Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương khung rộng lớn, bình minh sắp đến.

“ Ồ!” Phi hành trong đêm, Thiên Trạch lại phát hiện được mấy luồng khí thế tại dưới đại địa, thanh âm tạo ra tuyệt đối không nhỏ, bị chú ý đem mắt nhìn xuống thì phát hiện là một đám người đang đánh nhau.

“Dường như phía dưới có người!” Giang Ngọc Yến nói vào.

Thiên Trạch hứng thú hạ thấp cao độ quan sát.

Cả thảy bốn cái thân ảnh, ba nam chiến một nữ, xung quanh một mảng cây cối bị gãy đổ còn không ít người chết nằm vương vãi trên mặt đất.

Nữ tử mặt một màu trắng y như tuyết, bất luận kẻ nào nhìn thấy nữ nhân này đều không thể không thừa nhận, này tuyệt đối là trên đời hiếm thấy tuyệt đại giai nhân, không gì sánh kịp kinh diễm.

Mà hai tên thanh niên còn lại tuổi tầm ba mươi đổ xuống, cả ba không tính là mỹ nam tử nhưng cũng được xem là tuấn lãng, người mặc lam y cầm đao kẻ mặc áo xám cấm kiếm, kẻ cuối cùng cầm một ngọn thương khá là bình phàm.

Cả ba người hổn chiến một chổ, khí kình giăng tỏa bốn phương.

Thiên Trạch ở trên yên lặng quan sát cũng không có ý định nhúng tay vào.

Chợt....Thiên Trạch ánh mắt sáng lên.

Chiến trường dưới, nữ tử bạch y bị hai nam tử đè đánh rơi vào hạ phong, chợt từ trong ống tay áo bay ra một vật, là một kiện ám khí.

Trung nguyên bên trong có vô số loại ám khí, mà cái này hình tròn ‘hoàn’ ám khí có thể kém Khổng Tước sơn trang Khổng Tước Linh, hay Thục Trung Đường Môn nổi danh Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hoặc là Tiểu Lý Phi Đao.... nhưng cái này vẫn là một kiện cực kỳ đáng sợ ám khí.

Kiện ám khí này gọi Lưu Tinh Phi Hoàn, tại giang hồ danh tiếng không nhỏ, bởi nó chủ nhân là một cái vô cùng nổi danh nữ tử.

Lưu Tinh Phi Hoàn tên đã nói lên tất cả, nhanh như lưu tinh.

Chỉ nghe “ Phốc” một tiếng, gả cầm thương tim đã bị ám khí xuyên thủng.

Lưu Tinh Phi Hoàn giết xong y lại vòng qua gả cầm kiếm, trong sắc trời u ám khó mà nhìn rõ được.

“ Đang!”

Kiếm khí hưng thịnh, kiếm quang như uông ánh trăng chém xuống, gả cầm kiếm đã sớm phát hiện ra được ám khí của bạch y nữ tử sở xuất, may mắn là ám khí hướng đến bên cạnh đồng bọn cho hắn cơ hội phản ứng, một kiếm vẻ ra kịp đánh gạt đi ám khí.

“ Lưu Tinh Phi Hoàn” Gã nhận ra kiện ám khí bay về nữ tử kia.

Nữ tử cười lạnh, thu lại Lưu Tinh Phi Hoàn sau đó không có chiến đấu tiếp mà khinh người rời đi.

“ Muốn chạy, ngươi chạy được ư?” gã đao khách cười lạnh, nâng kiếm chém, ba đường kiếm khí từ sau tập kích, người đuổi theo sau.

Nữ tử không quay đầu như có mắt phía sau, đem Lưu Tinh Phi Hoàn tế ra cản lại ba đường kiếm khí, sau đó lại chạy tiếp.

Cả một truy một chạy trong cánh rừng hôn ám, không ngừng triền đấu.

“ Thú vị” Thiên Trạch nhẹ nói, sau đó truy theo sau.

Chờ qua đi thêm mười phút hắn nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn cây đại thụ, nhìn cuộc chiến đã đến hồi kết.

Nữ tử trên người đã không còn sức chống cự, y phục trên người đứt rách không ít da thịt như mở đông lại rỉ ra máu đỏ, đáng nói là nữ tử lại tình huống lại không bình thường, cả gương mặt đỏ hồng, miệng lại cất lên từng tràng rên rỉ.

Lấy Thiên Trạch nhãn quang nhìn là biết nàng ta bị gì, trúng xuân dược.

“ Ma nữ! ngươi có giỏi thì chạy nữa đi!” cầm kiếm thanh niên đi đến gần, thần sắc tràng đầy hưng phấn đắc ý nói.

Nhìn thấy nữ tử kia phẫn hận nhìn mình, gả tràn đầy đắc ý, nói : “ ma nữ, ngươi biết không từ lúc gặp ngươi ta đã ưa thích, mấy lời đồn kia cũng là do ta tản ra, ha ha, mấy tên ngu ngốc kia đúng là ngu xuẩn, bất quá nhờ có bọn hắn ta đêm nay mới có thể thưởng thức một chút ma nữ ngươi đây”

Nói đến đây hắn đem kiếm buông lỏng, đem tay hướng thắt lưng của mình tháo, cúi người xuống muốn đem kiều diễm như vậy nữ nhân, giữa chốn hoang vu này hung hăn thương yêu một phen.

Nghĩ đến cảnh nhiều ngày nay ăn khổ với nữ nhân này, hắn phải hảo hảo đòi lại, hơn nữa còn phải chiếu cố thật tốt.

“ Vô ích thôi, Thôi Tình Hương của ta chính là đặc biệc hàng phục ma nữ ngươi đấy” gả đắc ý nói khi thấy ánh mắt kia, phẫn hận trong hiện lên ý xuân

Thôi Tình Hương là một loại xuân dược trong chốn võ lâm, bình thường vô sắc vô vị một khi hít phải liền khó mà trấn áp được dục hỏa, nhất là võ công người khi vận dụng nội lực lại xúc tiến dục hỏa càng nhanh.

“ Chậc!”

Đang hưng phấn chuẩn bị hưởng dụng mỹ nhân phía trước, gả thanh niên áo trắng biến sắc khi nghe được thanh âm kia, tiếng kia là thanh âm người, không sai hắn không nhận lầm được.

Ngay lập tức trường kiếm đặt ở bên nắm lại, nghiêng đầu nhìn, con mắt liền co rút lại.

Hắn thấy được một cái y phục hoa lệ nam tử đứng tại ngọn cây trên, một tấm mặt nạ vàng che đi dung mạo, mái tóc xẩm được bó buộc trên mão quan, trâm cài là tiểu đao tiểu kiếm, trường bào kim sắc tung bay trong gió.

Giống quá giống! không sai một chút nào, chính là kẻnáo động các nước, Đạo Thánh.

“ Đúng là mặt người dạ thú, nghĩ đến Diệp gia các ngươi ở đất Giang Nam cũng là nổi danh thế gia, không nghĩ đến lại có một nhân vật quang minh lỗi lạc như vậy” Thiên Trạch châm chọc nói, đuổi theo sau một đường hắn cũng nghe không ít lời thoại, qua đó mà biết được hai người bên dưới.

Nam tử kia chính là kế đất Hàn quốc vùng Giang Nam nổi danh thế gia Diệp gia, mà y tại giang hồ có xưng hào ‘ Công Tử Kiếm Khách’, có quân tử chi danh.

Song những gì Thiên Trạch nghe được cùng thấy được hoàn toàn lật đổ, hắn chả khác nào là một cái ngụy quân tử.

“ Đạo Thánh!” Diệp Thần ngưng trọng nói, biết rõ hắn châm chọc cùng biết sự tình vở lỡ nhưng hắn không chút biến sắc cùng lo sợ, một bộ chính khí hùng hồn : “ các hạ cũng là vì ma nữ này mà đến ư?”

Nữ tử này 10 năm trở lại có danh lãnh huyết, lại bị hắn tản ra lời đồn khiến thanh danh hạ thấp, mà Diệp gia tại đất Giang Nam nổi danh là Chính đạo thế lực một phe, hắn lại có danh trên giang hồ, ai sẽ nguyện tin một cái ma nữ cơ chứ.

Chờ hắn đạt được như ý nguyện, chỉ việc đem ma nữ bí mật xử lý, vừa có được mỹ nhân lại có danh vọng lớn trong giang hồ, lưỡng toàn vẹn mỹ.

Nhưng sự tình không theo kế hoạch khi Đạo Thánh xuất hiện, khó ở chổ hắn võ lực cao cường, bây giờ chỉ có thể bám lấy cái thân phận Diệp gia hoặc là hắn yêu thích chổ đem sự tình này lấp xuống.

“ Mấy kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi ta cũng đã thấy qua” Thiên Trạch khinh thân mà xuống, cười nói, tay lại ngưng tụ trường kiếm.

“ Các hạ là muốn cùng Diệp gia cùng Chính đạo trận doanh chi địch ư?” Diệp Thần khẩn trương, hắn cùng ma nữ kia đánh nhau công lực chỉ còn hai thành, làm sao có thể là kẻ ra vào Hàn cung đối thủ.

“ Ngươi quá đề cao mình rồi đấy!” Thiên Trạch nói.

Diệp Thần khẩn trương : “ nếu như các hạ đồng ý bỏ qua cho Diệp mỗ, tại hạ tất hồi báo xứng đáng”

“ Hồi báo ư?” Thiên Trạch nhàn nhạt nói

Diệp Thần đáp : “ là! Tại hạ xin dâng mỹ nữ cho các hạ, đồng thời còn nguyện đem tài sản trong Diệp gia đưa ra”

Thiên Trạch lạnh nhạt : “ mấy kẻ tiểu nhân ngụy quân tử như ngươi, giết thì vẫn tốt hơn”

Diệp Thần biến sắc khi nghe được lập trường của vị kia, hắn cam lòng chờ chết ư? làm sao được chứ? Nhưng hắn làm thế nào ở trên tay người kia kiếm được đường sống?

Đại não cấp tốc suy nghĩ, ngay lập tức hắn có cho mình đối sách, Đạo Thánh can dự vào hẳn là vì cái ma nữ bên cạnh, suy nghĩ này lóe lên lập tức một kiếm gát lên cổ của nàng, nói : “ nếu đã không có đường lui, vậy trước khi chết Diệp mỗ cũng kéo thêm ma nữ này, dù chết cũng vinh”

Lời dứt, bỗng nhiên Diệp Thần phất tay cách không đem nữ tử mình khống chế đẩy đến chổ của Đạo Thánh, sau đó kiếm khí chém mạnh về nàng ta.

“ Phanh”

Thiên Trạch nhìn thấy liền cướp đến, đem nữ tử kia cứu khỏi cảnh bị kiếm khí phân đoạn, kiếm khí sắc bén va chạm lên y phục tạo ra một đạo thanh âm, nhưng liền sau đó là một vụ như sấm nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK