ Phải đó” Tiêu Vũ đứng lên cất bước đi đến nói : “ Công việc của chúng ta đả hoàn thành rồi, Bạch Phát Tiên đả chặn được Đường Liên của Tuyết Nguyệt Thành. Vở kịch này vốn dỉ đả hạ màn. Nhưng hòa thượng này lại không chịu đi theo Bạch Phát Tiên, tự mình chạy mất, thật đúng là một người thú vị”

“ ý công tử là...”

“ Thiên Ngoại Thiên muốn đón thiếu tông chủ của bọn họ trở về, Trung Nguyên các phái có người không muốn thả hổ về rừng. Có người đơn thuần lại hứng thú với cấm thuật của La Sát Đường, dẫn đến các bên tranh đoạt với quan tài vàng này. Phỏng chừng không ai ngờ được, con cờ mà bọn họ tranh đoạt tự mình nhảy ra khỏi ván cờ, con cờ không an phận này đặt đâu cũng là biến số.

Nếu y quay về Thiên Ngoại Thiên chúng ta sẽ không đi nói chuyện với y. Vẫn là giải thích sớm một chút thì hơn.Có điều muốn thoát khỏi bàn cờ này đâu có dể như vậy, cho dù y có khinh công trác tuyệt cở nào, muốn vùng khỏi tai mắt của các thế lực lớn.”

Tiêu Vũ nói xong chợt biến sắc, nghĩ đến chuyện gì : “ không đúng, ta nhầm rồi, y nhất định sẽ đến cướp ngục”

“ Đùng” Vang dội tiếng nổ vang lên rung chuyển đại địa, đứng bên trong thân ảnh của Đại Dương Gia cũng bị lảo đảo.

“ Hàn Thủy Tự Vô Tâm đặc biệc đến thăm hỏi Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành”

Nghe được thanh âm của Vô Tâm vang vọng khắp cả sơn trại, lời còn chưa dứt Tiêu Vũ cùng thuộc hạ đả chạy ra khỏi cửa, liền thấy được một màn hỏa diễm bùng cháy khắp sơn trại mả tặc của mình, thân ảnh nhanh chóng rời đi.

Hai người hoàn toàn không biết rằng ngay khi thân ảnh hai người rời đi, một cái bóng ảnh đả xuất hiện bên trong gian phòng mà hai người nói chuyện, người này không ai khác chính là Đế Thiên An.

“ ong ong ong” Chỉ thấy theo cái phất tay của Đế Thiên An nội lực tuôn ra, đem vô số đồng tiền vàng trên mặt đất lẫn các thỏi vàng xắp xếp lấy hắn làm trung tâm bay về, nhanh chóng dung nhập thành một quả cầu lớn.

Một ngày chữa thương hấp thu thiên địa linh khí lẫn thủy nguyên tố thực lực của hắn cũng đả hồi lại được 6 phần, có thể hồi phục nhanh như vậy, một phần là nhờ sức sống tế bào trong người hắn tái sinh lại.

Một nguyên nhân khác là do hắn thụ thương đa phần là tổn thương về linh hồn lực, cộng thêm lại có nội thiên địa lực lượng rút ra chữa trị. Thương thế cũng đả dẫn tốt lên, hiện giờ là lúc để cho Tiểu Hưu Hưu ăn no bụng.

“ Được rồi, lần này ăn cho no, đúng là làm ăn cướp là nhanh giàu nhất” Đế Thiên An vỗ vỗ lên đầu Tiểu Hưu Hưu, ánh mắt quét qua xung quanh, số vàng bạc châu báo này nếu là trước kia hắn liếc mắt cũng không thèm nhìn, dù sao là Đế Hoàng của Đại Việt kim khố của hắn bên trong chất thành mấy ngọn núi lớn, hiện giờ đồng vàng này căn bản không bằng một sợi lông so với trước kia.

Tiểu Hưu Hưu để lại một vệt tàn ảnh hồng quang lượn lờ bay đến quả cầu lớn đường kính đến gần năm mét, đang bị lỏm dần đi khi bị Tiểu Hưu Hưu cạp lấy.

Ước chừng mười phút trôi qua quả cầu đả vơi đi hết một nữa, chiếc bụng nhỏ của Tiểu Hưu Hưu cũng căng tròn lên, Đế Thiên An biết nó đả ăn no, sau đó rời đi.

Ngay khi hắn bước ra khỏi gian phòng, tòa sơn trại này loạn không thể tả đám lâu la chạy tứ tán lo dập lửa, trong tầm mắt hắn liền thấy thân ảnh của Vô Tâm ba người đả giục ngựa chạy ra khỏi sơn trại phỉ tặc.

Một nơi khác, nhóm người Đường Liên chổ, Mỹ Nhân trang nơi.

Nửa đường bị Bạch Phi Tiên chặn đường hủy đi xe ngựa, thân lại thụ trọng thương, đám người Đường Liên chỉ có thể lựa chọn quay về Mỹ Nhân trang kiếm một khung xe ngựa khác, bằng không lấy bọn họ bây giờ đuổi theo đám người Vô Tâm chỉ có tâm mà không có lực.

“Đi một vòng lại về đến Mỹ Nhân trang” Tư Không Thiên Lạc thở dài một cái, một tay chống đầu ngồi trên bàn đá, quay sang Vô Thiền gần đó đứng trước mấy con ngựa kéo theo một khung xe giống như hệt đả hỏng trước đây.

Tư Không Thiên Lạc hỏi“ Vô Thiền sư phụ, tại sao sư đệ thầy Vô Tâm lại bắt đi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt vậy”

Vô Thiền đáp : “ chuyện này... ta cũng không rõ”

Tư Không Thiên Lạc đem thanh ngân thương mình lên, ngón tay sờ vuốt : “ võ công của Vô Tâm hình như rất lợi hại, còn cả tên bại hoại Đế Thiên An kia nữa. Tiêu Sắt không biết võ công, Vô Tâm và tên kia sẻ không bắt nạt y chứ”

Vô Thiên một tay lễ phật, đáp : “ Ngã phật từ bi, tuy không biết vì sao sư đệ lại bắt đi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Nhưng ta tin sư đệ nhất định sẻ không làm chuyện tổn hại bọn họ”

Đường Liên lúc này từ một gian nhà đi ra, bộ y phục trên người đả thay đổi, đi đến gần Vô Thiền hỏi : “ Vô Thiền sư phụ, tiếp theo không biết thầy có sắp xếp gì”

“ Kế tiếp, tiểu tăng muốn trở về Cửu Long tự phục mệnh, không biết thí chủ...”

Đường Liên tiếp lời : “ chúng ta muốn đi cùng thầy, nhiệm vụ thất bại rồi. Một số chi tiết, Đường Liên muốn trực tiếp giải thích với Đại Giác sư phụ sẻ ổn thỏa hơn”

“ Được vậy thì tốt quá” Vô Thiền đáp

Tư Không Thiên Lạc đứng lên, nàng bây giờ mới để ý Đường Liên y phục đả thay đổi, xanh dương màu sắc hoa văn lẫn cách thức so với bộ y phục trước khá là thẩm mỹ, nói : “ đại sư huynh, thay y phục mới rồi”

Thiên Nữ Nhụy đi lại gần, kề sát bên tai Đường Liên, thầm thì :” y phục có thích không?”

Tư Không Thiên Lạc thở dài, khi thấy hai thân ảnh nam nữ phía trước, sau đó đứng dậy đi đến Vô Thiền, nói : “ Vô Thiền đại sư, chúng ta xuất phát thôi”

Cùng thời gian Trường Cung Truy Dực Bách Quỷ Dạ Hành hang ổ.

“ Vù” Một căn mủi tên trong gió uốn cong, vốn là thẳng hướng quỹ đạo mà bay lại quỷ dị uốn cong một đường rồi cắm phập vào đầu một tên phỉ tặc.

“ Phốc” Thêm một thanh âm khác vang lên, một tên phỉ tặc xui xẻo khác mất mạng.

“ Bắn giỏi lắm” Xích Vương Tiêu Vũ đứng ở một nơi khá an toàn, nhìn về những căn mũi tên uốn lượn trên không trung diệt đi phỉ tặc hô lên. Sau đó quay sang tên thuộc hạ đắc lực của mình, nói : “ bắt sống, đừng giết chết hắn”

“ Vâng” đại đương gia chấp tay lĩnh mệnh, tay nắm phía sau chuôi đao đi đến phía xa, hắn không ngờ được tại hang ổ của mình vẫn còn một tên xông phá hang ổ của mình, lại không chịu rời đi.

Đế Thiên An lúc này tay cầm trường cung, thoải mái bắn ra mười mấy mủi tên trên giỏ, hắn có ảnh phân thân, khong chỉ học bách gia công pháp, mà cũng phân ra một phân thân học lấy cung tiễn thuật.

Đám phỉ tặc này trong lúc loạn chạy rối loạn, hắn lại có trường cung lấy được trong đại sảnh. Bây giờ chả khác nào làm thịt đám dê béo này cả, mội tiếng xuống kết thúc một sinh mạng, chẳng mấy chốc mấy trăm tên phỉ tặc số lượng đả giảm mất đi ba mươi chín thành viên.

“ Tiễn thuật hay lắm” đại đương gia cầm chuôi đao đi đến tán thưởng, hắn cũng là một tay hảo thủ thần xạ, cho nên chứng kiến đối phương tiễn thuật bày ra, rõ ràng xếp trên hắn một bậc.

Mũi tên có thể cải biến quỹ đạo, hắn làm không được à, theo tay của y ra hiệu đám thuộc hạ lâu la cũng vây chặt lấy thân ảnh nam tử kia lại, bọn họ ai thần sắc cũng ngưng trọng, sau đó bốn năm tên mang theo đoản đao xông lên chém.

“ Người này...” Xích Vương Tiêu Vũ lấp lửng nói, nhìn về bên cạnh mình đầu khỉ run lẩy bẩy sợ hãi, con khí này hắn nuôi từ nhỏ cực kỳ thông minh, rất hiểu tính người, hắn chưa bao giờ thấy nó dị dạng như bây giờ.

“ Đây là” Xích Vương Tiêu Vũ kinh hô, đồng tử mở lớn khi thấy được, từ mười đầu ngón tay của y bắn ra vô số sợi tơ trong suốt, giăng kết khắp nơi, một màn tiếp theo làm cho hắn kinh sợ đó là nhưng tên phỉ tặc xông đến đều đứng im cả.

“ Crac” tiếng gãy vở vang lên, kèm theo tiếng la hét cũng với máu tươi đổ ra, những sợi tơ mảnh mai, lại sắc bén bền chắt vô cùng, đem mười hai tên phỉ tặc lao đến giết trực tiếp xiết chết.

“ Ah” Một tên phỉ tặc nhịn không được sợ hãi, chân lùi về sau vài bước khi thấy được đám huynh đệ của mình lại xoay người lại.

“ Lên” Đế Thiên An quát một tiếng, một tay Vô Tình Ti giăng kết kiếm trận, khống chế đám người nhảy lên, tay còn lại Khôi Lỗi Thuật khống chế đám người này, theo các ngón tay hắn điều động mười hai tên phỉ tặc nhảy đến huy đao vào đám đồng bạn của mình.

“ Keng” Đại đương gia đoản đao đở lấy một đao chặt xuống, con mắt thoáng qua kinh ngạc, một cước tung chân đạp lùi đi, rồi đâm thẳng đem đao xuyên thủng yết hầu của tên thuộc hạ mình.

Một giây sau thân ảnh giật lùi về sau, trên ngực có một vết chém rách, nhìn tên lâu la của mình phía trước, yết hầu đổ ra máu tươi xong vẫn như cũ xông lên, hắn ánh mắt lay chuyển nhìn thấy những sợi tơ tử sắc, quát lên : “ chém mấy sợi tơ kia”

“ Ta để cho ngươi chém sau” Đế Thiên An cười nhạt nói, theo hắn khống chế mười hai cổ khôi lổi đả lập thành Địa Trạch Thập Nhị Tứ, theo hắn điều khiển mà xông lên chém giết đám lâu la, đồng thời chỉ cần là người chết lại trở thành hắn khôi lỗi, tham dự vào đồ giết đám phỉ tặc.

“ Ong ong ong ong” một tràng kiếm minh vang lên, theo đó Thiên Tịch phía sau vẻ lên một vệt kinh hồng, sát khí phô thiên cái địa ngập tràn ra bên ngoài thiên địa, chỉ cần người ở đây công lực thấp kém đều bị luồng sát khí này nhấn chìm.

“ Sát khí thật kinh khủng” Tiêu Vũ ở xa đồng tử mở lớn lên, con mắt lại say mê nhìn chuôi kiếm đỏ hồng đang lượn lờ trên không trung, bay đi giết chết đám phỉ tặc, cả một vùng không gian quanh đó giống như trần gian địa ngục, quỷ khiếu ma gào thi sơn huyết hải hiện ra.

“ Công tử, không ổn, đi mau” Đại Đương Gia hàm răng cắn chặt trên đầu lưỡi, mới từ sát khí khinh khủng kia tỉnh táo lại, vội tung người nhảy lùi về sau đến cạnh Tiêu Vũ, đồng tử hắn co rút thành cây kim khi thấy thanh ma kiếm kia lướt qua đám thủ hạ của mình, một kiếm đoạn hầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK