Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian, Đại Lương kinh đô Biện Châu, đêm tối thật sâu.

Đường hành lang cuối cùng là một chỗ cao cao bệ đá, từ dưới đi lên nhìn, to lớn thạch đỉnh phía trên, chính là có thể lệnh trên giang hồ người người nghe tin đã sợ mất mật Huyền Minh Giáo huy hiệu.

“ Tam đại Diêm Quân đều bị Hắc Bạch Vô Thường giết” Minh Đế dò hỏi.

Mạnh Bà đứng sau thở dài, nói : “ lão thân vô dụng, không ngờ lại bị hai tên này chơi khăm sau lưng lâu như vậy”

Kiếm Lư chi chiến qua đi, tứ đại Diêm Quân chết thêm một vị, ba người còn lại đều mang nội thương. Bọn họ không có trở về tổng đà mà an lặng ở phân đà Du Châu liệu thương cùng trấn giữ.

Hắc Bạch Vô Thường nhân cơ hội ba người kia liệu thương, đem Tưởng Huyền Lễ đã chôn lấy ra, thông qua hai người hút lấy công lực mà tăng tiến tu vị. Sau đó xảo trá cùng với Ôn Thao dùng kế đem Tưởng Sùng Đức cùng Tưởng Nhân Kiệt tách ra, cả hai trước giết lấy Tưởng Sùng Đức.

“ Ngươi cũng đừng tự trách mình như vậy” Minh Đế lại nói : “ Phán Quan nói gì đi”

Hỏa Phán Quan đáp : “ sự tình sáng tỏ, Hắc Bạch Vô Thường không làm đại sự, mà ngược lại sát hại tứ đại Diêm Quân. Tội không thể tha, xử chém.”

Thủy Phán Quan nói : “ Hắc Bạch Vô Thường lần này khó mà thoát khỏi tội chết”

Mạnh Bà chen lời : “Hắc Bạch Vô Thường lần này là do lão thân phái đi làm nhiệm vụ, hai bọn chúng là lão thân quản giáo không nghiêm. Sự tình lần này không phải là không liên quan, xin Minh Đế trách phạt”

Mạnh Bà xin nhận tội là nàng hiểu rất rõ vị phía trước này tính cách.

Minh Đế tự phụ mà thiếu tình cảm, bất kỳ người nào chỉ cần đối với hắn hữu dụng, hắn liền có thể tiếp nhận, nếu không dù là lại trung tâm, cũng bất quá là không có chút giá trị phế vật mà thôi.

Mà nàng đối với hắn còn có rất nhiều giá trị, chưa kể Hắc Bạch Vô Thường sau khi giết chết tam đại Diêm Quân hấp nạp công lực, thực lực đã đề thăng lên Đại Tinh Vị cảnh cao thủ, mà Huyền Minh giáo lúc này chính là đang lúc cần người.

“ Sự tình này cũng chẳng cần gì phải quản, đối với ta Hắc Bạch Vô Thường là vô dụng, Ngũ Đại Diêm Quân đối với ta cũng vô dụng. Dẫm đạp lên nhau mà sinh tồn, đây là quy luật sinh tồn của Huyền Minh giáo” Minh Đế tàn nhẫn nói.

“ Minh Đế anh minh” Thủy Hỏa Phán Quan cùng Mạnh Bà đệm lời.

Đối với anh em họ Tưởng tận trung bán mạng cho mình nhiều năm, bị Hắc Bạch Vô Thường giết với Chu Hữu Khê mà nói, bọn hắn chết là vô dụng.

Hắn bên người chỉ cần người có thực lực, không cần kẻ vô dụng, vì trong mắt hắn chỉ có lợi ích. Cho nên hiện giờ Tưởng Nhân Kiệt cùng Hắc Bạch Vô Thường sự tình hắn không muốn quản, để mặc cho hai bên đấu nhau, hắn chỉ cần kẻ mạnh sau cùng là được.

Cái mà hắn hướng đến chính là cái ngôi vị chí cao của Đại Lương hiện giờ, vì lợi ích của mình hắn không ngần ngại đem bào đệ một lòng say mê võ học là Chu Hữu Khê xuống tay,vây nhốt dưới Tiêu Lan Điện bên dưới.

Vì lợi ích Chu Hữu Khê có thể để cho nữ nhân của mình, tuyệt sắc dung mạo để cho cha của mình Chu Ôn hưởng dụng. Chỉ cần là vô dụng hắn tùy ý có thể vứt bỏ đi, giống như Ngũ Đại Diêm Quân bây giờ, và hữu dụng thực lực đều thu lấy.

Từ trước đến nay Đế vương gia vô tình, quyền lực tuyệt đối Chu Hữu Khê hắn làm sao mà không muốn chứ.

“Thần thiếp tham kiến điện hạ!” Trịnh Nhu một đường từ trong hoàng cung bí mật đi đến tổng đà Huyền Minh giáo, ngay khi đi vào đại điện đợi đại môn đóng lại, đến trước Chu Hữu Khê thi lễ.

“ Cô không ở trong cung tiếp phụ hoàng đến nơi này để làm gì?” Chu Hữu Khê khi nhận được tin đã sớm cho lui đi thân tín, chậm rãi xoay người ngữ khí không vui nói.

Trịnh Nhu oán trách nói :“ Còn không phải là vì chàng”

“Cái lão chết tiệc đó hiện giờ thế nào rồi?” Chu Hữu Khê hỏi lấy

Trịnh Nhu đáp : “ thần thiếp đang lưu tâm hầu hạ, hắn chẳng màn đến triều chính, hằng đêm cứ hát hò.Thân thể cũng sắp tàn rồi, ước chừng chẳng bao lâu sau nữa đâu”

Chu Hữu Khê nghe mà vui mừng, lại hỏi : “ lão ta có nói ai sẽ là người kế vị không?”

“Lão ta không sợ chết, tới giờ vẫn chưa nói, thần thiếp lại không dám nói quá thẳng thắn, bất quá…” Trịnh Nhu lấp lửng nói

Chu Hữu Khê truy hỏi : “ Bất quá sao?”

“Gần đây, hắn ta có vẻ xem thường chàng lắm” Trịnh Nhu uyển chuyển nói

Chu Hữu Khê lại hỏi : “ nói cái gì vậy?”

Trịnh Nhu đáp : “Hắn nói với chàng chẳng có gì, vô dụng. Ngay cả Long Tuyền kiếm cũng không lấy được, để Lý Tinh Vân rơi vào tay Thông Văn quán và Huyễn Âm phường, để giang hồ càng thêm loạn lạc”

“ Kẻ vô tích sự, lão ta thì biết cái gì!” Chu Hữu Khê khí mắng cha mình

Trịnh Nhu lại đổ dầu vào lửa : “ hắn còn noi, thân thể chàng thấp bé, tướng mạo hèn mọn, không giống nhân quân.”

“ Cái gì?” Chu Hữu Khê lớn tiếng, ngữ khí giận dữ : “ ta đây là vì Đại Lương giang sơn mà tu luyện Tà Công. Mới bị biến đổi thành bộ dạng như vậy, vạy mà chỉ đáng ngang bằng với một câu chế nhạo của lão”

Trịnh Nhu tiếp tục nói : “Thần thiếp cũng bất bình cho điện hạ. Hắn còn nói…hắn nói chàng là đồ bướng bỉnh khó ưa. Không có như nhị điện hạ Chu Hữu Văn biết nghe lời”

“ Đủ rồi!!” Chu Hữu Khê rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng hét, như cửu u lệ quỷ khiến người nghe được kinh hồn táng đảm.

Nhìn nữ tử bị mình một hét chấn lùi nằm dài trên mặt đất, Chu Hữu Khê thần sắc dữ tợn đi đến gần, như dã thú bị tổn thương phẫn nộ : “ Ta là nam nhân! Nam nhân! Không được gọi ta hèn mọn!”

“ Điện hạ, điện hạ tha mạng!” Trương Ninh kinh sợ nhìn Chu Hữu Khê duỗi ngón tay về hướng mình, đen sì móng tay như vuốt ưng hướng gần gương mặt, khẩn xin: “ điện hạ tha mạng, thần thiếp không dám nữa, thần thiếp còn vì điện hạ mà dốc sức làm”

Chìm trong giận giữ, nghe được mấy lời cuối của Trương Ninh, Chu Hữu Khê thu hồi lại sát tâm của mình, bởi nếu hắn nhất thời nóng giận giết đi nữ tử này bấy lâu nay công sức đều vở vụn thành bọt biển.

Chu Hữu Khê một cước đá Trương Ninh qua một bên.

Bị đá văng, Trịnh Nhu không một chút sinh khí, nàng so với ai hết càng rõ Chu Hữu Khê tàn nhẫn ác độc như thế nào? Bất quá, y tuyệt đối sẽ không từ bỏ cũng như giết nàng được, bởi nàng chiếm vị trí cực kỳ quan trọng với y.

Trịnh Nhu bò đến gần Minh Đế, ân cần thăm hỏi : “ điện hạ!!”

“ Nàng luôn theo ý ta, bất luận thế nào đi nữa nàng là người của ta” Chu Hữu Khê trầm giọng lên tiếng

“ Vâng ạ!” Trương Ninh cung kính đáp

“ Lão già kia sớm muộn cũng chết, chỉ cần nàng từ từ tiễn hắn về tây thiên thôi. Ta lên ngôi vua sẽ phong nàng làm hoàng hậu” Chu Hữu Khê cơn giận cũng vơi bớt, quay sang vỗ về lấy nữ tử bên cạnh.

Hoàng hậu ư? Trịnh Nhu cũng không dám tin tưởng vào Chu Hữu Khê hứa hẹn? Chỉ sợ khi hắn đạt thành mục đích, người đầu tiên hắn giết chính là nàng.

“ Tạ ơn điện hạ, à không…phải nói là tạ ơn bệ hạ” Trịnh Nhu uyển chuyển nói

Hai chữ bệ hạ này để cho cơn giận của Chu Hữu Khê cũng tiêu tan đi, mở miệng : “ vừa này nàng nói lão già đó xem ta không bằng nhị điện hạ”

“ Dạ” Trịnh Nhu.

Khóe miệng Chu Hữu Khê nhích lên độ cong, cười nói : “ Chu Hữu Văn, hừ lão già đó xem trọng con trai, e rằng đời này đều không thấy được mặt trời, ha ha ha”

Chu Hữu Văn bị hắn giam dưới Tiêu Lan Điện mật thất, sinh tử của y do hắn định. Hiện tại nhị điện hạ lắc lư trước mặt đám người, bất quá là một cái giả thế thân mà do hắn phí công tìm kiếm mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK