Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Bình Nam vương phủ, một gian biệt viện.

Nữ đạo cô cặp mắt nàng trong như nước hồ thu, một mỹ nhân tuyệt trần mà bộ mặt rất thê lương. Nàng đẹp như một áng mây chiều ở bên trời .

Bất luận là ai ngó thấy mỹ nhân dung nhan thoát tục này cũng khó lòng thoát khỏi phút ngây dại .

Nữ đạo cô lên tiếng : “ cảm tạ công tử cứu giúp”

Ở bên cạnh nàng một trung niên sắc mặt lợt lạt, mũi rất thẳng, lưỡng quyền cao, bộ dạng rất uy nghiêm. Đôi mắt bịt lấy một tầng vải trắng, chắp tay ôm quyền : “ cảm tạ công tử ra tay cứu trợ, Giang mỗ cảm kích muôn phần, ngày sau công tử có việc Giang mổ thề chết chẳng từ”

Đế Thiên An cười nói : “ đi đi, đừng làm phiền ta”

Giang Trọng Uy lúng túng, đành chắp tay xoay người.

Đạo cô bên cạnh dìu lấy tay hắn mà đi.

“ Công tử y thuật cao minh như vậy, vì sao lại không chữa trị đôi mắt cho mình” Tiết Băng nhìn Đế Thiên An dò hỏi.

“Đúng đó, lẻ nào còn có ẩn tình gì khác chăng?” một cô gái khác xinh đẹp không kém chút nào lên tiếng.

Nàng ở ngay bên cạnh Đế Thiên An, bộ dạng như lười mệt mỏi cực đẹp nữ tử.

Nữ tử là kinh thành đệ nhất danh kỹ Âu Dương Tình, không riêng có được khuynh thành chi tư, còn tinh thông các loại cờ họa, có thể nói là sắc nghệ song tuyệt.

Còn một tầng thân phận khác, nếu Tiết Băng đứng hàng thứ 8, Giang Khinh Hà đứng hàng thứ 5 thì nàng xếp hàng thứ 4, Hồng Hài Tử thành viên.

Việc Đế Thiên An hiện thân trong Bình Nam vương phủ rất nhanh được truyền ra ngoài, dù sao trong đêm Đế Thiên An ngự kiếm mà đến phủ đệ không ít người thấy được bóng ảnh của hắn.

Âu Dương Tình và Giang Khinh Hà cả hai không phải một chổ, nhưng lại cùng hướng về một nơi mà đến.

“ Đôi mắt của ta từ lâu đã khỏi, vốn ta đang tu luyện một môn thần công, chưa đại thành không thể mở mắt ra được” Đế Thiên An cao thâm thần bí khó dò nói.

Tường Vi quận chúa một bên nhìn mấy nữ nhân xuất hiện kia, trong lòng mắng lấy Âu Dương Tình không biết xấu hổ kia, mặt ngoài vẫn bình thường, hỏi : “ là bộ thần công gì? Tường Vi có thể biết chăng?”

“ Hóa ra công tử không bị mù à, làm cho Tình nhi hội thương tâm một thời gian đây” Âu Dương Tình kiều mị nói.

Tiết Băng hỏi : “ thần công đó là gì?”

“ Sát Ngôn Quan Sắc” Đế Thiên An trêu chọc : “ gần đại thành rồi, là môn võ công do ta nghĩ ra, luyện thành mỹ nhân cho dù mặc y phục cũng như không mặc? khi đó thỏa sức mà ngắm nhìn.”

“ Lưu manh” Bốn cô gái mặt đỏ thẫm lên mắng một tiếng.

Đế Thiên An cười cười : “ có điều mấy ngày nay, liên tục bị quấy phá, chỉ sợ thần công không thể luyện thành được. Nhất là khi Tình nhi cô nương, nàng như vậy, ta làm sao mà chịu được chứ, không khéo phá thân mắt, kiếm củi mấy năm bị hủy trong giây lát”

Âu Dương Tình cả người dán lên người hắn : “ công tử là trêu chọc thiếp chăng?”

“ Trêu chọc, ta nào dám chứ, ta lở trêu đại tỷ các nàng một cái, thế là thời gian gần đây khổ không thể tả được. Ta còn đang tính hỏi Khinh Hà còn cái chùa miếu nào không? Cho ta xuất gia đi tu đây”

Giang Khinh Hà đưa đi Giang Trọng Uy còn chưa lâu đả quay về, nghe được câu nói này, sắc mặt hơi đỏ lên, nói : “ Chùa miếu nào dám chứa nổi công tử chứ”

Nàng giống như Tiết Băng là một trong Hồng Hài Tử thành viện, Giang Khinh Hà là tên, trên giang hồ danh tiếng không chút nào nhỏ, là một trong bốn nữ nhân rất đáng sợ trên chốn giang hồ.

Bốn đại mỹ nhân này cũng là bốn con hổ cái.

Không biết bao nhiêu người đã bị thương dưới móng tay của các cô. Đa số nữ nhân ra tay mau lẹ, tàn độc hơn nam nhân, vì khí lực các cô không bằng đàn ông, lại không muốn cùng nam nhân chiến đấu dằng dai, một khi các cô đã ra tay là muốn cho nam nhân mất mạng liền.

“ Phốc xuy” ở bên cạnh Tiết Băng che miệng cười lấy, nói : “ công tử là muốn tai họa phật môn thanh tịnh”

Tương Phi tiếp lời : “ công tử mà xuất gia, chỉ e cái chùa đó các hòa thượng cũng không yên được”

Đế Thiên An trên giang hồ là đệ nhất mỹ nam tử, tài hoa kiệt xuất là tình nhân của bao nhiêu cô gái.

Nếu hắn mà thật xuất gia, chỉ sợ không có ngôi chùa nào dám nhận hắn vào cả, bởi cái đám cô gái hung hãn ngoài kia không ít. Nhận hắn vào chùa làm sao mà yên được cơ chứ.

Chưa kể hắn còn là giang hồ đệ nhất thanh niên cao thủ, khi đó vô số người tìm đến so một hai, chỉ e không một ngày nào yên.

“ Đánh thì không đánh được, trốn cũng không trốn được? Đúng rồi, vậy ta cưới một cô gái là xong, để xem nào Mã Tú Chân”

“ Không được” Tiết Băng cùng mấy cô gái hô lên.

Âu Dương Tình kiều mị nói : “ lẻ nào Tình nhi không hợp mắt công tử ư? Công tử là xem thường Tình nhi xuất thân ư?”

“ Ta là sợ cưới nàng xong, đêm tân hôn bị đại tỷ của nàng treo đánh à”

Âu Dương Tình nói : “ chàng không cần lo, chúng ta thành hôn, chọn một nơi kín đáo là được rồi, tỷ ấy không biết làm sao mà đến phá chứ”

“ Không được” Tiết Băng thẹn thùng quát.

Tường Vi cũng đỏ mặt lên : “ ta không đồng ý”

“ Chỉ cần chàng ấy đồng ý là được rồi” Âu Dương Tình đôi tay quàng lấy cổ của hắn, đôi môi rướng lên gương mặt nam nhân kia hôn lấy.

Đế Thiên An cười nói : “ nàng đó, ta đắc tội gì nàng chứ”

Âu Dương Tình nhìn thanh đoản kiếm gát lên cổ Đế Thiên An, nhìn về thị nữ đứng sau lưng hắn, nói : “ đại tỷ, cũng muốn đoạt nam nhân ta ư?”

Công Tôn Lan cười, nói : “ đoạt, cái tên hoa tâm này, có ý đồ chia rẻ tỷ muội chúng ta, nhìn xem hắn tai họa không ít nữ nhân rồi, đến cả bát muội cũng bị hắn mê mệt”

“ Đại tỷ” Tiết Băng xấu hổ nói.

Tường Vi chau mày, nhìn nữ nhân phía trước, giờ phút này nàng có thể khẳng định đó không phải là thị nữ trong vương phủ mình, trầm giọng : “ buông vũ khí ra, ngươi muốn gì ta có thể cho ngươi”

Đế Thiên An cười nói : “ nàng ấy là muốn ta, lần trước còn lén hôn ta một cái à, bị ta trộm tâm, lại không chịu thừa nhận, ai, tội lỗi, tội lỗi”

Công Tôn Lan mặt đỏ lên, bàn tay điểm vào huyệt đạo của hắn : “ ăn nói linh tinh, cho rằng lão nương không giết ngươi ư?”

“ Ta từ trước giờ chưa từng nói láo à, lần trước nàng trấn lột ta, thực ra ta không có trúng độc, tránh làm cho các nàng xấu hổ mà thôi” Đế Thiên An cười cười nói.

Công Tôn Lan nhìn ba tỷ muội nhìn mình, thẹn quá thành giận, bàn tay điểm một cái lên người hắn, muốn chỉnh hắn một chút, nói : “ hôm nay lão nương dạy dổ ngươi một hồi”

Đế Thiên An để mặc nàng điểm lên huyệt đạo, tiếp tục uống rượu, nói : “ thân ta như kim cang, thủy hỏa bất xâm, vạn độc không nhập, vô dụng à. Nàng muốn tổn thương cho ta, chỉ có một cách”

“ Cách gì?” Công Tôn Lan thu hồi lại ngón tay của mình, nội lực điểm vào như đổ vào biển rộng.

“ Môn võ công nào trên đời cũng có nhược điểm cả, ta đồng dạng, chỉ cần phá thân, nội trong 3 ngày là lúc ta suy yếu nhất, trừ cách đó ra không cách nào giết được ta cả, phương pháp ta đả chỉ, nàng nếu muốn chỉnh ta giết ta, vậy phải xem nàng”

Đế Thiên An lại nói tiếp : “ ta chưa đụng nữ nhân, một khi phá thân toàn bộ tinh hoa công pháp mất đi một nữa chuyển qua cho nữ nhân âu yếm. Nàng có cam lòng để cho nữ nhân khác cùng ta ngủ không đây?”

“ À tuy ta suy yếu trong 3 ngày, nhưng mà thể chất đặc thù, trong 3 ngày đó chỉ e nữ nhân cùng ta âu yếm khó mà rời đi được, cùng một chổ cá nước vui vầy. Nàng muốn làm như thế nào đây?”

Công Tôn Lan xấu hổ lên, mắng : “ sao ta phải tin ngươi?, trên đời còn có bộ võ công quái đản như vậy, chưa phá thân, một kẻ trăng hoa như ngươi ai mà tin”

“ Tỷ không cần tin, Tình nhi tin công tử là được rồi” Âu Dương Tình quàng lấy cổ âu yếm nói : “ công tử, Tình nhi cũng là xử nữ nha, hay chúng ta một chổ chứng minh cho đại tỷ thấy đi”

“ Không được” Công Tôn Lan, Tiết Băng, Giang Khinh Hà, Tường Vi thốt lên.

Lập tức đám người đem mắt nhìn về Giang Khinh Hà, làm cho đạo cô xấu hổ mắc cở lên, nàng nói : “ đại tỷ nói đúng, tỷ muội chúng ta không thể bị công tử mà rạn nứt tình cảm được, công tử đúng là tai họa nữ nhân mà”

Đế Thiên An gật gù : “ vậy ta lấy Tường Vi vậy, miễn cho tỷ muội các nàng tương tàn”

“ Không được” bốn nữ kia lại nói.

Tường Vi mắc cở, lấy dũng khí trừng mắt đám người.

Đế Thiên An tiếu ý, nói : “ các nàng rốt cuộc muốn gì chứ, ta không nở đánh các nàng, các nàng gây khó dể, muốn trốn cũng không xong. Muốn lấy vợ cũng không cho, lẻ nào bảo ta độc thân như vậy, cứ thanh tâm quả dục như vậy suốt ư, ta làm sao mà chịu nổi chứ”

Đám nữ xấu hổ lên.

Tiết Băng xấu hổ, mắng : “ ngươi là cái tên tai họa”

“ Ta tai họa, tai họa chổ nào, ta ưu tú cũng là tội ư? Nhường nhịn các nàng cũng là tội ư? Các nàng nói một chút, hôm nay ta muốn nghe rõ một chút, Lan nhi nàng nói trước đi”

Công Tôn Lan mặt đỏ thẩm lên, mắng : “ Lan nhi, gọi đúng là thuận miệng à, không biết là gọi ai?”

Đế Thiên An đứng dậy, nói : “ ta cho dù có thông thiên vũ lực, tài trí hơn người, cũng khó mà giải cái bài toán nan đề của các nàng à.... Vân Thoa”

Vô Song Kiếm Hạp bắn ra phi kiếm bay lên bầu trời, thân ảnh của Đế Thiên An xuất hiện ngay trên đó.

“ Mỹ nhân tái kiến” nói xong hắn ngự kiếm mà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK