Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ bảy, sắc trời còn sáng sớm đa phần các học sinh các nhà vẫn còn chưa thức dậy, phòng sinh hoạt chung nhà Gryfffindor thân ảnh Harry trèo qua cái lỗ chân dung Bà Béo, phía sau nó một thân ảnh nhỏ con.

Cũng là một thành viên nhà Gryfindor- Colin đứa fan cuồng của Harry chỉ cần nó xuất hiện địa phương luôn mang theo cái máy ảnh mà săn chụp, điển hình là một tên fan cuồng thứ thiệt, nhanh chóng thông qua cái lỗ theo Harry.

“Ôi, hay quá! Chờ em với! Từ trước giờ em chưa từng xem qua trận Quidditch nào”

Harry nói nhanh : “Chán phèo à”

Nhưng Colin chẳng thèm nghe nó, mặt thằng nhóc bừng lên vẻ phấn khích : “Anh là tầm thủ đội tuyển nhà trẻ nhất trong vòng một trăm năm nay, phải không anh Harry? Phải không anh?Chắc là anh xuất sắc lắm. Em chưa bao giờ bay. Có dễ không anh? Có phải cây chổi đó của anh không? Có phải nó là cây chổi xịn nhất không »?

Harry không biết làm sao thoát được thằng nhóc con ấy. Nó thấy đau khổ như người phải mang một cái bóng lắm mồm.

Colin cứ nói không ngừng để thở: “ Em chẳng hiểu gì về môn Quidditch hết. Có đúng là có bốn trái banh không? Có đúng là có hai trái banh chuyên đấm ngã cầu thủ ra khỏi chổi không?”

Harry đành phải giải thích luật lệ phức tạp của Quidditch, nói một cách nặng nhọc: “Phải. Hai trái banh đó kêu là Bludger. Có hai tấn thủ trong mỗi đội cầm gậy đánh đuổi mấy trái Bludger ra khỏi sân của đội mình. Hai anh Fred và George là tấn thủ của đội nhà Gryffindor.”

Colin hỏi : “Còn mấy trái banh khác dùng để làm gì?”

Hary đáp : “À, trái Quaffle – trái banh đỏ lớn nhất ấy – là trái banh dùng để ghi bàn thắng. Ba truy thủ của mỗi đội chuyền Quaffle cho nhau và tìm cách thảy nó vào những cột gôn vào cuối mỗi đợt chuyền banh. Mỗi đầu sân có ba cột gôn mang ba cái vòng.”

“Còn trái banh thứ tư:Là trái Snitch vàng. Nó rất nhỏ, rất nhanh, và rất khó bắt. Nhưng đó là công việc mà tầm thủ phải làm. Bởi vì một trận Quidditch không thể nào kết thúc nếu không ai bắt được trái banh Snitch. Bất cứ tầm thủ nào của đội nào mà bắt được trái Snitch thì giành được một trăm năm chục điểm cho đội của mình.”

Colin hỏi với vẻ kính trọng: “Và anh là tầm thủ của đội Gryffindor, phải không?”

Hai người đã ra khỏi lâu đài và bắt đầu băng qua bãi cỏ đẫm sương đêm.

Harry nói: “Phải. Và có một thủ quân nữa. Anh ấy bảo vệ các cột gôn. Ừ, vậy đó.”

Nhưng Colin vẫn không chịu ngừng hỏi Harry suốt con đường đổ dốc qua những bãi cỏ đến sân Quidditch. Harry chỉ thoát được thằng nhóc ra khi nó vào phòng thay đồ.

“Em đi kiếm một chỗ ngồi tốt nha anh Harry” Colin gọi với theo sau Harry bằng một giọng véo von như sáo thổi.Thế là thằng nhóc nhanh nhảu trèo lên khán đài.

Những người khác trong đội Gryffindor đã có mặt trong phòng thay đồ.

Wood là người duy nhất trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo. Fred và George, mắt còn híp, tóc rồi bù, đang ngồi lừ thừ bên cạnh Alicia Spinnet. Cô học sinh năm thứ tư này dường như đang gật gù với bức tường sau lưng. Hai truy thủ khác là Katie Bell và Angeline Johnson đang ngồi đối diện họ, ngáp dài ngáp ngắn.

Wood liếng thoắng nói: “Kìa Harry, sao em tới trễ vậy? Nào, anh có vài lời vắn tắt với tất cả các em trước khi chúng ta ra sân luyện tập, bởi vì anh đã dành cả mùa hè để lập ra cả một chương trình luyện tập mới. Cái chương trình này, anh thực sự tin là sẽ làm thay đổi tất cả”

Wood đang cầm một họa đồ sân bóng Quidditch, trong đó anh vẽ vô số đường ngang đường dọc và những mũi tên bằng đủ màu mực khác nhau.

Wood rút cây đũa phép của mình ra, gõ vào tấm họa đồ, những mũi tên bắt đầu bò ngoằn ngoèo như những con sâu. Khi Wood bắt đầu bài thuyết trình về chiếc thuật mới của mình thì cái đầu của Fred gục sang phải, tựa lên vai của Alicia, và bắt đầu ngáy.

Wood mất gần hai mươi phút để giải thích tấm họa đồ thứ nhất, vừa xong tấm đó lại xuất hiện tấm thứ hai, và dưới tấm thứ hai đó còn tấm thứ ba nữa. Cuối… cuối… cuối cùng, Wood kết thúc, nói: “Vậy đó. Rõ cả chứ? Có thắc mắc gì không?”

George giật mình thức giấc hỏi: “Em có một câu hỏi, anh Oliver à. Tại sao anh không nói với tụi em tất cả những chuyện này vào ngày hôm qua, lúc tụi em còn tỉnh táo?”

Wood không hài lòng chút nào. Anh quắc mắt nhìn cả đám, nói: “Nè, cả đám nghe đây. Lẽ ra chúng ta đã giành được cúp Quidditch năm ngoái. Chúng ta dễ dàng trở thành đội chơi hay nhất. Nhưng không may, do những tình huống vượt ngoài tầm tay của chúng ta”

Harry loay hoay trên ghế khổ sở vì mặc cảm tội lỗi. Nó đã nằm bất tỉnh trong bệnh thất trong lúc diễn ra trận chung kết Quidditch của niên học trước; nghĩa là vắng Harry, đội Gryffindor thiếu mất một cầu thủ và đã chơi một trận thua xiểng liểng, tệ nhất trong ba trăm năm nay.

Wood ngừng mấy giây để lấy lại bình tĩnh. Trận thua cuối cùng đó rõ ràng là vẫn còn dằn vặt anh :“Thành ra năm nay chúng ta phải luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết… Được rồi, chúng ta hãy ra sân và thực hành cách lý thuyết mới”

Wood la to, nắm lấy cán chổi của mình, mở đường ra khỏi phòng thay đồ. Theo sau là các cầu thủ trong đội, người nào người nấy chân cẳng còn cứng đơ, miệng ngáp đến sái quai hàm.

Nãy giờ cả đội đã ở trong phòng lâu đến nỗi mặt trời bây giờ đã lên cao, mặc dù vẫn còn chút sương giá loáng thoáng trên mặt cỏ trong sân vận động.

Khi Harry bước vào sân, nó thấy Ron và Hermione ngồi bên cạnh nhau trên khán đài.

Ron ngờ vực hỏi: “Các bạn tập xong rồi hả?”

“Còn chưa bắt đầu nữa là” Harry đáp, nhìn một cách đầy ganh tị mấy miếng bánh mì nướng trét mướt mà Ron và Hermione đã mang ra từ Đại Sảnh Đường.

Nó nói: “Nãy giờ anh Wood chỉ mới dạy xong chiến thuật mới của ảnh.”

Nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất một cái, phóng vút lên không trung. không khí ban mai mát mẻ vuốt qua mặt nó làm nó tỉnh nhanh hơn bài diễn văn dài thượt của Wood.

Được trở lại sân Quidditch thật là tuyệt vời. Nó xả hết tốc lực bay vòng quanh sân vận động, đua với Fred và George.

Khi chúng vòng qua một góc sân vận động, Fred kêu lên: “Tiếng gì tách tách nghe mắc cười quá vậy?”

Harry ngó xuống khán đài. Thằng nhóc Colin đang ngồi trên một trong những băng ghế cao nhất, máy chụp hình giơ cao, chụp hết tấm hình này đến tấm hình khác, cái tiếng bấm máy tách tách được khuếch đại một cách lạ lùng trong sân vận động vắng vẻ mênh mông.
Thằng nhóc kêu the thé: “Nhìn đây nè, anh Harry! Nhìn đây”

Fred hỏi: “Ai đó?”

Harry nói dối: “Chẳng biết.”

Nó tăng tốc độ để vọt càng xa Colin càng tốt.

Wood, mặt mày nghiêm nghị, lướt trong không trung hướng về phía bọn chúng, hỏi: “Có chuyện gì đó? Tại sao thằng nhóc năm thứ nhất đó chụp hình? Anh không ưa chút nào hết. Nó có thể là một tên gián điệp nhà Slytherin, mưu toan khám phá chương trình huấn luyện mới của chúng ta.”

Harry vội nói: “Nó là học sinh nhà Gryffindor.”

George nói thêm: “Và tụi Slytherin không cần gài gián điệp ở đây, anh Oliver à.”

Wood bực bội hỏi lại: “Dựa vào đâu mà em nói chắc vậy?”

“Bởi vì đích thân chúng đã đến đây rồi.”George nói và chỉ cho Wood thấy nhiều người mặc áo chùng xanh lá cây đang đi vào sân vận động, chổi cầm tay.

Wood tức giận rít lên: “ Không thể nào tin được! Mình đã đăng ký sân vận động vào ngày hôm nay rồi mà! Chúng ta phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.”

Wood lao xuống mặt đất, trong cơn tức giận nên đáp xuống có hơi mạnh hơn dự định, khiến cho anh lảo đảo một tí khi trèo xuống khỏi cây chổi. Harry, Fred và George theo sau.Wood hét vào mặt đội trưởng đội Slytherin: “Flint! Đây là giờ tụi này luyện tập. Tụi này đã chuẩn bị đặc biệt! Tụi bây đi ra khỏi đây ngay”

Marcus Flint to xác còn hơn cả Wood. Với một cái nhìn xảo quyệt của quỷ dữ trên gương mặt, hắn đáp: “Thiếu gì chỗ cho tất cả chúng ta, hả Wood?”

Angeline, Alicia, và Katie cũng đã kéo đến. Bên đội Slytherin không có đứa con gái nào cả bọn chúng đứng kề vai nhau, mặt đối mặt với đội Gryffindor, thách thức.Wood khạc ra sự tức giận một cách quyết liệt: “Nhưng tao đã đăng ký sân tập! Tao đã đăng ký trước”

Flint nói: “A! Nhưng tao cũng có một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây: “Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội”

Wood bị phân tán, hỏi ngay: “Tụi bây có tầm thủ mới hả? Đâu?”

Từ đằng sau sáu cầu thủ vạm vỡ đang đứng trước mặt Wood xuất hiện một cầu thủ thứ bảy, nhỏ con hơn, nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt nhợt nhạt nhọn hoắt. Đó chính là Draco Malfoy.

Fred ngó Malfoy không ưa chút nào: “Mày là con trai của Lucius Malfoy hả?”

“Mày dám nhắc đến ông Lucius Malfoy thì hay thật.”Flint nói trong khi cả đội của hắn nhe răng cười toét: “Để tao cho tụi bây coi món quà hào phóng mà ông đã tặng cho đội Slytherin.”

Tất cả bảy cầu thủ của đội Slytherin đồng loạt giơ cao câu chổi của chúng. Bảy cán chổi hàng hiệu mới toanh cực kỳ bóng loáng và bảy bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai trước mũi bọn Gryffindor.

“Mô-đen tối tân nhất. Chỉ mới ra lò tháng trước.”Flint nói với vẻ hờ hững, tay phủi một hạt bụi ở cán chổi của hắn : “Tao tin là nó bỏ xa lắc loại 2000 cũ, hơn đủ điều… Còn như mấy cây Cleansweep cũ mèm, thì chỉ đáng đem quét ván.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK