Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An bơ hắn đi, đi được vài bước thì dừng lại ánh mắt ngước về một phía trên bờ tường cao lớn một nhóm người xuất hiện, một nam tử tay cầm trường thương làm trung tâm, phía sau là tám người khác trên tay cầm kiếm.

“ Xem ra, hòa thượng của chùa Cửu Long cũng đả thất bại rồi”

"Vô Song Thành cũng đến đây, dây vào vũng nước đục này sao?" Đường Liên tiến lên trước một bước, nhìn thân ảnh nam tử vừa nói hắn nhận ra là ai chính là đại đệ tử của Vô Song Thanh Lư Ngọc Trác,

Lư Ngọc Trác liền đáp lại “ Nước của Tuyết Nguyệt Thành, thì có sạch đến đâu chứ”

Đế Thiên An nhìn hắn quay sang Tiêu Sắt hỏi : “ Tiêu Sắt, nói cho ta nghe Vô Song Thành xem nào?”

Tiêu Sắt nhìn hắn chậm rãi nói : “Tây Thục đất có một thành trì, được gọi là khắp thiên hạ to lớn, giàu có nhất nước thiên hạ vô song tên là Vô Song Thành.Nhưng là trăm năm trước Tây Thục vì phía Bắc Ly tiêu diệt, Vô Song Thành tuy may mắn tồn tại, nhưng lại sa sút, sau đó từ từ khôi phục uy vọng.

Nhưng sau này giang hồ lại thêm một tòa Tuyết Nguyệt Thành, ngay cả Đường Môn, Lôi Gia Bảo... danh môn thế gia cũng sai môn hạ đệ tử bái nhập kỳ môn hạ, càng tại mười hai năm trước bóp chết ma giáo đông chinh dã tâm uy vọng so với Tuyết Nguyệt Thành kém hơn một bậc.”

Tiêu Sắt cũng mặc kệ Lư Ngọc Trác đám người khó coi vẻ mặt nói tiếp : “Vô Song Thành hiện đảm nhiệm thành chủ là Tống Yến Hồi được xưng ‘Một kiếm đoạn thủy, ngàn giang tuyệt lưu’, có thể cùng Tuyết Nguyệt Thành nhị thành chủ kiếm tiên Lý Hàn Y so kiếm ba lần, nhưng ngay cả bại ba lần. Vô Song Thành vẫn như cũ là được đặt tên là Vô Song Thành, có thể Thiên Hạ Vô Song bốn chữ, nhưng lại cũng không có người dám nói”

Đế Thiên An gật đầu đem trên tay Thiên Tịch lấy ra nói : “ Tuyết Nguyệt Thành, Vô Song Thành còn ai nữa lên hết cả đi, Đế Thiên An ta ở đây đến bao nhiêu ta cũng tiếp”

“ Ngông cuồng” Lư Ngọc Trác lớn giọng đem mũi thương chỉ về Đế Thiên An.

“ Đối phó ngươi một mình Vô Song ta là đủ” Lúc này trên một mặt bờ tường khác đối diện chín người Lư Ngọc Trát một thiếu niên tóc ngắn, có phần tuấn lãng mi tâm là một chấm ruồi son phía sau hắn cõng theo một chiếc hộp lớn phía sau.

Đế Thiên An nhìn hắn : “ Vô Song”

“Có vấn đề gì không, nếu không có vấn đề gì, vậy ta bắt đầu đánh nhé, đánh xong cho sớm ta còn về Vô Song Thành...Vân Thoa” Vô Song lời vừa dứt tay đập vào cái hộp kiếm phía sau, chỉ thấy hộp kiếm cơ quan phát động cửa hộp mở ra bên trong một chuôi màu xanh lam kiếm giống như mũi thương lao đến Đế Thiên An.

“ Ngự Kiếm Thuật thú vị” Đế Thiên An nhìn thấy thanh Vân Thoa lao nhanh đến mình, nhếch môi xem thường, ngay khi thanh kiếm lao nhanh đến hắn chỉ còn có ba tấc nửa liền bị Thiên Tịch vỏ kiếm quật mạnh một cái, một tiếng “ keng” vang dội vang lên thân kiếm bay vào không trung.

Ngự kiếm thuật không phải cầm kiếm cùng người chém giết, mà lấy khí ngự kiếm lấy ý ngự khí giết người trong chớp mắt. Việc này hắn cũng không lạ gì, khi mà Hiểu Mộng chính là Thiên Tông Đạo Gia chưởng môn ngự khí chi thuật còn lợi hại hơn tên thiếu niên này gấp nhiều lần.

“Khinh Sương” “Nhiễu Chỉ Nhu” “ Ngọc Như Ý”

Vô Song lớn tiếng nói, ba chuôi kiếm khác nhau lao nhanh ra khỏi kiếm hạp, một thanh là trường kiếm giống như cho nữ tử sử dụng tỏa ra màu lam nhạt, còn một thanh lại như dây liễu một dạng đỏ hồng khí tức bao phủ. Thanh cuối cùng màu xanh lục bích giống như đoản kiếm một dạng.

“ Keng keng keng keng”

Bốn thanh âm vang dội vang lên, chỉ thấy thân hình Đế Thiên An trong không trung vẻ lên bốn đường hồng quang đem bốn chuôi phi kiếm đánh văng đi, Ngang Tứ Phương tuyệt học của Quỷ Cốc phái được hắn thi triển ra, Thiên Tịch võ kiếm vốn là Tinh Thần Vẫn Thạch mà làm so với các chuôi phi kiếm này chất liệu có hơn không kém.

“Còn bao nhiêu chuôi ra hết đi, ta có thể chơi với ngươi một hồi” Đế Thiên An nhìn Vô Song phía trước thân ảnh nghiêng người né đi Ngọc Như Ý và Khinh Sương tiến đến.

“Phong Tiêu”Vô Song lớn giọng , lại một chuôi nhỏ kiếm bay ra ngoài màu xanh lục bích lao đến, cùng với bốn chuôi phi kiếm không ngừng công kích để lại từng vệt quang ảnh.

“ Cơ hội” Vô Song nhìn Đế Thiên An thân ảnh né tránh năm chuôi phi kiếm, trên tay kiếm vẫn chưa, thân ảnh vác lên hộp kiếm nhún chân búng người lao đến Đế Thiên An giáng mạnh xuống

“Bành” Vô Song nhìn thân hình Đế Thiên An bị đánh văng xuống mặt đất bên dưới, môi nhích lên độ cong tay điều khiển bốn chuôi phi kiếm lao xuống, còn bản thân lại đạp lên phi kiếm ngự không, sau đó không lâu bốn chuôi kiếm từ bên dưới lần nữa thu về kiếm hạp.

“ Hả” Đám người kinh hô lên, khi mà khói bụi lắng xuống thân ảnh Đế Thiên An vẫn không một chút sức mẻ gì hiện ra.

“ Ngươi chỉ có như vậy thôi sao, nếu không cũng đến phiên ta xuất kiếm rồi, một kiếm dưới sinh tử do trời” Đế Thiên An nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Vô Song ngưng trọng nhìn Đế Thiên An, đối phương là đối thủ mạnh nhất mà hắn biết đến giờ. Từ khi có được Vô Song kiếm hạp trên dưới Vô Song Thành không ai là đối thủ của hắn, hôm nay lại đúng phải cao thủ bậc này. So với Bạch Phát Tiên lần trước chỉ mạnh không kém, hơn nữa từ đầu tới đuôi đối phương vẫn chưa rút kiếm.

“Mới vừa rồi ta năm thanh kiếm đều xuất hiện, nhìn như bá đạo, thật ra thì chẳng qua là phô trương thanh thế. Ngươi bây giờ, kế tiếp mấy thanh kiếm, mới là ta chân chính kiếm” Vô Song lời vừa dứt Nhiễu Chỉ Nhu đả bắn ra.

“ Sao ta không thấy hơn chút nào cả” Đế Thiên An hay ngón tay vươn ra nhanh như thiểm điện kẹp lấy Nhiểu Chỉ Nhu, chân khí gia trì ngón tay nói.

“ Vân Toa phá hắn khí môn” Vô Song thúc dục kiếm hạp Vân Toa gào thét hướng Đế Thiên An mi tâm đi.

“Khinh Sương, lấy hắn thủ cấp.” Vô Song nhẹ nhàng thổi một cái khí, chuôi này Khinh Sương mang một cổ khí lạnh bay ra.

“Ngọc Như Ý, Phong Tiêu” theo lệnh của Vô Song lần nữa ra khỏi kiếm hạp khí thế so với trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, hướng về Đế Thiên An mà đến.

“ Ngaooooo” Đột nhiên một tiếng vang vọng long ngâm vang dội vang lên từ trong đám bụi mù một đầu màu vàng long ảnh hiện ra, quấn quanh lấy thân hình Đế Thiên An đem thế công của Vô Song đánh bật đi.

“ Cái gì” Đám người Lư Ngọc Trát lẫn Đường Liên cả kinh lên khi thấy Đế Thiên An hai ngón tay kẹp lấy Vân Thoa, mà Nhiễu Chỉ Nhu, Ngọc Như Ý, Khinh Sương ba chuôi phi kiếm theo mắt thường lại bị bẻ cong lại mũi kiếm hướng về Vô Song.

“ Không tệ, có điều chỉ có như vậy còn chưa đủ, để ta cho ngươi biết thế nào là Ngự Kiếm Thuật” Lời vừa dứt tay hắn đem Vân Thoa vứt ra, bốn chuôi phi kiếm lại lao về Vô Song công kích.

“ Keng keng keng keng keng” Chói tai kim loại không ngừng vang lên, hoa lửa liên miên không dứt trên không trung Vô Song mang theo kiếm hạp chân đạp Phong Tiêu né tránh công kích.

“ Lên” Lư Ngọc Trát co rút ánh mắt nhìn về Vô Song lâm vào khốn cục, biết được đối phương thực lực đả vượt trên mình, liền chủ động lao lên hóa giải nguy cơ cho Vô Song dù sao nó là tương lai chấn hưng cho Vô Song Thành, mà theo hắn lời nói tám người cũng nhún chân lao đến.

“Hừ” Đế Thiên An hừ lạnh đem Thiên Tịch chỉ về Lư Ngọc Trát, chỉ thấy võ kiếm Thiên Tịch “ tranh” một tiếng bắn ra hóa thành một vệt hồng quang lao nhanh như thiểm điện.

“ Bành” Lư Ngọc Trát trên không né được một kích chí mạng, nhưng mà tên sư đệ của hắn thì không may bị vỏ kiếm xuyên thủng đem thân thể đẩy lùi đóng đinh lên vách tường.

Đế Thiên An đem Thiên Tịch hoàng ngang ngón tay vút ngang thân kiếm rung động hồng quang đại thịnh, sát khí bức người khiến cho ai cũng nhùn chân lùi bước, theo tay hắn chém ra một đường kiếm khí đỏ hồng lao đi.

“Ầm ầm” Như sóng nước một dạng kiếm khí đỏ hồng ở trên không trung lan tỏa, chỉ cần là thứ tiếp xúc với kiếm khí đều bị nó cắt đứt phá hủy, đang ở trên không Lư Ngọc Trát tám người bị bất ngờ một kích thân ảnh như diều đứt dây rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Ong ong ong” Thiên Tịch phát ra kiếm minh, sau đó thoát ly khỏi tay Đế Thiên An lao vào thiên không cùng với năm thanh phi kiếm công kích.

Ngự Kiếm Thuật chính là dùng ý ngự khí tinh thần lực càng nhiều khống chế phi kiếm càng lớn, Vô Song có thể ngự năm kiếm tinh thần không kém, trong khi Đế Thiên An cũng vừa qua trọng thương tinh thần lực cũng hao tổn so với trước rất nhiều chỉ có thể khống chế một thời gian mà thôi.

“ Cái gì” Vô Song cả kinh hô lên, khi nhìn thanh Thiên Tịch cả người hồng quang lượn lờ lao như thiểm điện đến hắn, đem nhữn thanh phi kiếm hắn điều khiển chấn văng đi, đáng sợ là luồng sát khí khiếp người giăng khắp nơi này.

“ Về” Đế Thiên An hô lớn một tiếng khi nhìn Thiên Tịch mang theo khí thế không gì cản nổi, đem Vô Song chấn lùi đẩy đi trong không trung, theo lời của hắn Thiên Tịch uốn lên không trung một đường hồng quang sát khí đại thịnh lao về Đế Thiên An trên tay.

“Ong ong” Chỉ thấy ngay khi bàn tay của Đế Thiên An vươn ra vỏ kiếm bên dưới cắm vào vách tường, đem thân thể một tên Vô Song Thành đệ tử đóng đinh lên bị nhổ ra lao vào tay của Đế Thiên An.

“ Ahh” Tư Không Thiên Lạc, Đường Liên, Vô Thiền, lẫn Lưu Ngọc Trát đang ôm vết thương bên dưới cả kinh lên khi thấy máu huyết bọn họ đổ ra nhanh chóng được hội tụ vào thanh kiếm trên tay của Đế Thiên An, tử sắc khí nhận tràn ra sau đó như hai đầu linh xà hội nhập vào người Đế Thiên An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK